Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Chương 64: Đêm trăng thứ sáu mươi bốn




Tang Ly bị đám người bí ẩn đưa tới một vách núi, một kẻ bước lên trước khởi động cơ quan, một tảng đá to nặng nề xê dịch, để lộ ra một thông đạo phía sau.

Sau khi vào trong, vị trưởng lão thần bí kia phẩy tay ra hiệu, đám người sau lưng lập tức cúi đầu chào rồi lui ra, chỉ còn tên đang vác Tang Ly trên vai còn đi theo bà ta.

Đi thêm một quãng, bà ta rẽ vào con đường khác, dẫn đến một hang đá khá lớn. Tên áo đen kia sau khi bỏ Tang Ly xuống đất cũng lui ra, bọn họ toàn bộ hành động không phát ra một tiếng động nhỏ.

Trong hang đá lúc này chỉ còn lại Tang Ly và vị trưởng lão kia, Tang Ly nằm vật trên đất, ánh sáng lập lòe phát ra từ ngọn nến nhỏ đặt trong hang không thể thấy rõ gương mặt của hắn.

- Đừng giả vờ nữa!

Đột ngột, vị trưởng lão kia lên tiếng nói. Tang Ly vẫn nằm yên bất động.

– Ta biết ngươi đã tỉnh rồi!

Biết không thể giả vờ được nữa, Tang Ly lồm cồm bò dậy, gương mắt chằm chằm nhìn vị trưởng lão kia. Đáng tiếc, bà ta quá bình tĩnh, lạnh lẽo như băng đá nên không thể phát hiện điều gì.

– Các người… là người của Thiên Thái Giáo?

Vị trưởng lão kia không ngần ngại đáp:

– Phải!

Tang Ly tiếp tục hăm dọa:

– Ngươi đưa ta đến đây để làm gì? Ngươi có biết ta là ai hay không?

Vị trưởng lão vẫn lạnh nhạt nhìn Tang Ly, thờ ơ nói:

– Ta biết… ngươi chính là tiểu Trấn vương.

Tang Ly nheo mắt nguy hiểm, việc hắn là kế nhiệm Trấn vương vốn không phải điều bí mật, nhưng cho đến nay, hắn ít khi lộ diện, không mấy người biết được mặt của hắn. Chưa kể, việc hắn đến vực sâu này vốn rất bí mật, người ngoài không thể nào biết được. Tại sao bà ta lại biết được thân phận của hắn? Dường như bà ta đang chờ hắn tới?

Vị trưởng lão kia bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Tang Ly, bà ta quăng xuống cho hắn một lọ thuốc.

– Nếu ngươi không muốn mất máu mà chết thì sử dụng nó đi.

Tang Ly không quan tâm tới vết thương trên người mình, lên tiếng chất vấn:

– Tại sao bà biết ta sẽ tới đây?

Vị trưởng lão kia đáp:

– Bởi vì, ta biết ngươi nhất định sẽ tới!

Bà ta hạ thấp giọng nói:

– Không phải… ngươi muốn tìm nữ nhân kia sao?

Tang Ly mở bừng mắt, kinh hãi lao đến nắm chặt lấy tay bà ta, quát lớn:

– Bà biết Vô Thường? Nàng đang ở đâu?

Bà ta mặc cho Tang Ly hung hăng, vẫn thản nhiên như cũ:

– Ngươi rất quan tâm nàng ta?

Tang Ly hai mắt đỏ bừng, gắt:

– Nàng đang ở đâu?

Bà ta nhích sang một bên, để lộ một góc hang đá tối tăm, nơi ánh sáng không thể len tới.

Tang Ly mơ bừng mắt nhìn chăm chú vào trong góc hang đó, nơi đó có đặt một chiếc giường đá, trên giường đá đó…

– Thường Thường!

Tang Ly lao tới bên giường đá, ôm lấy thân thể của Nguyệt Vô Thường.

– Thường Thường, Thường Thường, tỉnh lại đi…

Mặc cho Tang Ly có gọi thế nào, Nguyệt Vô Thường vẫn nhắm chặt mắt, không có chút phản ứng.

Lúc đó, vị trưởng lão kia mang đèn cầy tới gần, ánh sáng rọi lên khuôn mặt trắng nhợt của Nguyệt Vô Thường, hơi thở của nàng thật suy yếu.

– Nếu ngươi tiếp tục lay như vậy, nàng ta sẽ chết thật đó!

Tang Ly nghe thấy lời cảnh cáo của vị trưởng lão kia, kềm lòng nới lỏng tay, đặt Nguyệt Vô Thường nằm lại trên giường, đôi mắt không hề rời nàng dù chỉ giây lát.

Mãi một lúc lâu sau, xác nhận Nguyệt Vô Thường đã thở ổn định, trái tim Tang Ly mới bình tĩnh trở lại.

– Nói! Rốt cuộc bà muốn gì?

Vị trưởng lão châm chọc:

– Ngươi nói xem, ta muốn gì?

Tang Ly im lặng không đáp. Bà ta tiếp tục nói:

– Ngày hôm đó, ta phát hiện nàng ta từ trên trời rơi xuống, nếu ta không ra tay cứu, nàng ta nhất định sẽ tan xương, nát thịt…

Tang Ly nổi giận quay phắt đầu lại nhìn bà ta.

– Nàng ta… rất quan trọng với ngươi, ta đã cứu nàng, vậy ngươi sẽ báo đáp ta thế nào đây, Tang Ly?

Nói rồi, bà ta đưa tay lên tháo mạng che mặt xuống, để lộ gương mặt của mình, chính là nữ nhân thần bí đã tấn công Nguyệt Vô Thường lúc trước. Khi nhìn thấy gương mặt bà ta, Tang Ly từ kinh ngạc chuyển thành kinh hoàng, khiếp đảm.

“Phụ thân… phụ thân…”

“Tang Ly!!!”

Những tiếng nói, hình ảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt Tang Ly.

“Phụ thân, cứu con…”

“Tang Ly, đừng sợ! Phụ thân sẽ cứu con…”

Hình ảnh Trấn vương đứng xa xa trước mặt, trấn an hắn. Tang Ly với đôi tay nhỏ về phía trước, muốn chạy lại chỗ Trấn vương nhưng hắn bị một bàn tay lạnh lẽo chụp lên vai cản lại.

“A…”

Tiếng hét của Tang Ly vang lên cùng với tiếng kêu răng rắc phát ra từ các đốt xương trên vai.

Trấn vương hét lên:

“Vân Xuyên, dừng tay!!!”

Tang Ly run rẫy nắm lấy bàn tay đang bóp chặt trên vai mình. Nữ nhân gọi Vân Xuyến đó vẫn không buông tay.

Trấn vương vừa tức giận, vừa đau đớn nói:

“Thả hắn đi đi…”

Giọng nói lạnh nhạt và châm chọc của Vân Xuyên vang lên bên tai Tang Ly.

“Ngươi bảo ta thả hắn? Ngươi lấy cái gì để đổi?”

Trấn Vương bất lực, kiềm nén nói:

“Vân Xuyên, hắn là con của nàng…”

Vân Xuyên bật cười, tuyệt tình đáp:

“Là ngươi ép ta sinh hắn ra!”

Tang Ly nghe thấy lời nói đó, dù hắn đã biết trước nhưng vẫn không giấu được sự tuyệt vọng, cảm thấy trước mắt một màu trắng xóa, không còn nghe được gì nữa.

Hai người vẫn đang tranh luận gì đó, hắn không biết.

Hai người dường như đang đánh nhau? Hắn cũng không rõ.

Đến lúc âm thanh và ánh sáng trở lại, trước mắt hắn toàn một màu đỏ của máu. Trấn vương chống gươm quỳ trước mặt của hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa đau đớn vừa ấm áp, khóe miệng Trấn vương nhếch lên làm thành nụ cười, máu từ trong miệng ông theo đó mà tuôn ra ào ạt.

“ Tang… Ly… bảo trọng.”

Trấn vương trút hơi thở cuối cùng mà mắt vẫn mở to không nhắm được.

Tang Ly muốn đưa tay lên ôm phụ thân, nhưng cả cơ thể hắn bất lực, không thể nhúc nhích được. Đúng lúc đó, nữ nhân gọi là Vân Xuyên bước tới gần, lúc này, Tang Ly mới nhìn rõ được gương mặt của nàng ta.

Xinh đẹp và tàn ác.

Vân Xuyên đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn Tang Ly…



Trở lại hiện tại, hình dáng lạnh lùng của Vân Xuyên trong ký ức đang đan xen với hình dáng của vị trưởng lão đang đứng đối diện với Tang Ly.

Hắn hô hấp khó khăn, lắp bắp nói:

– Bà… bà là…