Cung Nữ Chọc Trạng Nguyên

Chương 5




Edit: Ring.

“La Thượng thư?”

Sáng sớm vừa bước ra khỏi cửa phòng, Lưu Ly đã bị nam tử trẻ tuổi đứng ngoài cử hù giật mình, mà hắn còn tự xưng là — con trai của La Thượng thư.

Không biết từ khi nào, Thư Kỳ đã đứng sau lưng nàng, tựa vào cột nhà xem kịch vui.

Nàng đột nhiên nhớ đến hành vi háo sắc đêm qua của hắn, cùng với… giấc mộng xuân của mình. Một luồng khí nóng đột nhiên xông thẳng lên đầu.

“Đúng vậy, gia phụ nghe nói Lưu Ly cô nương phụng chỉ xuất cung làm việc nên đặc biệt sai Phi Hoằng đưa một chén Thiên Sơn tuyết liên đến cho cô nương nhuận cổ, xin cô nương vui lòng nhận cho.”

Sự tò mò bỗng dưng được thay thế bằng e lệ.

Thiên Sơn tuyết liên? Cho nàng nhuận cổ? Đó không phải thứ rất quý sao? “Lưu Ly chỉ là một cung nữ, không cần phải làm phiền La Thượng thư đến vậy đâu!”

Chiều hôm qua nàng mới xuất cung, bọn họ cư nhiên đã nắm được tin tức nhanh như vậy mà tìm đến rồi. Mấy người này đúng là khủng bố, nàng thậm chí còn chưa gặp họ bao giờ nữa là. Hơn nữa nếu thật sự muốn nịnh bợ thì cái tên đứng sau không phải càng xứng hơn sao? Nàng không quyền không thế, nịnh bợ nàng để làm cái gì? Nàng cũng không phải Hoàng Thượng hay thần tử quan trọng gì. Có điều nếu thần tử đều sẽ ăn đậu hủ của người ta như cái tên sau lưng thì nàng thà làm một tiểu cung nữ còn hơn.

Nhưng mà tiểu cung nữ cũng sẽ có mộng xuân… Ai nha! Đừng nghĩ nữa!

“Đâu có, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Lưu Ly cô nương thật sự không cần khách khí như vậy.” Nàng là người được Hoàng Thượng yêu thương, không bợ một chút sao được?

Chuyện nhỏ sao? Sáng sớm đã đến chắn đường nàng mà xem như ‘chuyện nhỏ’? Lưu Ly lập tức lui về sau mấy bước, trùng hợp lại lui vào lòng Thư Kỳ. Luồng khí nóng xông thẳng lên não khiến nàng cảm thấy mình như sắp bốc hơi. Bước trở lại về trước mấy bước, lúc này nàng mới hơi bĩnh tĩnh lại, cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi…

“Này có phải âm mưu hay không nha? Lỡ thứ đó có độc rồi sao?” Nàng lo lắng đây là kế hoạch mà đám cọp mẹ kia phái người đến độc chết nàng. Chỉ cần nàng chết ngoài cung, Hoàng Thượng tất nhiên cũng sẽ không hoài nghi đến bọn họ.

Thư Kỳ buồn cười giữ thân thể đang ngo ngoe vì bất an của nàng lại.

“Cho dù thứ này thật sự có độc, ngươi cũng cự tuyệt được sao?” Nếu bọn họ thật sự muốn giết nàng, nàng yếu ớt như vậy há có thể thoát được?

“Vậy… ngươi uống dùm ta.” Thứ không rõ lai lịch nàng không dám đụng vào. Mà hắn là tân khoa Võ Trạng Nguyên, thân thể cường tráng, dù trúng độc chắc cũng chống đỡ được lâu hơn so với người bình thường, đến lúc đó nàng đi gọi viện binh cũng không muộn.

“Ngươi muốn chết sao?” Hắn cảnh cáo trừng nàng.

“Ta chính là quá yêu quý sinh mạng nên mới nói vậy! Nếu không ngươi nhận trước rồi tìm cơ hội lén đổ đi cũng được.” Cùng lắm cũng chỉ là lãng phí mà thôi, còn tốt hơn hy sinh tánh mạng.

“Lưu Ly cô nương khó lắm mới xuất cung một lần, hay để tại hạ dẫn cô đi chung quanh một chút cho tận tình chủ nhà.” La Phi Hoằng vẫn lịch sự nho nhã, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm khiến Lưu Ly càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên.

Vì sao hắn lại nhìn nàng như vậy? Ánh mắt này còn khiến nàng thấy nhột hơn Thư Kỳ nhiều. Thư Kỳ người ta nhìn nàng còn chưa đến mức khiến nàng muốn đánh người, cũng không quá phản cảm, nhưng ánh mắt của người này lại khiến nàng chỉ muốn móc hai tròng mắt hắn ra.

Thấy hắn đột nhiên tiến lên, nàng lập tức lui về phía sau, lưng lại đụng vào ngực Thư Kỳ. Bây giờ nàng nên bước tới hay là đứng im đây? Hắn đứng sau lưng không biết lui lại một chút sao?

“Mỹ nam kế.” Thư Kỳ nhỏ giọng nói, dùng âm lượng chỉ có hắn và Lưu Ly nghe được.“Đừng đạp chân ta.” Chân trái đáng thương của hắn.

Lưu Ly nhất thời trừng mắt.

“Ta không thích loại này.” Mặt mũi thì đúng là không tệ, nhưng cảm giác lại yếu yếu ớt ớt, giống như gió thổi qua sẽ ngã. Nàng thật không muốn kiểu nam nhân nhìn như thiếu người bảo hộ này làm trượng phu.

Không thích loại này? Quên đi cái chân đáng thương, tâm tư Thư Kỳ đột nhiên tập trung lên người nàng nhiều hơn một chút. Hắn muốn biết nàng thích kiểu nam nhân nào. Vị La công tử trước mắt tướng mạo rất khá, hơn nữa còn có gia thế, hẳn là không thiếu cô nương muốn gả cho hắn mới phải. Nhưng nàng lại nói không thích?

“Ngươi quấn khăn trên cổ làm gì vậy?” Nhìn nàng quấn kín không một khe hở, thật giống như chỗ đó mọc lên cái gì không thể để người ta thấy. Chẳng lẽ trên cổ nàng…

Hắn còn có mặt mũi hỏi? Nàng lập tức thúc một khuỷu vào bụng hắn, chỉ là đối với người luyện võ thì một chiêu này của nàng căn bản chả tới đâu.

“Còn không phải tại ngươi!” Vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua nàng liền bực mình. Nếu không phải sợ Hoàng Thượng bị hắn độc chết, nàng mới không xui xẻo đến mức bị người ta ăn sạch đậu hủ, lại còn mơ một giấc mộng xuân mắc cỡ chết người.

“Tại ta?” Bộ dáng khó hiểu của Thư Kỳ khiến một ánh mắt xem thường bắn tới. “Chỉ cần ngươi có thể nói ra nguyên cớ, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Nếu nàng dám nói.

“Ngươi –“ Tên này sao lại xấu xa đến vậy nha? Loại chuyện này bảo một cô nương như nàng nói ra thế nào đây? Nếu để người ta biết, nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn mà thôi. Hơn nữa quan trọng nhất là hắn cư nhiên quên sạch sẽ. Có lầm không nha? Làm chuyện xấu mà còn có thể thoải mái như vậy, hắn không biết hắn đã hại nàng nghĩ lung tung cả đêm, ngủ còn bị ác mộng quấy phá sao?

“Hửm? Ngươi cứ nói đi, đừng ngại. Nếu ta thật sự làm sai cái gì, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Nhịn không được, hắn chính là muốn chọc nàng.

Nói cái gì? Có gì mà nói? Chậc, để hắn được lợi.

“Không có gì đế nói. Ta tự nhận ta xui xẻo… Coi như bị chuột cắn đi.” Một câu cuối cùng nàng nói rất nhỏ. Ngoại trừ âm thầm oán giận, nàng thật sự không biết làm thế nào để đòi hắn ‘bồi thường’.

“Chuột?” Dám nói hắn là chuột?

“Còn là một con chuột cực kì đáng ghét.” Nếu không phải tại hắn, nàng cũng đã không trở nên quái dị như vậy, ngay cả nhìn hắn cũng không dám.

“Vậy sao? Đáng ghét đến cỡ nào?” Đối với bộ dáng muốn nói lại không dám nói của Lưu Ly, Thư Kỳ cảm thấy rất thú vị. Hắn không ngờ nàng cũng có lúc e lệ. Lần này xuất cung xem ra thu hoạch không ít.

Nàng mang tất cả sự chán ghét chưa nói nên lời hóa thành cái trừng mắt mà nhắn gửi đến hắn.

“Nhanh đuổi tên kia đi đi. Hắn nhìn chằm chằm vào ta thật khó ưa!” Thật sự rất chán ghét. Nàng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, giống như là đang có âm mưu gì với nàng vậy.

Giờ mới phát hiện, nàng có tật hay trốn tránh.

“Đuổi tên này đi còn tên khác. Tiếp theo sẽ có càng nhiều loại nam nhân xuất hiện trước mặt ngươi. Trừ phi ngươi mau chóng hồi cung, bằng không số người đến chỉ càng ngày càng nhiều hơn thôi.” Đây là cơ hội hiếm có, bảo mấy người đó không nắm chắc thời cơ đến nịnh bợ nàng là không thể nào. Đặc biệt là dùng mỹ nam kế kiểu này, đơn giản là hòng bắt được tâm nàng, để nàng làm trâu làm ngựa cho bọn họ rồi nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thượng, từ đó một bước lên mây. Có ngốc mới bỏ qua cơ hội như thế này.

Nghe vậy, nàng không khỏi nhíu mày.

“Bọn họ rảnh lắm sao?” Ăn no không có chuyện gì làm cũng đừng tìm nàng giết thời gian nha. Nàng bề bộn nhiều việc à! Hơn nữa mấy vết xanh xanh tím tím trên cổ này phải tìm cách nhanh chóng xóa mờ mới được. Nếu không khi đổi về cung trang, bị người ta hỏi thì sợ là khó có thể trả lời.

“Mấy người này dù có bận đi nữa cũng sẽ không bỏ qua cơ hội mua chuộc ngươi.” Lời Thư Kỳ nói giống như phán định khiến Lưu Ly nghe vậy càng cảm thấy khủng bố. Nàng bây giờ chỉ muốn mau mau làm xong nhiệm vụ rồi hỏa tốc hồi cung, miễn cho bị một đống phiền toái bự chảng dính vào người.

Quả nhiên không sai, không đến nửa canh giờ, đã có thêm ba vị công tử nhà đại thần, hai vị tiểu quan, cùng bốn vị phu nhân, tiểu thư đến đây, khiến trong lòng Lưu Ly đại loạn, ngay cả đồ ăn sáng cũng bỏ mà trực tiếp vọt tới Nhũ Thanh Đường lấy vật Hoàng Thượng cần rồi lập tức hồi cung.

Về phần mấy thứ không nên có nằm trên cổ, nàng quyết định dùng phấn che lại.

~

“Aiz~~~~~~ Thư Kỳ!”

“Ngươi ở đó làm gì vậy?” Hắn nhìn hồ nước lớn nhất trong hoàng cung. Người đang ngồi trên thuyền nhỏ giữa hồ không phải là tiểu cung nữ Lưu Ly không biết lớn nhỏ kia sao?

“Ngươi không thấy sao?” Nàng tức giận trừng mắt. Thấy nàng một thân một mình, đáng thương ngồi đây, hắn nghĩ nàng đang chơi sao?

Có thể thấy được cái gì? Giữa trưa hắn phụng chỉ tiến cung thương thảo chính sự với Hoàng Thượng, ai biết đi ngang qua đây lại thấy nàng ngồi đó. Hắn đã cố ý làm như không thấy rồi, nàng lại không thức thời mà lên tiếng gọi.

“Ngươi làm sao mà ra đó được?” Nhìn cả buổi vẫn không biết rốt cuộc mái chèo nằm đâu.

“Bị đoạt đi rồi.” Nói cách khác chính là có người để nàng tự sinh tự diệt ở chỗ này. Nếu nàng có thể nhờ gió thổi ‘trôi’ vào bờ thì còn được, nhưng cố tình hôm nay lại không có miếng gió. Nàng đã phơi nắng ở chỗ này nửa ngày rồi.

Ô, rất muốn khóc nga…

Đoạt đi? Thư Kỳ lúc này mới nhớ ra nàng từng đề cập đến chuyện mình bị ăn hiếp. Nhìn hai gò má nàng đỏ ửng, chắc đã đứng đó phơi nắng cũng lâu rồi.

“Muốn ta cứu ngươi?” Nàng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đã vậy, hắn có thể từ từ.

“Vô nghĩa!” Lưu Ly không khách khí rống lại. Bất luận kẻ nào thấy nàng như vầy đều nên biết phải làm gì, sao tên võ quan này lại ngốc vậy nha! Phù, phơi nắng lâu quá nên cơn tức cũng bùng cháy theo luôn rồi, tiếp tục như vầy nữa nàng sẽ cháy khét!

“Thái độ của ngươi nên sửa lại.” Muốn người ta cứu còn dám nạt nộ như vậy, có tin hắn lập tức xoay người bước đi hay không?

“Nếu ngươi ‘trôi’ như thế này nửa ngày mà còn có thể tâm bình khí hòa thì ta liền sửa!” Nàng cũng chỉ rống hai chữ mà thôi, còn chưa véo tai hắn mà hét vào nữa là.

“Nếu ngươi ở đó đợi hơn hai canh giờ nữa thì ta liền cứu ngươi lên bờ.” Hiếm khi thấy được nàng cam chịu, làm gì cũng phải chọc một chút mới được. Bất quá trong lòng hắn lại có một giọng nói muốn hắn đừng nhẫn tâm như vậy, thấy nàng phơi nắng đến mức đó cũng khiến người ta đau lòng.

“Thư Kỳ, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy.” Hắn cư nhiên muốn nàng tiếp tục phơi nắng ở đây?

Nhẫn tâm? “Nếu ta nhẫn tâm thì ngươi bây giờ đã không còn mạng mà trôi nổi trên hồ rồi.” Trên mộ nàng cũng đã sớm mọc đầy cỏ luôn rồi, làm gì còn có thể mồm mép mà khiêu khích hắn.

“Vậy mời ngươi phát huy lòng nhân ái hơn nữa mà cứu ta lên đi.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói. Cảm giác trên đầu sắp bốc khói luôn rồi, vì trời nắng, lại càng vì hắn.

“Còn nói.” Nàng thật đúng là không biết đối nhân xử thế, không cho chút lợi ích, hắn làm gì có lý do để cứu nàng?

Còn nói? Còn nói? ‘Còn nói’ nữa sẽ tai nạn chết người!!! “Hoàng Thượng không tìm thấy ta sẽ lo lắng, ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng Thượng vì lo lắng cho ta mà ăn không ngon…” Lưu Ly nói đến đây mới nhớ ra tên này căn bản chỉ ước gì Hoàng Thượng chết sớm một chút, đâu thèm quản Hoàng Thượng ăn ngon hay không làm quái gì.

“Thay vì đứng đó khua môi múa mép còn không bằng nghĩ cách tự cứu mình.” Nếu nàng còn không rõ ý của hắn thì đúng là rất ngốc.

Tự cứu? “Ngươi thật sự nhẫn tâm không cứu ta?” Dù gì cũng quen biết với nhau, hắn cư nhiên không quan tâm đến tánh mạng quý giá của nàng? Nói một đống, nói đến mức nàng lãng phí sức lực cùng nước miếng cho đã rồi liền vỗ mông chạy mất?

“Trong mắt ngươi, không phải ta đã sớm là người nhẫn tâm vô tình rồi sao?”Bản thân mình khiến người ta cảm thấy thế nào, hắn khá là rõ ràng, đặc biệt là cô gái nhỏ này còn không chỉ một lần nói hắn nhẫn tâm. Nhưng đối với nàng, hắn lại chưa bao giờ thật sự như vậy.

Í, thì ra tên này còn tự biết thân biết phận, xem ra hắn cũng chưa phải hết thuốc chữa thôi. “Vậy nên ta mới cho ngươi cơ hội để thay đổi suy nghĩ của ta nha!” Nàng đối với hắn đủ tốt chưa? Có điều có đả động được đến hắn không thì hơi khó nói. Dù sao hành vi ác liệt trước kia của hắn còn khiến cổ họng nàng đau hết hai ba ngày không hết đâu!

“Vậy sao? Vậy thì đúng là cảm ơn ngươi.” Nha đầu gió chiều nào theo chiều đó, thông minh nhưng tiếc là đi sai hướng rồi.

“Đâu có. Ta thấy ngươi đứng đó cũng rất nóng, vẫn là mau cứu ta lên đi. Lát nữa ta sẽ chuẩn bị trà bánh tiếp đón ngươi.” Nói tới nói lui, cứu nàng mới là trọng điểm.

Tưởng trà bánh có thể mua chuộc hắn? Nàng cứ phải trì độn như vậy mới được sao? Thứ hắn muốn là gì, chẳng lẽ nàng lại không biết? “Không còn sớm nữa, chắc Hoàng Thượng đã chờ lâu rồi.” Hắn xoay người bước đi, bộ dáng như không hề có ý định cứu nàng lên bờ.

(R: ngồi ngẫm cả buổi mới nhớ ra thứ bạn muốn là cái bí mật sợ sâu lông kinh thiên địa, khiếp quỷ thần kia.)

“Thư Kỳ! Ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu?” Hắn đi rồi nàng làm sao bây giờ? Những người khác ngại đám phi tần kia nên không dám cứu nàng, nếu hắn đi, nàng không phải chỉ còn đường chết thôi sao?

Thư Kỳ làm như không nghe thấy nàng la hét. Đột nhiên một loạt tiếng bịch bịch vang lên, chỉ thấy một bóng dáng vọt ra từ vườn cây.

“Lưu Ly, tiểu Vương đến cứu ngươi!” Một thiếu niên xông đến bên hồ, lập tức vung dây thừng mới tìm được trong tay, mà một đầu dây còn cột một vật nặng.

(R: Oa~~~~ Kỳ Kỳ lên sân khấu ~~~~~~~~~~~~~ *đốt pháo*.)

“Phó Kỳ điện hạ!” Cứu tinh đến, nàng cuối cùng cũng được cứu rồi. Hừ! Giờ không cần phải cầu tên Thư Kỳ thối kia giúp đỡ nữa, dù sao Phó Kỳ điện hạ chắc chắn cũng sẽ cứu nàng lên bờ được.

Nhận được cái liếc mắt thị uy kia, Thư Kỳ chỉ nhàn nhạt cười nhìn nàng một cái, tâm tư lại không khỏi chuyển lên người thiếu niên kia.

Phó Kỳ điện hạ? Hắn là Hoàng Tử?

“Ngươi chờ đó, ta quăng dây thừng qua rồi ngươi buộc nó vào thuyền, ta sẽ kéo ngươi lại đây.” Phó Kỳ cẩn thận dặn dò, giống như đang làm chuyện gì đó thật vĩ đại.

“Được, đều nghe lời ngươi.” Bây giờ hắn là lớn nhất.

Dây thừng được vung lên. Nhìn đường cong kia… Thư Kỳ âm thầm thở dài.

“Hả?” Lưu Ly trừng mắt nhìn vật nặng cột ở đầu dây đập thẳng vào mặt. Né không kịp, ‘ào’ một tiếng, nàng bị sợi dây thừng vốn định dùng để cứu mình đập cho rơi xuống nước.

“Ui da!” Phó Kỳ sợ hãi kêu, vạn vạn không ngờ mình lại thất thủ, cư nhiên quăng dây thừng xa như vậy, còn đập cho Lưu Ly rớt xuống nước.

“Cứu… cứu mạng. Ta, ta không…” Ta không biết bơi nha! Thằng nhóc chết tiệt! Nếu nàng chết thì nhất định sẽ về tìm hắn báo thù! Còn cái tên thấy chết không cứu, chỉ đứng một bên xem kịch kia nữa, nàng cũng sẽ không buông tha. Nhưng mà… nhưng mà nàng còn chưa muốn chết nha! Cứu mạng…

Một trận gió lướt qua người, Phó Kỳ lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người. Bất quá chuyện này không còn quan trọng nữa, quan trọng là đối phương đang dùng thân pháp giống như chuồn chuồn lướt nước mà bay trên mặt nước. Nhìn tư thế oai hùng của hắn khi thoải mái xách Lưu Ly ở dưới hồ lên rồi lại bay vút trở về—

“Oa—“ Thật là lợi hại nga! Hơn nữa toàn bộ động tác vô cùng lưu loát. Nam nhân này là ai vậy? Từ khi nào trong cung lại xuất hiện một cao thủ thế này?

“Ngươi tên là… Ắc! Lưu Ly, bộ dáng của ngươi thật đáng sợ nga!” Cũng may lá gan hắn không nhỏ, nếu không chắc chắn đã bị bộ dáng quái dị tóc tai bù xù này của nàng dọa đến bị bệnh.

“Ngươi còn dám nói? Không biết quăng thì dừng sức như vậy làm gì? Ngươi muốn ta chết có phải hay không?” Đáng giận, nếu không phải đột nhiên lương tâm Thư Kỳ trỗi dậy thì chỉ sợ nàng bây giờ đang mắt to trừng mắt nhỏ với Diêm La Vương, thảo luận xem đời sau đầu thai đi đâu rồi.

“Ngươi cách xa bờ như vậy, không dùng sức một chút thì sao ta quăng tới được?” Ai biết lại đập trúng nàng văng xuống nước, hắn cũng không phải cố ý.

“Quăng không tới thì quăng lại, ngươi muốn quăng mấy lần chẳng được, chỉ cần đừng như mới rồi, thiếu chút nữa ta đã chết rồi ngươi có biết hay không?” Chẳng lẽ hắn không biết không thể lấy tính mạng ra đùa giỡn sao?

“Yên tâm, chết thì đi đầu thai lại một lần là được rồi.” Hắn nói đơn giản cực kỳ.

“Vậy nếu hiện tại bảo ngươi đi đầu thai, đời sau làm ăn xin, ngươi muốn hay không?” Tiểu tử này nói nhảm gì thế?

“Ta là Hoàng tử nha! Ngươi dám hung dữ với ta như vậy?” Này có còn thiên lý hay không? “Này, ngươi, mặc kệ ngươi là ai, bổn vương ra lệnh cho ngươi quăng nàng về cái thuyền kia. Không có mệnh lệnh của bổn vương, ai cũng không được cứu nàng lên.” Chỉ vào Thư Kỳ ra lệnh, Phó Kỳ nhất thời mang hết uy nghiêm cùng khí phách của Hoàng Tử ra xài.

Hắn là con trai bảo bối của đương kim Hoàng Thượng, ai cũng không được làm trái ý hắn.

“Không phải Hoàng Thượng đang tìm ngươi sao? Đi thôi! Đừng để Hoàng Thượng chờ lâu.” Nàng xem Phó Kỳ như người vô hình, kéo Thư Kỳ đi về phía ngự thư phòng.

Phó Kỳ bốc hỏa đến mức lỗ mũi cũng đang phun lửa. “Lưu Ly, ta là Hoàng Tử nha! Ngươi lại dám không để ta vào mắt như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi sống không yên!”

“Được rồi, ta sẽ chuyển lời của ngươi đến Hoàng Thượng.” Nàng mới không sợ hắn a!

“Ngươi đừng có lấy phụ hoàng ra hù ta.” Phụ hoàng người ta cũng rất thương hắn.

“Vậy ngươi cũng đừng có lấy thân phận Hoàng Tử ra hù ta.” Lưu Ly không chịu yếu thế cãi lại.

“Vậy nói ta nghe hắn là ai?” Nói không lại nàng, Phó Kỳ đành phải chuyển mục tiêu. Hắn phải biết nhân vật lợi hại này là ai, không chừng còn có thể thỉnh cầu phụ hoàng ban cho hắn làm hộ vệ bên người, thuận tiện dạy cho hắn cách lướt trên nước vừa đẹp mắt lại vừa hữu dụng kia.

Hắn là ai? Cư nhiên lại hỏi cái này? Hắn làm Hoàng Tử cũng thật uổng phí. Đây đang là người đang được đương kim Hoàng Thượng và bách quan ưa thích vô cùng nha.

“Hắn là — niềm vui mới của Hoàng Thượng, cũng chính là phụ hoàng kính yêu của ngươi.” Nói xong, cho hắn một nụ cười xán lạn, Lưu Ly lại kéo Thư Kỳ đi.

“Niềm vui mới?”

Vì sao lại là niềm vui? Chẳng lẽ… ‘hắn’ thật ra là thân nữ nhi?

~

“Haha, ngươi có để ý thấy biểu tình trên mặt Phó Kỳ điện hạ hay không? Thật là thú vị. Ta dám khẳng định trong lòng hắn đang nghĩ bậy, nói không chừng bắt đầu từ bây giờ sẽ thường hay xuất hiện bên cạnh ngươi vụng trộm quan sát nữa đó!” Phó Kỳ điện hạ luôn rất hiếu kỳ, chuyện này ai cũng biết. Lần này nếu hắn không điều tra Thư Kỳ rõ ràng là sẽ tuyệt không từ bỏ ý đồ.

“Nếu đúng như vậy thì ngươi cũng đừng mong được yên.” Chuyện là nàng gây ra, bây giờ lại không phụ trách giải quyết sao? Dù gì cũng phải hưởng đãi ngộ giống hắn mới được.

Í? Người này thật thích uy hiếp nàng nha! “Ừa, ngươi nói đúng. Bị Phó Kỳ điện hạ hiểu lầm, ta cũng có trách nhiệm.” Nếu là lỗi của mình, nàng nhất định sẽ không trốn tránh.

Hắn căn bản không tin nàng, cho nên thông minh không nói lời nào, miễn cho bị nàng hãm hại.

Quả nhiên còn có câu sau: “Nếu không thì ta đổi với ngươi. Ta thay ngươi làm Võ Trang Nguyên, phụ trách ứng phó những chuyện cố quái mà Phó Kỳ điện hạ làm ra. Mà ngươi liền thay ta làm cung nữ, bị đám cọp mẹ kia ăn hiếp. Ngươi thấy vậy có được hay không?” Nàng rất tán thành việc trao đổi thận phận với hắn, cho dù có phải ra sa trường cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

“Không bằng ta lập tức giết ngươi, để ngươi thoát ly bể khổ sớm hơn một chút.” Nhịn không được, hắn lại đưa tay bóp mũi nàng.

“Aiz, lần nào ngươi gặp ta cũng đều nói muốn giết ta. Vậy lỡ như có một ngày ta thật sự bị ám sát, mọi người nhất định sẽ lập tức hoài nghi ngươi nha.”Nàng khuyên hắn, nhưng cũng biết người hắn muốn giết nhất không phải là nàng. Nếu không hắn đã sớm hành động rồi, còn lần lựa cảnh cáo nàng như vậy làm gì?

“Cái miệng này của ngươi lợi hại như vậy, có ai giết được sao?” Trắng cũng có thể nói thành đen.

Đây là khen hay là châm chọc? Thôi xem như khen đi.

“Ý của ngươi là ngươi cũng bị tài ăn nói của ta đánh bại?” Nếu không thì sao còn giữ lại mạng nhỏ cho nàng?

“Nếu không phải thấy ngươi còn có giá trị lợi dụng…” Nói thì nói vậy nhưng Thư Kỳ biết không chỉ như thế, còn có nguyên nhân khác khiến hắn không thể nào ra tay giết nàng được.

“Thì ngươi đã sớm giết ta rồi?” Lưu Ly xen mồm, cả người nhảy đến trước mặt hắn.“Giết một tiểu cô nương trói gà không chặt, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Xem, nàng yếu ớt như vậy nha!

“Đối với người khác thì còn có thể không đành lòng, nhưng đối với ngươi… thì không.” Cho dù có cũng tuyệt đối không thừa nhận. Nha đầu này đã bị người ta sủng lên trời rồi, nếu hắn lại đối tốt với nàng nữa thì thật không có thiên lý.

“Ngươi thật tàn nhẫn nga, uổng công người ta còn xem ngươi như –“ lông tơ trên người nàng đột nhiên dựng đứng như mèo. Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng cười, nàng lập tức kéo hắn núp vào cái cây bên cạnh.

“Ngươi làm —“

“Suỵt!” Nàng che miệng hắn lại, cẩn thận nhìn xung quanh, sợ nơi này không đủ kín đáo, sẽ bị người ta phát hiện.

“Chiêu này của Trân nương nương lợi hại thật. Bây giờ nha đầu kia chắc đã phơi nắng đến khô quắt rồi!” Một trận cười mỉa mai truyền đến.

Lưu Ly nấp sau cây nháy mắt nắm tay thành quyền, một lòng tập trung vào cuộc đối thoại bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình đang bị người nào đó kéo vào lòng.

“Đúng vậy, không chừng bây giờ nó đang kêu cha gọi mẹ nữa kìa!”

“Ta nói nha, nếu nó khẩn trương một chút thì có lẽ đã rớt xuống hồ chết đuối rồi cũng không chừng!”

Chuyện liên quan đến mạng người, nhưng… vẫn là một trận cười mỉa. Ý tứ vui sướng khi người gặp họa được biểu lộ hết sức rõ ràng.

“Đám cọp mẹ chết tiệt, các ngươi đừng để ta túm được nhược điểm gì nha. Nếu hôm nào đó trong các ngươi có ai vinh hạnh rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ mang đi hầm canh!” Quân tử báo thù, ba năm không muộn. Các ngươi nhớ kỹ cho ta.

Đột nhiên, trên tay truyền đến một trận đau đớn–

“Ngươi cắn ta?” Người này đang làm cái gì vậy nha? Không thấy nàng đang bận rình coi sao?

“Hay phải bị ngươi bóp chết mới được phép kháng nghị?” Thư Kỳ trắng mắt liếc nàng, nhưng trong giọng nói lại phảng phất sự sủng nịch.

(R: xin nhắc là lúc này bạn Ly còn đang bịt miệng con người ta -_-.)

Lưu Ly không dám tin trừng mắt nhìn bàn tay mình.

“Thật sao?” Lực tay nàng có lớn như vậy? Từ nhỏ đến lớn chưa chịu khổ gì, cho dù tiến cung cũng không phải làm việc nặng mà lực tay nàng lại lớn được sao? Aiz, quá để ý đám cọp mẹ kia nên đã quên còn có một người bên cạnh. Vậy mới thấy nàng đáng thương đến cỡ nào, có bao nhiêu sợ hãi khi phải đụng mặt bọn họ nha!

“Còn hỏi? Lực tay của ngươi bao lớn mà ngươi không biết sao?” Hắn nói rất khoa trương, nhưng nàng lại tin.

“Tiếng gì vậy?” Đám phi tần chưa đi xa cảnh giác xoay người.

Chết! Thư Kỳ đột nhiên đè đầu nàng xuống, thấp giọng kêu một tiếng “Meo…”

“Thì ra là con mèo, ta còn tưởng là người nào!”

“Chúng ta đi thôi, đi xem nha đầu kia có còn sống hay không.”

Một lát sau, đám nữ nhân kia mới rù rì đi xa, mà hai người tránh sau thân cây… lại đang ái muội dính với nhau, hơi thở rất gần, rất là gần… *người kể chuyện nhỏ giọng kéo dài kiểu ám muội huyền bí*

“Ngươi cư nhiên học mèo kêu?” Trời ơi, thật sự là rất kỳ quái. Chuyện này cũng giống như trên đầu hắn tự dưng mọc ra cái sừng trâu vậy. Đường đường Võ Trạng Nguyên mà lại kêu như mèo!

“Chẳng lẽ ngươi muốn bị túm?” Nếu vậy thì vừa rồi đừng có kéo hắn trốn theo. Nếu bị bắt thật sự không biết sẽ bị hiểu lầm thành cái dạng gì nữa.

“Đương nhiên không… Ắt xì!” Không kịp che, Lưu Ly thành thật không khách khí hắt xì thẳng vào mặt hắn.

Aiz, không có cách nào, ai bảo hắn vừa vặn ở ngay trước mặt nàng làm chi.

“Xem ra đứa ngốc cũng biết bị cảm.” Vốn định lấy áo nàng lau mặt, nhưng thấy nàng ướt như vậy… Quên đi, dùng áo mình còn hơn. “Ngươi còn không thay đồ ướt ra là sẽ bệnh đấy.” Hắn không muốn nhìn thấy một nàng không phấn chấn.

“Ai bảo ngươi không cứu ta nhanh một chút.” Nếu hắn cứu nàng sớm hơn thì nàng cũng đã không rơi xuống nước.

“Đều là lỗi của ta?” Nếu nàng dám nói phải, hắn lập tức quăng nàng trở lại hồ nước.

“Không, ta nào dám trách ngài. Ngài là ân nhân cứu mạng nha! Ta cảm kích còn không kịp, sao có thể trách ngài cho được? Ngài nghĩ nhiều quá rồi, ‘ân nhân’.” Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, hai chữ cuối cùng kia còn được phun ra từ kẽ răng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, trừng đến mức tròng mắt giống như có thể rơi ra bất kỳ lúc nào, bộ dạng thú vị cực kỳ.

Nhưng Thư Kỳ lúc này lại không có tâm tư bật cười, bởi vì nhiệt độ cách lớp quần áo ướt sũng đang truyền đến.

Hắn yên lặng nhìn nàng, sự bất đắc dĩ trong mắt càng lúc càng sâu. Một chút phiền phức khó hiểu lướt ngang qua.

Đột nhiên, hắn vươn tay — bép!

“Ngươi làm gì vậy?” Nàng ôm đầu ngồi xuống đất.

Đáng giận, dám đánh trực tiếp lên trán nàng. Lỡ bị ngốc thì phải làm sao?

“Đi thôi, nếu muộn để Hoàng Thượng trách tội, ngươi nhận hết trách nhiệm đi.” Nhìn nàng một cái, hắn không hề có ý định kéo nàng đứng dậy, chỉ trực tiếp cất bước rời khỏi tiểu thiên địa được mấy bụi cây nhỏ bao xung quanh này.

“Cái gì?”

Tội để nàng chịu? Nói giỡn cái gì vậy, nàng sao phải giúp hắn gánh tội? “Ngươi đợi đó cho ta! Đáng giận, khi dễ ta chân ngắn sao? Này…”