Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 196: Bảo Vệ






"Không phải..."
"Ta nói, đừng lại gạt ta!"
Vân Trân muốn giấu giếm, Triệu Húc trực tiếp cắt ngang.

Tiếng của hắn có hơi lớn khiến Vân Trân hoảng sợ.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Sắc mặt Triệu Húc vô cùng bình tĩnh, nhưng nàng biết hắn đang tức giận.

Tức giận sao?
"Ta kêu Nguyên Bảo đi xử lý rồi." Triệu Húc trầm giọng.

"Thiếu gia..."
Triệu Húc đảo mắt qua, Vân Trân lập tức ngậm miệng.

Nàng biết, nếu nàng mở miệng cự tuyệt, Triệu Húc sẽ thật sự tức giận.

Nàng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, Vân Trân thở dài, xoa cung mày: "Thiếu gia, ngài hà tất phải như vậy?"
Triệu Húc nhấp môi, không nói lời nào.

Vân Trân không từ chối, điểm này khiến hắn có chút cao hứng.

"Ta cũng là chủ tử của Thính Tuyết Hiên, người bên dưới không tuân quy củ, ta có quyền kêu Nguyên Bảo đi xử lý." Triệu Húc nói.


"Như thế không sai, chỉ là...!Chẳng lẽ thiếu gia đã quên nương nương sắp xếp nô tỳ ở vị trí nha hoàn quét rác này chính là muốn nô tỳ đừng khoa trương sao? Nếu thiếu gia ra mặt giúp nô tỳ, nô tỳ sẽ cách rất xa ba chữ không khoa trương."
"Ta sẽ kêu Nguyên Bảo chú ý."
Vân Trân thấy hắn kiên trì, chỉ đành thỏa hiệp: "Vậy đa tạ thiếu gia."
Vân Trân nói xong, nơi này đột nhiên an tĩnh lại.

Nhất thời, giữa hai người dường như không có đề tài để nói.

Thật ra, không phải không có gì để nói, ngược lại, là vì có quá nhiều điều muốn nói.

Ví dụ như Vân Trân.

Nàng rất muốn hỏi Triệu Húc sao lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, trước đó không phải còn rất chán ghét nàng sao?
Ví dụ như Triệu Húc.

Hắn rất muốn bày tỏ tình cảm của mình.

Nhưng phải nói thế nào đây?
Sẽ chỉ đẩy nàng càng ra xa mà thôi.

Mẫu phi nói, hắn là nhi tử của Ninh Vương, là hậu duệ quý tộc.

Dưới bầu trời này, không có món đồ nào hắn không nên có.

Chỉ cần muốn, thì cứ đi lấy, không lấy được, thì cứ tranh đoạt, đoạt không được, thì liều mạng...!
Trên đời này, không có ai thích hợp hơn hắn đi tranh thủ vị trí đó.

Lời này của mẫu phi, để người ngoài nghe thấy, đương nhiên là đại nghịch bất đạo.

Nhưng sâu tận đáy lòng, bản thân hắn cũng muốn như vậy.


Hắn muốn nàng, thích nàng.

Có điều, hắn sẽ không như trước kia, lỗ mãng hấp tấp, hay đòi hỏi và do dự giống hài tử.

Hắn muốn bản thân lớn mạnh.

Chỉ có lớn mạnh, chỉ có để người khác thần phục, hắn mới có thể bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.

Mẫu phi nói không sai, hắn không nên để nàng trở thành uy hiếp của hắn, nhược điểm của hắn, mà hẳn nên để bản thân trở thành áo giáp của nàng, cho dù là uy hiếp, hắn cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn!
"Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về dùng cơm đi."
Không biết qua bao lâu, Triệu Húc mới lên tiếng.

"Vâng, nô tỳ cáo lui." Vân Trân hành lễ, rời đi.

Triệu Húc đứng tại chỗ nhìn theo, ánh mắt thâm trầm.

Từ nay về sau, hắn sẽ không lại chất vấn nàng rốt cuộc đang làm gì cho mẫu phi nữa!
Giống như ban ngày ở bên ngoài cửa hàng vải dệt, hắn ngăn cản Nguyên Bảo tiếp tục truy hỏi.

Nhưng đồng thời, hắn sẽ không lần nữa buông nàng ra.

Đêm đó trên nền tuyết, thời điểm nàng chết ngất nằm trong lòng hắn, hắn đã thầm thề, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy sẽ xảy ra.

...!
Vân Trân vội vã trở về phòng.

Đóng cửa lại, nàng dựa vào cửa, nhìn chằm chằm nóc nhà.

Rốt cuộc là sao vậy?
Trong lòng bỗng hoảng loạn không lý do.

Rốt cuộc là vì Triệu Húc, hay do bản thân nàng?
A!
Vân Trân bực bội gãi đầu.

"A, lại quên mất!" Bỗng, nàng ảo não la lên một tiếng.

Lại quên đa tạ ơn cứu mạng của hắn lúc trước..