Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 401: 401: Nếu Như Thích Cũng Là Yếu Đuối






Triệu Húc nói kết quả mình có được với Vân Trân.
Vân Trân nghe xong, sắc mặt có chút khó coi.
"Trân Nhi?" Triệu Húc nhìn nàng.
"Không có gì." Vân Trân lắc đầu.
Nàng nhận lấy vòng ngọc trong tay Triệu Húc.
Có lẽ, là nàng suy nghĩ nhiều.
Có lẽ, là Triệu Húc nhìn lầm.
Trên đời này nhiều vòng ngọc như vậy, có một hai cái tương tự cũng chẳng có gì lạ.
Đúng vậy, nhất định là thế.
"Nàng..." Triệu Húc vẫn không yên tâm."
"Còn nhờ thiếu gia thay nô tỳ che giấu chuyện này." Vân Trân hành lễ.
"Nàng đừng như vậy, ta..."
Triệu Húc thấy thái độ của nàng lại trở về như trước, trong lòng có chút hoảng loạn.

Nhất thời, hắn lại nhớ tới cảnh khi nãy.

Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh nắm tay nhau.
"Nàng...!Vừa rồi cùng A Tĩnh, hai người..." Triệu Húc nhìn nàng, gian nan hỏi.
"Sao cơ?"
"Hai người...!A Tĩnh, huynh ấy bày tỏ với nàng sao?" Triệu Húc cố nén chua xót trong lòng, hỏi.
Vân Trân ngây ra một lúc, mờ mịt nhìn hắn.

Một lát sau, nàng nhìn chằm chằm túi tiền trong tay, đáp: "Đúng vậy.

Huynh ấy nói, huynh ấy thích nô tỳ, muốn cho nô tỳ hạnh phúc."
"Vậy...!Còn nàng?" Lồng ngực Triệu Húc như bị dao đâm.
"Nô tỳ?" Vân Trân khẽ cười, châm chọc hỏi lại, "Thiếu gia cảm thấy với tình cảnh hiện tại của nô tỳ, xứng để nói tới hạnh phúc sao?"
"Sao lại không thể!" Triệu Húc sốt ruột nói.
"Ha..." Vân Trân nghe xong, cười nhạo, "Thiếu gia có phải hơi dễ quên rồi không? Mới trước đó không lâu, nô tỳ còn bị nương nương hạ tử cổ, cả đời này đều phải nghe lệnh của ngài, sao có thể còn hạnh phúc thuộc về mình?"
Ánh mắt trào phúng của Vân Trân khiến Triệu Húc đau đớn, hắn cắn răng, cố gắng chịu đựng đau đớn trong lồng ngực.
Giữa hai người lại trở nên an tĩnh.

"Nàng cho rằng, ta sẽ dùng tử cổ khống chế nàng sao?" Không biết qua bao lâu, giọng của Triệu Húc mới lần nữa vang lên, "Nàng cho rằng những việc ta làm cho nàng, ta tiếp cận nàng chính là vì lợi dụng nàng, để nàng làm việc giúp ta sao? Nàng thật sự nghĩ ta như vậy?"
"..." Vân Trân siết chặt tay, quay đầu đi, nhìn chằm chằm đèn lồng treo trên tường thành đối diện, "Chẳng lẽ không phải? Bởi vì nô tỳ thật sự không nghĩ ra lý do thiếu gia lại đồng ý nương nương làm như vậy.

Chẳng lẽ cả đời này ngài muốn sống dưới sự khống chế của nương nương à?"
Cuối cùng, Vân Trân vẫn hỏi ra câu hỏi đáy lòng muốn hỏi nhất.
Vì sao thời điểm Tô trắc phi muốn hạ cổ, ngài lại thỏa hiệp?
Nếu ngài không muốn, chẳng lẽ không thể phản kháng sao?
Tại sao...
Triệu Húc nhìn sườn mặt nàng, cảm xúc trong mắt giãy giụa phức tạp: "Cho nên nàng nghĩ như vậy.

Nàng cảm thấy ta sẽ trở nên giống kỳ vọng của mẫu phi, hay cảm thấy ta thỏa hiệp là loại hành vi yếu đuối?"
Nếu khi đó hắn không đồng ý yêu cầu của mẫu phi, mẫu phi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác, thậm chí trực tiếp bỏ qua hắn, đi đối phó Trân Nhi.
So với như vậy, còn không bằng để mẫu phi an tâm, an tâm cho rằng tất cả đều do mình khống chế.
Nếu yêu một người cũng là yếu đuối, vậy thì bị nàng nói trúng rồi.
Thời điểm ngươi thích một người, ngươi sẽ có nhược điểm.
Khi nguy hiểm ập tới, ngươi sẽ do dự, lo lắng mình làm như vậy liệu có xúc phạm tới nàng không.
Nếu điều này cũng là hèn nhát...
...
Vân Trân nghe xong, cau mày, nắm chặt túi tiền trong tay..