Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại

Chương 17: Tướng công




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời điểm Tô Hiểu Cửu, ký ức có chút hỗn loạn.

Yi nhớ tới khuôn mặt kế phụ hèn mọn hạ lưu tươi cười, một thiếu niên đi theo phía sau hắn đi qua từng cái từng cái đường phố, một hồi lại nghĩ tới cùng Lục Lang Phong đồng thời vượt qua cả ngày lẫn đêm.

Hình ảnh cuối cùng là y bị thích khách một kiếm đâm bị thương sau đó ngất đi.

Còn chưa kịp hoàn toàn tiêu hóa hồi ức tràn vào trong đầu, có chút chi tiết nhỏ còn chưa kịp nhớ hiểu rõ, trên mặt liền truyền đến xúc cảm lông xù, kèm theo một tiếng kêu mềm nhũn “Miêu ô.”

Y cúi đầu, nhìn thấy vùi bên cạnh y đang ngủ say là Mười Lăm, suy nghĩ một chút, mới nhớ lại đây là miêu của mình, từ nhỏ đã muốn nuôi động vật nhỏ đáng yêu.

Bởi vì ôm động vật nhỏ là có thể mang đến ấm áp, có nó, cũng không cần gánh tâm kinh hoảng cô đơn, đêm tối không người làm bạn.

Gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, rèm che va chạm, một bóng hình xinh đẹp tới.

Là Phi Nhứ.

“Công tử ngài tỉnh rồi?!”

Tô Hiểu Cửu trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, luôn cảm thấy danh xưng này có chút lạ tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được trước kia Phi Nhứ gọi mình như thế nào.

Cổ họng nói không ra lời, cho nên y chỉ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

Nụ cười suy yếu vô lực kỳ giống Diệp Thanh Cửu, cho nên thô thần kinh như Phi Như không phân biệt ra được hai người bất đồng.

“Công tử ngài chờ một chút, nô tỳ đi thỉnh tướng quân!”

Tô Hiểu Cửu nghĩ, thường ngày, không bất kể thời điểm tỉnh lại, người kia có thể vẫn luôn trông coi bên giường chưa bao giờ rời đi nửa bước, chỉ cần vừa mở mắt, có thể nhìn thấy.

Hôm nay sao…

Tô Hiểu Cửu trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Kỳ thực Lục Lang Phong phải đi tự mình thẩm vấn tỳ nữ hại Diệp Thanh Cửu rớt xuống hồ sen, vừa hỏi mới biết còn có người tại Diệp Thanh Cửu trước mặt thuyết tam đạo tứ, tìm hiểu ngọn nguồn liền biết chủ sử sau màn chậm rãi hiện lên.

Tất cả, đều là muốn áp chế Lục Lang Phong giao ra binh quyền Thụy An Vương.

Mà những chuyện này Lục Lang Phong luôn luôn không chuẩn các nàng nói cho Tô Hiểu Cửu.

Tô Hiểu Cửu gật gật đầu, nhìn Phi Nhứ như một làn khói chạy ra ngoài. Nam Nhứ bưng dược vào, thấy y không chút nào kiêng kỵ Mười Lăm ngủ bên cạnh, liền hiểu rõ.

Tô Hiểu Cửu cẩn thận lướt qua Mười Lăm tiếp nhận chén dược. Một bát dược vừa vặn giải khát nước, cảm giác xé rách rốt cục hóa giải rất nhiều.

“Chủ tử muốn ăn viên mứt?”

Nam Nhứ cười híp mắt hỏi.

Tô Hiểu Cửu lau đi nước dược bên môi, nghe Nam Nhứ nói lại càng không biết Phi Nhứ vì sao gọi mình là công tử.

Y lắc đầu một cái, uống một hớp nhỏ thanh thủy nhạt đi lưỡi gian mùi thuốc, sờ sờ lưng Mười Lăm, hướng gian phòng liếc nhìn chung quanh.

Nhuyễn tháp, đó là nơi Lục Lang Phong ôm y đồng thời đọc sách, Lục Lang Phong luôn dạy y nhận thức một ít chữ không biết.

Thư trác(bàn học~), đó là nơi Lục Lang Phong dạy y viết chữ vẽ tranh. Y không hiểu, vì sao rõ ràng hai người đều xuyên việt tới đây, chữ y lại vĩnh viễn viết như cẩu ba(bò~), không giống người kia viết nước chảy mây trôi. Cố tình Lục Lang Phong còn luôn khen chữ y khó coi thành hảo nhìn hảo đáng yêu.

Gian ngoài bàn nhỏ, Lục Lang Phong thỉnh thoảng sẽ cùng hắn đồng thời ở nơi đó phao một bình trà tái mang lên tiểu trà bánh, cho hắn niệm một ít thú vị tiểu cố sự…

Y vẫn là không có thói quen tỉnh lại bên người không có Lục Lang Phong cảm giác, không có hắn, sinh hoạt luôn như thiếu mất một khối.

“Tướng quân xử lý một ít chuyện, Lục Hành đã đi bẩm báo, lập tức tới ngay, biết chủ tử tỉnh rồi, tướng quân nhất định thật cao hứng.”

Bị Nam Nhứ nhìn thấy động tác nhỏ, Tô Hiểu Cửu ngượng ngùng giả vờ cúi đầu vuốt miêu. Mười Lăm dưới sự vuốt ve chậm rãi tỉnh lại, thấy chủ nhân rốt cục chịu cùng nó thân cận, liên tục liếm tay Tô Hiểu Cửu, không ngừng dùng chóp mũi cọ y, chọc cho Tô Hiểu Cửu trên mặt không ngừng nổi lên ý cười.

Người còn chưa thấy, giọng Lục Lang Phong liền truyền vào, bọn nhân hoàn chưa từng gặp tướng quân gấp gáp như vậy.

“A Cửu —— “

Tô Hiểu Cửu nghe tiếng quay đầu, ý cười ôn nhu trên mặt còn chưa rút đi, thấy thân ảnh Lục Lang Phong, nụ cười càng đậm.

Người kia nhanh chân hướng y đi tới, Tô Hiểu Cửu lại có loại cảm giác như đang mơ.

Lục Lang Phong tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Hiểu Cửu đem miêu ôm vào trong ngực, mà cho dù không có động tác này, Lục Lang Phong cũng có thể từ bên trong nụ cười này phân biệt ra được, đây chính là Tô Hiểu Cửu, là Tô Hiểu Cửu hắn yêu, là Tô Hiểu Cửu cũng yêu hắn.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương dễ ngửi trên người Lục Lang Phong, ôm ấp vẫn ấm trước sau như một.

“Có nơi nào không thoải mái hay không?”

Lục Lang Phong nhu vành tai y khéo léo, Tô Hiểu Cửu sợ ngứa co rụt lại tiến vào trong ngực hắn, sau khi nghe xong lắc đầu một cái.

“Không có, không cần lo lắng.”

Lục Lang Phong một lần nữa đem người ôm chặt vào ngực, kinh hỉ tràn ngập lòng hắn.

Hắn tại trán Tô Hiểu Cửu hạ xuống nụ hôn nhẹ, than nhẹ:

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại…”

Tô Hiểu Cửu không rõ trong những lời này bao hàm thất vọng cùng cô tịch, chỉ nghĩ chính mình hôn mê quá lâu khiến người lo lắng. Không biết nên làm sao an ủi hắn, chỉ là nhẹ nhàng nắm tay Lục Lang Phong.

Phi Nhứ nhìn hai người thân mật tại một bên cạnh kinh ngạc thẳng mắt, mới phát giác là Tô Hiểu Cửu đã tỉnh lại.

“Tỷ tỷ, làm sao phân biệt ra chủ tử cùng công tử a?”

Phi Nhứ bĩu môi, suy nghĩ vì mình quá ngốc hay không.

“Ta đã nói rồi, công tử là công tử, chủ tử là chủ tử.”

Nam Nhứ bí hiểm trả lời.

“Kia… công tử kia đâu?”

“Công tử… Công tử tự nhiên sẽ có hạnh phúc thuộc về hắn, chỉ là không phải nơi này thôi…”

Nam Nhứ khẽ cau mày, cũng vì người kia đáng thương thở dài.

“Lần này tỉnh lại hẳn là không quên ta đi?”

Lục Lang Phong cúi đầu, nâng mặt Tô Hiểu Cửu, thẳng tắp nhìn vào mắt đối phương trong suốt.

Tô Hiểu Cửu bị ánh mắt của hắn nhìn có chút xấu hổ, hơi rũ mắt, nhỏ giọng biện giải:

“Mới… Mới sẽ không quên đâu.”

“Vậy ngươi nhớ ta tên gọi là gì?”

“… Nhớ.”

“Nhớ vì sao không chịu gọi tên của ta?”

Lục Lang Phong cố ý truy hỏi, ai bảo Tô Hiểu Cửu vẫn luôn không thích kêu tên của hắn, ngày thường có thể không gọi sẽ không gọi.

“Lục… Lục Lang Phong…”

Tô Hiểu Cửu lắp ba lắp bắp nói, nói xong trên mặt tái nhợt liền lộ ra một vệt đỏ bừng.

Lục Lang Phong nghe ra y do dự, đường hoàng trịnh trọng tiếp tục đùa:

“Ngươi trước đây không phải là gọi ta như vậy, ngươi có phải là nhớ nhầm hay không?”

“A?”

Tô Hiểu Cửu khẽ nhếch miệng, trong lòng cũng bắt đầu không chắc chắn, chi tiết nhỏ y hiện tại nhớ tới vẫn còn có chút mơ hồ, nhìn thấy biểu tình Lục Lang Phong còn tưởng thật mình nhớ nhầm, cẩn cẩn dực dực(cẩn thận từng li từng tí ~)hỏi:

“Vậy ta trước kia gọi cái gì? Lang… Lang Phong?”

Lục Lang Phong vẫn chưa thỏa mãn, ngưng trọngnói:

“Ngươi trước đây đều là trực tiếp gọi tướng công.” (Cao thủ không bằng tranh thủ=)))

“A? Thật… Thật sự?”

“Tướng công khi nào lừa gạt ngươi?”

Tô Hiểu Cửu cau mày suy tư chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lục Lang Phong một cái liền nhanh chóng nghiêng đầu dời tầm mắt, vừa vặn đem đôi hồng thấu bại lộ trong tầm nhìn Lục Lang Phong.

Thời điểm Lục Lang Phong cho là y sẽ không lại nói chuyện, Tô Hiểu Cửu lại lặng lẽ tiến đến bên tai hắn, tiếng như muỗi kêu nói:

“Tướng công…” (bé ngoãn dễ dụ>///<)

Nói xong đầu liền chôn trong ngực Lục Lang Phong, như đà điểu muốn đem mình giấu đi.

Hô hấp ấm áp hô hấp phun bên tai Lục Lang Phong, một luồng cảm giác tê dại như điện lưu nhanh chóng chạy quá toàn thân hắn.

Lục Lang Phong thiếu chút nữa bị hai chữ này gọi cứng rồi.

【 tiểu kịch trường 】

Tô Hiểu Cửu: Tướng công…

Lục Lang Phong: Ngoan, lại đây hôn nhẹ.

——————-

Nhuyễn tháp: giường nhỏ, có thể lót đệm mềm hoặc không. (Dùng cho hai người nằm nghiêng nhìn rất thân mật~)