Cùng Quân Đi Về

Chương 30




Edit: Siu Nhơn Mèo
“Địa vị và thực lực bản thân một khi mất cân bằng, ập tới sẽ là tai ương ngập đầu.”
Tám mươi tám, không có việc nhà.

“Nói xong rồi?” Lục Uyên nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Kiêm.

Lục Kiêm không cam lòng, nói: “Nhi thần nói xong rồi.”

“Ừ, nói xong rồi thì ra ngoài đi.” Lục Uyên gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe rồi.

“Phụ Hoàng!” Lục Kiêm không dám tin nhìn về phía Lục Uyên đang xem tấu chương.

“Thái tử, con giằng co với trẫm, vậy thì phải đem đồ thật vật thật đến.” Lục Uyên nhàn nhạt nhìn nó, “Ngươi có nhớ ngày đó ngươi nói sao với trẫm không? Không có nhân chứng vật chứng thì sao có thể qua loa định án?”

“Nhưng… Nàng là mẫu hậu của con!”

Lục Uyên đứng lên, nhìn nhi tử đã cao đến thắt lưng mình: “Nhưng nàng là mẫu nghi một nước, mà trẫm là quốc Quân, người liên quan trong miệng ngươi là thừa tướng đương triều, sau đó nữa, người ngươi ám chỉ là tổng quản đại nội… Mà ngươi là Thái tử, là trữ Quân.”

Lục Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Lục Kiêm đang độ lớn, vươn tay đặt lên đỉnh đẩu nó, trầm giọng nói: “Kiêm nhi, Hoàng gia không có việc nhà, mỗi một động tác, một việc làm của con, mỗi một lời nói hay hành động đều có thể ảnh hưởng đến cả triều đình, thậm chí là toàn bộ thiên hạ.”
Tám mươi chín, ưu phiền của đế vương.

Sau khi Lục Kiêm rời đi, Thẩm Ngôn mới bước ra từ sau bức bình phong.

“Vừa nãy sao lại không ra?” Lục Uyên biết hắn có ở đó, trên người Thẩm Ngôn có một loại mùi hương đặc biệt, như cỏ xanh tươi mát.

Thẩm Ngôn cười gượng, hắn vẫn luôn ở đó, thế nhưng những lời Lục Kiêm nói khiến hắn không tiện xuất hiện.

“Dọa nó một chút thôi thì sao chứ?” Lục Uyên cong khóe môi, không chột dạ chút nào.

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ, có khi Lục Uyên lại giống hệt như một đứa trẻ: “Thái tử còn nhỏ, vả lại Thái tử nói không ngoa…”

“Thái tử không còn nhỏ nữa rồi.” Lục Uyên thở dài, y kéo tay Thẩm Ngôn mà nghịch, “Trẫm còn nhớ, đại ca hồi đó lớn bằng nó đã thượng triều.”

“Nhưng còn chưa đến sinh thần tám tuổi của Thái tử.” Thẩm Ngôn nhịn không được mà nhắc nhở y.

“A Ngôn.” Lục Uyên nắm lấy đầu ngón tay hắn, “Đại ca trẫm… Ngươi còn có ấn tượng không?”

Thẩm Ngôn mím môi, gật đầu. Phế Thái tử Lục Tỉ, ăn chơi dâm dật, lạm sát người vô tội, cuối cùng mưu nghịch thất bại, bị tiên đế phế truất, giam cầm cho đến khi chết.

“Trẫm biết ngươi thương Kiêm nhi, trẫm cũng biết là trẫm quá nóng vội.” Lục Uyên xoa xoa thái dương, “Nhưng đại ca thời niên thiếu cũng không phải là như vậy, sáng suốt thông minh, văn võ song toàn. Huynh ấy là Thái tử, tất nhiên sẽ danh chính ngôn thuận mà có nhiều người tài ba tập trung bên người. Đến khi phụ Hoàng ý thức được huynh ấy đi chệch đường thì cũng không còn kịp nữa rồi, muốn sửa đổi cho huynh ấy, nhưng đại ca lại khăng khăng cố chấp cho rằng phụ Hoàng đang tước đi quyền lợi của huynh ấy… Cuối cùng mới gây thành cung biến.”

“A Ngôn, nếu đổi chỗ, trẫm cũng chưa chắc sẽ không thay đổi như đại ca.” Lần đầu tiên Lục Uyên nói ra nỗi lo của mình cho Thẩm Ngôn, “Địa vị và thực lực bản thân một khi mất cân bằng, ập tới sẽ là tai ương ngập đầu.”
Chín mươi, việc sai đầu tiên.

Sau bốn ngày, Lục Kiêm lại lần nữa bước vào ngự thư phòng.

“Nhi thần thỉnh an phụ Hoàng.”

“Miễn lễ.” Lục Uyên bấy giờ mới dừng bút trong tay, nghiêm túc nhìn về phía Lục Kiêm.

“Lời phụ Hoàng ngày ấy, nhi thần trở về nghĩ rồi lại nghĩ, là nhi thần lỗ mãng, nhi thần biết sai rồi.” Lục Kiêm chắp tay, sau đó rút ra một xấp giấy Tuyên Thành từ trong tay áo trình cho Lục Uyên.

Sau khi Lục Uyên xem xong, gật đầu, chí ít có tiến bộ so với trước.

“Trẫm đã biết.”

“Phụ Hoàng.” Lục Kiêm quỳ xuống, “Cầu phụ Hoàng đối tốt với mẫu hậu, mẫu hậu đã không còn tâm tranh sủng, cũng không hại…” Nó nhìn thoáng sang Thẩm Ngôn đang đứng một bên, lựa từ để nói, “Cũng không có ý hại người.” Thật ra lí do lần này của nó cũng khá giống với lí do lần đầu nó tới, chỉ có điều lần này còn mang theo chứng cứ trĩu nặng.

“Con đang oán trẫm để mẫu hậu con làm tấm chắn.” Lục Uyên đứng dậy, chắp tay sau lưng bước tới trước mặt nó.

“Nhi thần không dám!” Dù sao Lục Kiêm vẫn còn nhỏ, trong giọng nói khó thể che giấu nỗi bất bình.

“Kiêm nhi, nếu để con định loại cho việc này, con nghĩ sẽ là gì?”

Lục Kiêm suy nghĩ một chốc, đánh bạo nói: “Hậu cung tranh đấu.”

“Nếu con có thể điều tra ra được nhiều thứ như vậy, thì phải biết đây không phải là hậu cung tranh đấu.”

Lục Uyên trả xấp giấy chứng cứ về: “Con hiểu tính của trẫm, trên đường Nam tuần con hẳn cũng biết tính cách của Thẩm Ngôn, mà tính cách của mẫu hậu con càng hiểu rõ, mà cách hành sự của Nhạc thừa tướng con cũng nên biết.”

“Nếu như con tin tưởng vào cảm giác của mình, mà không phải chỉ nghe những lời ra lời vào lúc rảnh rỗi của cung nhân, thì sẽ không trở lại chất vấn trẫm.”

“Phụ Hoàng.” Vẻ mặt Lục Kiêm tràn ngập mê man, “Nhi thần không hiểu.”

“Không hiểu thì từ từ mà xem, trẫm nhiều nhất cũng chỉ dẫn con vài chục năm nữa thôi. Việc này xem như là việc làm sai đầu tiên của con, không cần con làm gì hết, chỉ cần con suy nghĩ cho cẩn thận đến tột cùng đây là đã xảy ra chuyện gì.”