Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 182: Công Lược Hôn Phu Có Bệnh 11






Một phút trầm mặc...
Hai phút...
Ba phút...
- Anh thật sự là Vin...?!
Hà Di không nhịn được nữa mà lên tiếng.

Hoàng My âm thầm đỡ trán, nói đến thế mà vẫn không biết sao???!!
Hứa Mặc chậm chạp gật đầu.

Hà Di hơi cúi đầu, như muốn che đi cảm xúc của mình.

Jin chỉ đứng im lặng, không nói được lời nào.
- Thôi được rồi, hôm nay thăm bệnh nhưng tôi không mang quà gì cho cô.

Chỉ có một thứ này, mong cô có thể tiếp nhận.
Hoàng My đưa điện thoại cho Hà Di, cô ta ngước đầu, nhìn ánh mắt kì lạ của Hoàng My một lúc rồi cầm lấy.
Một lát sau, chiếc điện thoại đã quay trở về với Hoàng My.

Cô còn đang tính mượn khăn tay của Hứa Mặc để lau thì bỗng nghe được tiếng nức nở.
Eo ôi! Bệnh viện có ma à?? Bổn công chúa sợ hãi nha! Nhưng rõ ràng bây giờ là ban ngày mà nhỉ?? Ma ngày sao?
Hứa Mặc nhìn vẻ mặt "sợ hãi" ngó nghiêng "không hề giả trân" của Hoàng My thì rất cư nhiên mà hiểu.


Tay anh đặt lên đầu cô, Hoàng My chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hứa Mặc đã xoay phắt đầu cô lại.
Hà Di đang ôm mặt khóc, Jin thì đang lúng túng không biết làm sao? Với một người đàn ông như anh, nhìn phụ nữ khóc cũng là một loại khó xử, nhất là với người phụ nữ mình yêu.
- Tôi có nên làm mỹ nhân dỗ dành mỹ nhân không?
Hoàng My vuốt cằm, nói nhỏ với Hứa Mặc như muốn trêu anh: "Nhìn con gái người ta khóc mà không có phản ứng gì hay sao chứ, tên đàn ông có bệnh?!"
- Tôi nghĩ cô vẫn nên làm mỹ nhân ngắm cảnh đi.
Tay Hứa Mặc vẫn không rời đầu Hoàng My, chất giọng đều đều vang lên.

Cô phì cười, ít nhất cô vẫn là mỹ nhân đi?
Thời khắc này Hứa Mặc với Hoàng My lại hoà hợp lạ thường.

Hai người nhìn một cảnh anh hùng lúng túng, mỹ nhân khóc lóc như vậy một lúc thì có chút chán.

Hoàng My ngứa chân, đạp một phát vào mông Jin.
Jin vì đang lo lắng cho người đẹp nên không kịp phòng bị.

Anh hùng ngã chúi về phía trước, nhưng phía trước là gì? Là mỹ nhân.

Thế là thành công tạo thành một tư thế anh hùng ôm mỹ nhân.
Hoàng My lấy điện thoại ra chụp lại rồi cười thầm, gương mặt hài lòng thấy rõ.

Hứa Mặc không có biểu hiện gì, tựa hồ là đang xem kịch vui.
- Lya...
Jin xấu hổ, liền buông Hà Di ra.

Nhưng đột nhiên cả người bị giữ lại, là cô ta ôm lại anh.

Phải nói là Jin rất ngạc nhiên, gương mặt anh ta đã thể hiện rõ điều đó.
Hà Di vẫn khóc nhưng cũng phải cạn nước mắt, ai rảnh hơi đâu khóc hoài.

Dần dà cũng chỉ còn lại tiếng nấc.

Hà Di buông Jin ra, nhỏ giọng nói:
- Jin...tôi xin lỗi...!
Jin vẫn đang chìm đắm trong sự hưởng thụ nên hơi mơ màng.

Nghe thấy tiếng xin lỗi của Hà Di thì cũng chỉ có ngơ ngác.
- Xin lỗi chuyện gì? Em đã làm điều gì có lỗi với anh sao??
Jin ngây ngô nhìn Hà Di.

Cô ta phì cười, cũng chỉ nhéo má Jin chứ không giải thích.
- Anh đừng có ngây thơ như vậy!
Jin bị nhéo má thì có chút xấu hổ, quay mặt đi nhưng vành tai đã sớm đỏ ửng.

Hà Di cười khúc khích một lúc thì mới chú ý đến Hoàng My và Hứa Mặc.
- Giờ phải giới thiệu lại rồi.


Tôi là Hà Di!
- Tôi là Jin, cha tôi người nước ngoài nên tên thật của tôi vẫn là Jin.
- Vậy thì nói làm gì, tôi là Minh Hoàng My, Vin là Hứa Mặc.
Hoàng My cười cười, tiện thể cùng hai người kia giới thiệu lại.

Hà Di lẩm bẩm lại cái tên Hứa Mặc, dường như cảm thấy rất quen.
- Hứa Mặc...Hứa gia, anh là Hứa Đại thiếu gia?
Hà Di hơi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nhìn từ trên nhìn xuống Hứa Mặc khiến anh ta không thoải mái.
- Hứa Đại thiếu gia??? Cậu ở ngoài cũng đao to búa lớn như thế sao Vin?!
Jin vốn dĩ không quan tâm mấy đến chuyện ở đất nước này nên anh không biết gia cảnh Hứa Gia.

Anh ta liền đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hứa Mặc làm anh cũng bị nhìn cho đến rùng mình.
- Jin!
Bị Hà Di gọi giật thì thế thì Jin có chút giật mình.

Quay ra sau thì nhìn thấy gương mặt không mấy vui vẻ của Hà Di, biết mình đã nói sai chuyện gì nên ngoan ngoãn im lặng đứng gọt trái cây.
- Có chuyện gì sao?
Hoàng My cũng cảm thấy kì lạ trước thái độ của Hà Di.

Chỉ là một Hứa Đại thiếu gia Hứa Mặc thôi mà, có phải là một chục Vin thiếu gia nắm trùm thế giới ngầm đâu mà làm gì căng thẳng thế.
- Hứa gia...
Hà Di hơi cắn móng tay, đôi lông mày đã nhăn lại không vui.

Hoàng My liền cảm thấy không ổn, Hứa gia làm sao? Bớt nói chuyện ngắt quãng được không?! Cô không bị đau tim nhưng nôn lắm đấy!!!
- [ Cảnh báo! Nhịp tim tăng nhanh thất thường.

Đề nghị tiểu thư bình tĩnh lại ]
Tiếng nói đều đều của hệ thống đã làm Hoàng My sực tỉnh.

Từ khi nào cô lại trở nên tò mò và nôn nóng như thế? Hoàng My điều chỉnh lại tâm trạng rồi đợi câu nói tiếp theo của Hà Di.
- Thôi bỏ đi...
Hoàng My muốn cầm cái ghế ném thẳng vào mặt Hà Di.

Nói huề vốn quá trời?!! Làm người ta nôn nao muốn chết!! Nhưng may mà lý trí đã lấn át cảm xúc và cứu cô trở về.
- Cô là Hà tiểu thư...Hà đại tiểu thư, hôn thê của Hứa Minh?
Hứa Mặc dường như đã cầm gậy chọc đúng cái chỗ cần chọc.

Đôi lông mày của Hà Di đã cau có bây giờ còn nhăn nhúm hơn, nhưng cô ấy chỉ lẳng lặng gật đầu.
Jin nghe đến chữ hôn thê thì tay gọt trái cây hơi dừng lại, nhưng rất nhanh liền tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Hoàng My đã để ý đến điều đó, mắt hơi nheo lại tính toán.
- À đúng rồi, lý do phụ tôi đến đây!
Hoàng My nói một tiếng liền phá bỏ không khí âm trầm.

Hà Di nhướng mày khó hiểu nhưng cũng tò mò.
- Cô muốn hại tôi a~

Bị chọc đúng cái chỗ không cần chọc, Hà Di nhột hết chỗ nói.

Jin cũng bị câu nói làm cho điêu đứng, cắt quả táo mà đứt tay cũng không biết.
- Ừ thì...cho tôi xin lỗi.

Dù gì cô cũng có sao đâu!
- Sao cô biết tôi không sao?
Hoàng My làm một bộ dạng giận dỗi nhìn Hà Di.

Cô ta cũng chỉ "hả" một tiếng.

Cô ta đoán đại mà, mặc dù cô ta đang đau nhưng cũng đủ thông minh để biết là chắc có lẽ là lúc đó Hoàng My không sao, còn sau đó thì cô ta chắc chắn không biết.
- Tâm hồn bé bỏng của tôi bị tổn hại nặng nề.
Hoàng My ôm ngực, diễn bộ dạng lố lăng.

Hứa Mặc có thể cảm thấy mình đang nín cười nhưng cũng có chút để tâm lời cô nói.

Không biết cô có thật sự là bị tổn thương tâm lý không? Dù gì cô cũng là tiểu thư được nuông chiều, bị hạ độc như vậy cũng là đáng sợ đi.
Hà Di với Jin phì cười, không ngờ cô gái sắc sảo này cũng có một mặt trẻ con như vậy.

Dù gì không khí cũng đã tốt lên nhiều.
Đột nhiên Jin nhận ra mình bị đứt tay, không khí liền trở nên ồn ào.

Hà Di thấy thế thì dứt khoát bảo anh ta yên tĩnh, cầm tay anh ta lên, nhu thuận băng bó lại.
- Ay da, ngôn tình quá đi.

Tôi ở đây đúng là dư thừa mà.
Hoàng My cười câu trước, bĩu môi câu sau.

Đương nhiên câu trước là để châm chọc, còn câu sau chỉ dành cho Hứa Mặc nghe tiếng lòng cô, không thể để hai con người kia nghe được, họ sẽ bới móc cô cho xem.

Hoàng My đúng là đồ khẩu thị tâm phi.
Hứa Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, tay hơi động, cuối cùng là xoa đầu cô.
- Cô còn có tôi...không phải sao?
Hoàng My có chút ngạc nhiên, tuy nhiên cũng chỉ nở nụ cười nhẹ.
- Ừm...
____________________.