Cùng Tấn Trường An

Chương 45




Cổng thành quả nhiên đã đóng lại, giới nghiêm mười ngày, không ai có thể ra vào, đại sứ Tây Nhung bị giam lỏng, trì hoãn thời gian trở về.

Đại sứ lần lượt thỉnh cầu để rời đi, thỉnh cầu liên tiếp bị từ chối, tin tức tựa như đá chìm đáy biển.

Đại sứ giả không thể trở về, thế cục tắc ngoại cũng thoáng chốc trở nên khẩn trương. Tây Nhung tập hợp đại quân, tình cảnh giống mùa đông năm ngoái sắp diễn ra.

Áp lực dần dần hội tụ từ bên ngoài mà bên trong kinh thành vẫn không tìm được tung tích Tấn An, cuối cùng, Tư Mã Dương ra lệnh mở cửa thành, cho sứ giả Tây Nhung về.

Thời điểm sứ giả Tây Nhung trở về, bên người, tất cả đều là quân sĩ Đại Tấn, nghiêm phòng tử thủ, quyết không cho phép lão mang nhiều hơn một người rời đi.

Lê Sương được mời vào nội các vô số lần, người tới tra hỏi nàng đều là thủ hạ thân tín của Tể tướng.

Tể tướng Kỷ Hòa thân là cậu của Tam hoàng tử, toàn lực ủng hộ Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sau khi Tư Mã Dương lên ngôi, Tam hoàng tử bị giam lỏng ở bắc sơn để túc trực bên linh sàng, còn Kỷ Hoà, bởi vì thế lực hỗn tạp trong triều đình mà được giữ lại.

Trong trường hợp này người sáng suốt đều biết, tình huống của Tể tướng, nói lão tự giữ được đầu, không bằng nói là Tư Mã Dương tạm thời cho lão một con đường sống.

Tư Mã Dương bây giờ là quân vương, dựa vào một tay Đại tướng quân nâng đỡ đứng lên, bên hắn còn có hoàng hậu, thế lực sau lưng hắn không thiếu được sự chống đỡ của Đại tướng quân, có kẻ liều mạng ở sau lưng Đại tướng quân đặt tên cho ông là Tướng quân vương, là người có công cao nhưng không cầu danh vọng.

Tư Mã Dương cần một thứ có thể cùng Đại tướng quân kiềm chế triều đình.

Họ ở trong triều đình lôi kéo để Tư Mã Dương có thể có cơ hội phát triển thế lực chân chính thuộc về mình, lưu lại Tể tướng, ở lại bao lâu, bất quá đế vương là Tư Mã Dương chẳng buồn cân nhắc.

Tác dụng của Kỷ Hòa với Tư Mã Dương là ở thời điểm thẩm vấn Lê Sương này.

Kỷ Hòa cùng các thân tín không ngừng hỏi Lê Sương suốt hai ngày nay, người nọ dáng dấp ra sao, lần cuối cùng nhìn thấy hắn là lúc mấy giờ!!, hắn còn quen người nào.

Đối với sự tra hỏi như thế này Lê Sương cũng không xa lạ gì, bởi vì trước kia nàng từng nhìn thủ hạ của mình làm như vậy với người khác, nàng trả lời lời nửa thật nửa giả, trước sau thống nhất, không chút sai lệch, khiến người khác không bắt được nhược điểm, không một chút nào.

Nàng trả lời, nàng chính là vị tướng quân vì báo ân mà cứu một người xa lạ.

Không biết người nọ là ai, không biết hắn tới từ nơi nào, cũng không biết hôm nay vì sao phải tiếp nhận những câu hỏi như vậy, nàng chỉ biết tướng mạo hắn, còn có sức lực kinh người của hắn.

Phản ứng của lão Đại Tướng quân đối với việc Lê Sương bị mời đi thẩm vấn là không quan tâm, dù là một chút quan hệ, khiến Tể tướng không tìm được lý do tố lão Đại tướng quân.

Nửa tháng trôi qua, mắt thấy chuyện liên quan tới Tấn An dần dần gió êm sóng lặng, nhưng một ngày sáng sớm, trong triều đình, Tể tướng ngay trước mặt trăm quan, nói Đại tướng quân *tư thông* với nước địch, nguyên nhân là bọn họ phát hiện ở phía nam thành Bạch tự, trong chùa có một mật thất ở dưới đất.

Bên trong có dấu vết người ở gần đây, mà khi Lê Sương còn bé, lúc chưa vào phủ tướng quân, chính là ở trong miếu này.

Bọn họ tra hỏi hòa thượng Bạch tự, không dám dùng hình phạt đối với Lê Sương, toàn bộ đều dùng trên người hòa thượng, cuối cùng có hòa thượng bị đánh không chịu nổi, khai cung, gần đây là có người ở chỗ này, tên này cùng người nọ từng trò chuyện qua, người kia nói là Đại tướng quân an bài cho hắn ở chỗ này, bảo tất cả hòa thượng của Bạch tự không được nói ra.

Thật ra thì lời này, Lê Sương vừa nghe đã biết, đây là bị ép khai bừa.

Thứ nhất, chuyện này không phải lão Đại tướng quân sai khiến, chuyện này cùng cha nàng một chút quan hệ cũng không có, thứ hai, thời gian Lê Sương tiếp xúc cùng Tấn An đã khôi phục trí nhớ mặc dù không dài, nhưng nàng biết hắn không ngốc, làm sao hắn lại nói lai lịch của mình cho hòa thượng, mà thậm chí hắn còn không để cho những hòa thượng này phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Nhất định là có người đang uy hϊếp dụ dỗ, làm giấy chứng nhận giả, nói dối nhìn thấy Tấn An, nói dối là do Đại tướng quân xúi giục.

Lời khai cung tuy giả, nhưng lại có ba phần thật, cái này làm cho phủ tướng quân lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Việc đã đến nước này, Lê Sương không thể yên lặng: "Là ta để cho hắn đi."

Lần đầu tiên Lê Sương nói thật đối với người tra hỏi: "Ta biết hắn là hoàng tử của Tây Nhung, biết Thanh Long vệ tới bắt hắn, là ta để cho hắn đi, phủ tướng quân bị ta liên lụy, cha bị ta lừa gạt."

Người tới tra hỏi Lê Sương chính là thân tín của Tể tướng, nghe vậy cặp mắt lập tức sáng lên: "Lê tướng quân, đây chính là đại sự, ngươi chớ vì thay Đại tướng quân gánh trách nhiệm mà mạnh miệng vẽ tội trên người mình."

"Không có, đây chính là ta làm. Lâu rồi phụ thân ta không có vào bắc, căn bản không nhận ra người Tây Nhung, ta từ Tắc Bắc về kinh, một đường xuôi nam tới Nam Trường núi, chính là vì đi cứu hắn, đem hắn trở lại kinh thành, về sau mới biết thân phận của hắn, cũng là ta muốn thả hắn đi."

Lê Sương tỉnh táo nói, soi ra ý trong lời nàng, khiến người ghi chép cũng ngây tại chỗ.

Tâm tư hoàng đế đối với Lê Sương cả triều đều biết, mà lời khai cung của Lê Sương lần này, lại trực tiếp vứt mặt mũi hoàng đế đi.

"Lê tướng quân." Thân tín Tể tướng ánh mắt hung ác, "Vì sao ngài lại giúp địch nhân?"

"Tây Nhung vừa cùng Đại Tấn ký hiệp ước, không còn là địch quốc nữa rồi, đồng chí, dùng từ phải chú ý một chút. Còn ta vì sao cứu hắn..."

Lê Sương hơi rũ mắt, "Bởi vì hắn đã cứu ta, ta nợ hắn rất nhiều."

"Hành động của tướng quân sợ rằng đã sớm vượt qua cái gọi là trả nhân tình đi." Mép người kia vểnh lên, "Hắn với tướng quân có nguồn gốc sâu xa gì, không bằng tỉ mỉ nói ra?"

Lê Sương vừa nhấc mắt, nhìn chăm chú vào hắn: "Thứ cần nói ta nói hết rồi, những thứ khác, ngươi đâu có quyền hỏi."

Người kia cũng không tức, đứng dậy, cầm văn thư trên tay rồi rời đi: "Vậy ta đành báo lên, nếu sau này có người tới hỏi, mong rằng tướng quân chớ có nói khác."

Văn thư tầng tầng thông báo, đưa lên Tư Mã Dương, Lê Sương không biết tay chân của Tể tướng sẽ ở bên trong làm cái gì, nhưng mà ngày hôm sau, nàng phải vào đại lao.

Nội các trong địa lao, Lê Sương được nhốt ở một gian lớn nhất trong phòng giam, so với hoàn cảnh lúc hành quân đánh giặc, nơi này trừ bỏ có chút u ám ẩm ướt, cũng không có gì không tốt, nàng đợi đến thản nhiên.

Không có người nào trong phủ tướng quân đến gặp nàng, thậm chí Lê Đình cũng không tới. Lê Sương biết, phủ tướng quân bây giờ chính là vạn tên đã lên cung, chỉ cần mất cảnh giác, bước sai một bước, là có thể gọi tới những tai vạ không nhỏ. Bên trong phủ, điều mọi người có thể làm chính là tận lực vạch rõ giới hạn với Lê Sương, đem toàn bộ sai lầm đẩy trên người nàng, bất kể cái này có phải hay không là ý của phụ thân, nhưng vì phủ tướng quân, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nói cho cùng, bất kể Lê Sương hay là lão Đại tướng quân, cũng cuối cùng vẫn chỉ là bề tôi. Nàng giao quyền, lão Đại tướng quân liên tiếp lui về, tất cả đều vì cho quân vương an tâm.

Lê Sương ở trong lao đợi một đoạn thời gian, thậm chí ở trong địa lao nàng cũng có thể cảm giác được khí trời bên ngoài bắt đầu dần dần nóng lên.

Trong nội các vẫn chưa nghĩ ra suy tính. Đến khi trời nóng nực, trong lao bắt đầu có muỗi, một người quen rốt cuộc cũng tới tìm Lê Sương.

Nhìn thấy Tần Lan, Lê Sương cũng không có ưu tư gì, trái lại Tần Lan lại nửa quỳ xuống: "Chiếu tướng."

Lê Sương thở dài: "Chức đã cách rồi, gọi tên họ ta đi."

"... Chiếu tướng cớ gì vì một người như vậy..."

"Tần Lan, ngươi hỏi ta cái này nhiều lần rồi." Lê Sương đáp, "Ngươi biết vì sao mà."

Tần Lan cắn răng, yên lặng không nói, trong địa lao cũng từ từ yên tĩnh lại, qua hồi lâu, hắn mới nói: "Là ta đem suy đoán báo cho Thánh thượng."

"Ta biết." Lê Sương đáp đơn giản lại khiến cho Tần Lan như bị trúng một cái bạt tai vậy, hắn cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Lê Sương, lại nghe Lê Sương nói, "Nếu có thể giữ Thái tử Tây Nhung lại làm nòng cốt, tương lai một đoạn thời gian rất dài, hắn chính là thứ đảm bảo lớn nhất cho Đại Tấn với Tây Nhung, việc ngươi làm, với Đại Tấn ta mà nói là chuyện tốt, là ta làm sai."

Từ góc độ của hoàng đế, góc độ của đất nước, thậm chí là thứ mà Lê Sương trước kia muốn, nàng quả thực nên ngồi đại lao, không ủy khuất, cho nên bị bắt vào địa lao, đối với chuyện của mình làm, nàng không có một chút giải biện.

Nhưng biểu tình của Tần Lan càng phát ra ẩn nhẫn, cuối cùng tựa như gân xanh trên trán đều đã nhảy cả ra ngoài: "Không phải! Ta không phải trung quân, cũng không phải người yêu nước!"

Tiếng nói của hắn trầm thấp, nhưng mang nhiều hỗn độn cùng thống hận, hận thèng Tấn An đã đi xa kia, cũng hận chính mình, "Ta là đang đố kị! Chiếu tướng, ta chẳng qua là ghen tị, ta đối với ngươi..."

Cho dù đã bùng nổ như vậy, vào giờ phút này, hắn vẫn là cắn răng. (!!!!!!)

Đem thứ tình yêu say đắm biết bao lần kiềm chế, một lần nữa đè ép, chất đống, để cho nó nổ tung trong ngực, cũng không có biện pháp nói cho Lê Sương nghe.

Lê Sương chỉ nhìn hắn giãy giụa, nàng hiểu ý tứ của hắn, nhưng cái gì cũng không làm được.

Bọn họ trước kia, ngay từ đầu, có lẽ chỉ cách thân phận, còn bây giờ lại cách một trái tim:

"Tần Lan." Lê Sương tỉnh táo nói, "Ta không phải tướng quân nữa, hôm nay cũng chỉ là một người phạm tội trong ngục, không cần thân vệ nữa, cũng không có tư cách có thân vệ, hôm nay ngươi trở về, liền đem lệnh thân vệ lớn giao cho cha ta, bằng bản lĩnh của ngươi, không nên dừng lại ở đây."

Cuối cùng Tần Lan cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lê Sương, chỉ thấy sự tỉnh táo của nàng, mặt mũi vẫn như thế, như lời vừa nói chẳng qua là một mệnh lệnh phổ thông ban bố bình thời, lệnh binh lính huấn luyện, lệnh bộ đội chỉnh trang, lệnh cho hắn ngày qua ngày làm bạn ở bên người nàng.

Nhưng điều nàng nói lúc này là bảo hắn rời đi.

"Ngươi sau này phải sống thật tốt."

Hai mắt Tần Lan bỗng dưng không còn điểm tụ, hắn quá quen thuộc Lê Sương, cho nên hắn biết, nàng đang nói thật, nàng không cần thân vệ nữa, cũng không cần hắn.

Không khí lại lâm vào tĩnh mịch, sau lưng Tần Lan tựa như hóa thành thạch khô, hắn khom người nhận lệnh, tiếng cột sống phảng phất như bị bẻ gãy: " Dạ."

Hắn đứng dậy, giống như bị tước đoạt hồn phách vậy, rời rạc bước đi.

"Tần Lan." Lê Sương chợt gọi tên hắn, trong con ngươi Tần Lan hơi thắp sáng một ngọn lửa nhỏ bé, mới quay nửa mặt, đã nghe Lê Sương hỏi,

"Hắn... Bây giờ có tin tức không?" (này thì sáng mắt, rầu rầu T_T)

Ngọn lửa sau cùng cũng vụt tắt, hắn nhẹ giọng đáp: "Nghe nói có một môn phái giang hồ giúp hắn, không biết hôm nay ở phương nào. Phía Tây Nhung chưa có truyền tới tin tức hắn đã trở về."

"À." Lê Sương gật đầu, "Cảm ơn."

"Chiếu..." Tần Lan dừng một chút, "Tiểu thư cứ an tâm ở bên trong này ngây ngô mấy ngày nữa, Đại tướng quân nhất định sẽ có biện pháp cho cô đi ra ngoài."

" Ừ."

Tần Lan quay đầu lại, từng bước từng bước đi ra ngoài nội các, mỗi một bước lúc này đều xa dần hô hấp của Lê Sương.

Đường phía trước đen như mực khiến hắn không nhìn thấy rõ, hắn chỉ biết là mình hẳn là đang đi về phía trước, bởi vì đây là mong muốn của Lê Sương, nhưng nên đi đâu, đi như thế nào, bước kế tiếp nên tới nơi nào hắn không rõ...

Trong chớp nhoáng này, thật rõ ràng cũng thật u mê.

Thấy bóng Tần Lan biến mất ngoài nội các, Lê Sương mới khe khẽ thở dài, từ lúc quen Tần Lan đến nay đã có hơn mười năm, quá khứ hồi ức phảng tựa còn sờ sờ ở trước mắt, nàng nhắm mắt, nghỉ ngơi một hồi.

Điều có thể cảm thấy an ủi là, Tần Lan nói có một môn phái giang hồ giúp đỡ Tấn An, không cần suy nghĩ, nhất định là Ngũ Linh môn.

Nếu một mình Tấn An, muốn từ kinh thành chạy tới biên giới Đại Tấn có lẽ hết sức phiền toái, một là mặt mũi hắn quá mức xuất chúng, dễ bị phát hiện, hai là Lê Sương sợ mình trước kia đặt không đủ ngân lượng ở Bạch tự khiến hắn không chống đỡ nổi tới khi rời Đại Tấn.

Mà giờ có Ngũ Linh môn giúp đỡ, Vu Dẫn là người cơ trí, chắc sẽ không thiệt thòi cho Tấn An đi.

Lê Sương tựa vào bên tường, suy nghĩ những chuyện này, mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới buổi chiều, đến khi mặt trời ngả về tây, bên ngoài địa lao thoáng qua bóng người đung đưa, Lê Sương nhìn lướt qua, thấy người tới lại mặc quần áo người đưa cơm ngục.

Trước kia người tới đưa cơm ngục đối với Lê Sương rất khách khí, mỗi lần tới đều phải gọi một tiếng tiểu thư trước, sau đó quy quy củ củ đem thức ăn cho nàng, đặt ở cửa tù.

Hôm nay lại không có kêu nàng.

Lê Sương thầm đoán chắc là mình vừa mới ngủ dậy nên hắn không quấy rầy, liền lên tiếng chào hỏi: "Cơm hôm nay có cái gì vậy?" Cả ngày ngồi trong địa lao một mình nên nàng không có ai để nói chuyện, giờ có một cai ngục tốt bụng, nàng có thể trò chuyện một chút.

"A... Nga... Cải xanh, cơm, còn có chút thịt."

Lê Sương nhướng mi: "Còn có thịt, ta phải ăn thật ngon."

Trong địa lao quá lâu, nàng thường không được ăn thịt.

- -------------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau, nội các trong địa lao truyền tới tin tức vô cùng kinh động triều đình, con gái Đại tướng quân, nguyên là Chiếu tướng Trường Phong doanh - Lê Sương, bởi vì bệnh, chết đột ngột trong tù nội các, tại triều, lão Đại tướng quân nghe tin tức này, khí huyết dâng trào khiến cho bệnh cũ tái phát, lập tức từ triều, trở về phủ dưỡng bệnh.

Lê Sương vẫn là đại tướng quân kiêu ngạo, lấy thân nữ nhi, vì nước chinh chiến, ra nơi chiến trường mà ngay cả nam nhi cũng sợ, hôm nay lại rơi vào kết quả chết đột ngột trong địa lao.

Liên tiếp năm ngày Lão Đại tướng quân cáo bệnh, chưa từng vào triều, hoàng đế, phủ Đại tướng quân, bầu không khí trở nên phá lệ kỳ quái.

Toàn bộ kinh thành rơi vào trong yên lặng.

Mà tin tức Lê Sương đã mất lại giống như mọc cánh, từ trong kinh thành, qua miệng dân chúng, giống như gió thổi tơ liễu, phiêu phiêu chao đảo, tán vào đất trời.