Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 187




Chương 187: Thúy Vân trợ giúp

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng quay người lại, anh không thèm để ý đến cô ấy, trực tiếp rời đi.

“Trời ạ, quả nhiên là người đàn ông trong mộng của mình, thật ngầu quái”

Lâm Thúy Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Lệ Hữu Tuấn, hai mắt cô ấy lập tức phát sáng.

Lục Mặc Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trong tay cô ấy, sắc mặt anh ta nhất thời đen lại.

Vừa rồi anh ta đã tận tình khuyên bảo một lúc lâu, Lâm Thúy Vân vẫn một mực muốn ăn bánh ngọt.

Nhưng khi Lệ Hữu Tuấn vừa xuất hiện, cô ấy lại đổ hết bánh trong đĩa của mình ra bên ngoài “Thật đáng xấu hổ”

Lục Mặc Thâm khit mũi hừ lạnh.

“Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta nói ai đáng xấu hổ?”

Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận.

Trên tầng hai, bên trong căn phòng là một vài cái bàn vuông lớn, trong lớp có hơn ba mươi người lại thêm một vài giáo sư, hai cái bàn là đã đủ chỗ cho mọi người ngồi xuống.

Hai người đàn ông Lệ Hữu Tuấn, Lục Mặc Thâm và bốn giáo sư khác đang ngồi cùng bàn.

Gần như chục vị trí trống còn lại đều bị các nữ sinh khác chiếm đoạt.

Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân chọn chiếc bàn ở vị trí khuất nhất, xa nhất so với hai người đàn ông kia.

Có ba bốn cô gái khác cũng ngồi ở bàn của hai người, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt chán nản và tiếc nuối.

“Tức quá, vừa rồi mình quá chậm, không thể lấy được vị trí kia”

“Cũng do các cậu hết, lại đi vệ sinh trong lúc quan trọng như vậy”

“Chính là, nếu không bởi vì hai người các cậu, chúng ta nhất định có thể ngồi chun với giáo sư Lục và bạn của giáo sư rồi.”

“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói thêm điều gì nữa, bọn mình cũng rất hối hận.”

Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư nhìn nhau lắc đầu, không nói nên lời.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, những nữ sinh đều đổ gục trước sắc đẹp của Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm.

Nếu mấy nữ sinh ấy biết được tính cách thật sự của hai người đàn ông này, chỉ sợ bị dọa cho chạy mất dép.

Trong khi ăn, Lâm Thúy Vân đã bí mật đẩy đẩy Tô Kim Thư: “Kim Thư, có chuyện gì vậy? Sao lúc nãy cậu không ra chào hỏi anh Lệ?

Sắc mặt Tô Kim Thư không được tốt cho lắm, cô cũng không lên tiếng.

“Hừm, không phải hai người lại cãi nhau nữa chứ?”

Tô Kim Thư thở dài một hơi: “Cũng không tính là cãi nhau. Là mình làm cho anh ấy tức giận”

“Tại sao cậu lại đi trêu chọc anh ấy? Mau nói cho mình biết, mình sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp”

“Mình…”

Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua: “Hôm qua mình đến gặp Nhan Thế Khải, nhưng lúc ấy mình đã say khướt, đi đến Diệp Sắc cùng với Tô Bích Xuân. Cuối cùng, mình lại bị Lệ Hữu Tuấn bắt được.”

Nói đến câu cuối cùng, âm thanh của cô gần như không thể nghe rõ được.

Đôi mắt của Lâm Thúy Vân lập tức trừng lớn, cô ấy lớn giọng nói: “Trời ạ, cậu thật sự làm như vậy sao? Nếu lần sau có muốn đi thì bảo mình đưa cậu đi. Cậu đừng quên, khiêu vũ là nghề của mình. Lần sau mình lên sân khấu, sẽ lập tức làm cho cậu lóa mắt.”

“Trọng điểm không phải ở chỗ này.”

Lâm Thúy Vân cười: “Cậu cũng đừng lo lắng, hôm nay anh Lệ đang ở đây, chứng tỏ chuyện của hai người vẫn có thể giải quyết.

Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ tạo cơ hội cho cậu.”

“Lâm Thúy Vân, cậu đừng làm mấy chuyện ngu ngốc.”

Lâm Thúy Vân đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.

Sau đó, đột nhiên cô ấy ra hi: chàng trai cao gầy ở bên phía đối diện: “Lâm Trí Mạnh, cậu vẫn không tìm được chỗ ngồi sao? Bàn mình vẫn còn chỗ trống, cậu mau lại đây”

Lâm Trí Mạnh quay đầu lại, anh ta liền nhìn thấy Tô Kim Thư.

Anh ta cười ngượng ngùng, xoay người ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tô Kim Thư.

“Không ngờ hôm nay cậu lại đến đây”

Anh ta mỉm cười chào Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư cũng cười, cô nói: “Mình cũng chọn học môn này của giáo sư Lục”

Đôi mắt của Lâm Trí Mạnh ngay lập tức sáng lên: “Thật không? Mình cũng vậy, giáo sư Lục giảng hay thật đấy!”

Lâm Thúy Vân không khỏi cau mày khi cô ấy nghe thấy có người nhắc đến tên Lục Mặc Thâm.

“Được rồi, được rồi, cũng đã tan học rồi.

Các cậu cũng đừng nói mấy chuyện về mấy giáo sư nữa, thật là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.”

Cả Lâm Trí Mạnh và Tô Kim Thư đều bị cho một lời nói của cô ấy làm cho bật cười.

Lâm Thúy Vân quay đầu lại, nhìn lướt qua bàn bên cạnh.

Cô ấy chỉ thấy Lệ Hữu Tuấn đang cau mày nhìn những món ăn đặt trước trước mặt mình, anh giống như chưa từng động đũa chút nào. Xem ra nam thần của mình có vẻ không ổn cho lắm.

Cuối cùng thì cô ấy cũng phải ra tay.

Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên nói với Lâm Trí Mạnh: “Lâm Trí Mạnh, tớ nghe nói cậu cũng là người trong hội sinh viên?”

Lâm Trí Mạnh gật đầu: “Đúng vậy, tớ là phó chủ tịch của hội sinh viên”

“0a, phó chủ tịch, vậy là sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi đúng không?” Lâm Thúy Vân lớn tiếng khen ngợi, âm thanh cũng tăng lên vài bậc.

“Vậy thì chắc cậu cũng có bạn gái rồi phải không?”

Lời nói của cô ấy vừa rơi xuống, hai đôi mắt sắc bén từ bàn bên cạnh lập tức hướng tới.

Lâm Trí Mạnh đỏ bừng mặt ngay lập tức, anh ta liếc nhìn Tô Kim Thư một cách mất tự nhiên, bối rối giải thích: “Tớ, tớ không có bạn gái”

“Oa, người như cậu, vậy mà còn chưa có bạn gái?”

Lâm Thúy Vân cố tình nói lớn lên: “Thật ra, tớ có một cô bạn rất tốt bụng, vừa xinh á lại tốt, lại lương thiện, tính tình. Cậu có muốn tớ giới thiệu cô ấy Lâm Thúy Vân còn chưa kịp nói hết lời, cô ấy đột nhiên cảm thấy hai mắt mình tối sầm lại.

Ba người bọn họ đều vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt mình.

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy đồng tử mình hơi co rút lại, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô không ai khác lại là Lệ Hữu Tuấn.

Cầm chiếc đĩa trống trên tay, anh đứng trước mặt Lâm Trí Mạnh: “Bên này vẫn còn chỗ trống phải không?”

Lâm Trí Mạnh trực tiếp trợn tròn hai mắt.

Chẳng lẽ bạn của giáo sư Lục không nhìn thấy chính mình đã ngồi ở chỗ này hay sao?

Đang định nói chỗ này đã có người ngồi thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lùng của người đàn ông.

Đầu óc anh ta gần như nổ tung, Lâm Trí Mạnh gần như đứng lên theo phản xạ.

Anh ta vội vàng thu dọn bộ đồ ăn: “Không, không có ai cả”

Chỉ trong vài giây, Lâm Trí Mạnh cũng nhanh chóng từ bỏ vị trí ngồi của mình.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng bước đến, ngồi ngay bên cạnh Tô Kim Thư.

Cả người Tô Kim Thư lập tức căng cứng lại, cô chỉ cảm thấy nửa cơ thể như bị đóng băng trước không khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.

Trái tim cô đập thình thịch như muốn chui ra khỏi lồng ngực của mình.

Cô có nên mở miệng chịu thua trước hay không?

Hay là trước tiên gắp đồ ăn giúp anh, sau đó mới mở miệng nói chuyện?

Ngay khi Tô Kim Thư còn đang suy nghĩ mình nên làm thế nào để nói chuyện với Lệ Hữu Tuấn thì một cô gái tên là Tả Xuân Như ngồi bên cạnh đã mở miệng nói trước: “Lệ, Lệ Hữu Tuấn, cái này, cái này, đây là nước ép nho mật nổi tiếng nhất trong quán, anh có muốn nếm thử không?”