Cùng Trời Với Thú

Chương 60: Một kiếm quăng lên đầu




Editor: ChieuNinh

Trong khoảng khắc, nước biển lao thẳng đến, tràn đầy trời đất.

Toàn bộ thiên địa bị nước biển nuốt hết, nước biển mãnh liệt bị cách trở ở ngoài rồi chảy xuống dọc theo lồng phòng ngự trên thuyền.

Thuyền lao tới hướng lốc xoáy quay nhanh, giống như lá rụng bay theo gió, phiêu phiêu đãng đãng, ở giữa toàn bộ thiên địa, chỉ còn lại có dòng nước biển chảy xiết vô biên vô hạn, phảng phất không có tận cùng.

Mọi người nín thở ngưng thần, nhìn dòng chảy xiết tận cùng.

Thuyền xoay tròn ở trong lốc xoáy biển, chỉ có người thân ở trong đó, mới biết được hấp lực của lốc xoáy này có bao nhiêu đáng sợ, nếu lồng phòng ngự trên thuyền cũng không đủ chắc chắn, chỉ sợ ngay cả người cả thuyền đều sẽ bị lốc cuốn vào trong biển, cuối cùng thuyền vỡ người chết.

Đi đến Thiên Thượng Hải trong khoảng thời gian này, Sở Chước đã khắc sâu rõ ràng Thiên Thượng Hải ẩn giấu nguy cơ, mặc kệ mặt biển gió êm sóng lặng như thế nào, nếu tiến vào trong biển, thì mạch nước ngầm và lực càn quét vô tận, có thể xé nát một người tu luyện Linh Quang cảnh.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của La Phong Vũ vang lên: "Nhấc lên!"

Con thuyền vốn đang xoay tròn ở trong lốc xoáy đột nhiên phóng vọt lên, lấy xu thế đạp bằng sóng gió, xông tới lốc xoáy rồi đè xuống, phá vỡ sóng biển trùng trùng, thẳng tiến không lùi.

Rào rào một tiếng, thuyền lao ra từ trong nước biển cuộn trào mãnh liệt.

Trời xanh mây trắng xuất hiện một lần nữa, xa xa hải điểu bay qua, trên mặt biển là một cảnh gió êm sóng lặng, ôn nhu mà yên tĩnh.

Sở Chước chớp chớp mắt, nhìn lại bốn phía, phát hiện chung quanh vẫn là một vùng hải vực, chẳng qua cũng là một vùng biển bình thường. Nàng mơ hồ cảm giác được cái gì, theo bản năng ngẩng đầu, thì nhìn thấy trong không trung trên đỉnh đầu treo lơ lửng đại dương màu xanh lam.

Trong nháy mắt rung động đó, không thể thốt thành lời.

Phảng phất còn có thể nhìn thấy nước biển bốn bề sóng dậy trên bầu trời này, từng cơn sóng biển, con người giống như đứng chổng ngược phía trên Vu Hải Thiên, nước biển treo ngược phía chân trời, tiếp giáp với tận cùng Đại lục, hình thành hình ảnh biển ở trên trời.

Sau khi thuyền chạy ở biển cạn hơn một canh giờ, rốt cuộc cập bến.

Đây là một cái bến tàu vô cùng phồn hoa, bên cạnh bến tàu dày đặc tàu thuyền đang bỏ neo, có thuyền đang chuẩn bị rời bến, có thuyền vừa đến, trên bến tàu người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

La Phong Vũ đứng ở đầu thuyền, hăng hái, cười vang nói: "Chư vị, thuyền đã cập bến, thỉnh chư vị rời thuyền, hi vọng lần sau chúng ta còn có thể vui vẻ lữ hành cùng nhau."

"Đa tạ La thuyền trưởng." Một đám tu luyện giả ào ào chắp tay với nàng.

Tuy rằng La Phong Vũ thu phí thuyền mắc một chút, nhưng chỉ cần là thuyền của nàng, khi lữ hành ở Thiên Thượng Hải là an toàn nhất, có vài tu luyện giả không thích bị dày vò thì tình nguyện dùng thêm một ít linh thạch, tìm thuyền của nàng đi ra biển. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo dòng người rời thuyền.

La Phong Vũ dựa ở đầu thuyền, một tay cầm bầu rượu, không chút để ý uống vào một ngụm, ngẫu nhiên ngửa đầu nhìn phía hải phương trên trời, tư thái phóng khoáng, dáng người xinh đẹp, nhất cử nhất động đều là sức quyến rũ trời sinh.

Khi rất nhiều tu luyện giả đi qua, nhịn không được âm thầm liếc nhìn nàng một cái.

La Phong Vũ cũng không thèm để ý những ánh mắt đó, nàng là một người tùy ý phóng khoáng đã quen, đồng thời cũng có cái thực lực tiêu sái tùy ý kia. Hàng năm đi tới đi lui giữa Thiên Thượng Hải và Đại lục, là một người không chịu ngồi yên.

Khi Sở Chước đi qua, vừa đúng lúc La Phong Vũ nhìn qua, đôi môi đầy đặn cong lên, cười nói: "Tiểu cô nương, nếu cô không chỗ để đi, có hứng thú đến Nhân gian phường chơi đùa không?"

Sở Chước đặc biệt nhìn chung quanh một chút, phát hiện chung quanh đều là nam người tu luyện, phát hiện trên mặt bọn họ là loại tình cảm hâm mộ, thì biết được La Phong Vũ mời là vô cùng hiếm có. Đối với La Phong Vũ đột nhiên mời mọc, Sở Chước nghĩ một chút thì hiểu rõ dụng ý của nàng ấy, nàng hé miệng cười, ngại ngùng nói: "La tiền bối mời, vãn bối sẽ cân nhắc."

Trên mặt La Phong Vũ lộ ra tươi cười mê người, đột nhiên vứt cho Sở Chước một cái lệnh bài.

Lệnh bài kia thật phổ thông, mặt chính là dấu hiệu Nhân gian phường, sau lưng là ấn ký riêng của La Phong Vũ, không ai có thể bắt chước.

Sau khi Sở chước nhận lấy, lại cung kính cúi người thi lễ với La Phong Vũ, vẻ mặt cảm kích.

Mặc kệ nàng có cần hay không, hành động lần này của La Phong Vũ quả thật là xuất phát từ thiện ý, trong lòng nàng vẫn là cảm kích. Tuy rằng trên đường tu luyện thật dễ dàng gặp được người không tốt, nhưng mà dù sao vẫn có thể gặp được rất nhiều người tốt.

Mạnh Thiên Thạch vừa đúng lúc thấy được một màn như vậy, ánh mắt hơi âm u.

Tiền Đông Lai và Phàn Bình liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như không có việc gì mà rời thuyền.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa rời thuyền, liền có người đi tới hỏi thăm bọn họ muốn ngồi xe hay không.

Sở chước ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy cách đó không xa là hàng loạt xe yêu thú đang chờ ở nơi đó. Yêu thú kéo xe là Tê Vũ thú cấp ba, một loại yêu thú lớn lên giống tê giác, thân có hai cánh, chúng nó vẫn chưa mở ra linh trí, nhưng mà thông minh hơn động vật phổ thông một ít, bị nhân loại huấn luyện thành yêu thú kéo xe, tốc độ cực nhanh.

Một xe hàng hóa do những xe yêu thú này kéo đi.

"Hai vị muốn đi đâu? Sắc trời đã trễ rồi, không bằng đến Nam Hạng thành gần đây nghỉ tạm một đêm rồi lại đi." Chủ xe nhiệt tình nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, nói với Sở Chước: "Sở cô nương, không bằng đi Nam Hạng thành nghỉ tạm một đêm rồi lại đi tiếp, lần trước khi ta và sư huynh đến, chính là nghỉ ngơi ở Nam Hạng thành."

Sở Chước còn chưa có mở miệng, đã thấy huynh Mạnh Thiên Thạch của Mặc Sĩ Thiên Kỳ Sư đi tới.

"Sư đệ, các ngươi đây là muốn đi Nam Hạng thành? Không bằng cùng nhau đi thôi." Mạnh Thiên Thạch vẻ mặt ý cười, dáng vẻ ôn hòa tác phong sư huynh.

Sở Chước liếc hắn một cái, không hé răng.

Vì thế một đám người liền ngồi trên xe, đi hướng Nam Hạng thành.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi chung một chiếc xe yêu thú, trong xe không gian không lớn, chỉ đủ hai người ngồi. Còn đám người Mạnh Thiên Thạch và Tiền Đông Lai thì lại ngồi một chiếc xe khác, không ngồi chung một chiếc với bọn họ.

Nếu thực sự ngồi chung một chiếc, cũng không biết khi Mạnh Thiên Thạch đối mặt với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, có thể nhịn xuống sát ý hay không.

"Sở cô nương, vừa rồi vì sao La thuyền trưởng đưa lệnh bài cho cô?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.

Không chỉ có hắn, những người trên thuyền cũng vô cùng nghi hoặc, tuy rằng thế lực Nhân gian phường ở đại lục Thiên Thượng Hải so ra thì kém Tuyết Y lâu, nhưng cũng không sánh nổi Nhân gian phường có Nhân Vương cảnh bậc nhất Cung Ngọa Vân tọa trấn, còn có một Linh Quang cảnh giới bậc nhất La Phong Vũ. Hai cường giả cảnh giới cao nhất đều ở Nhân gian phường, khiến cho thanh danh Nhân gian phường ở đại lục Thiên Thượng Hải cũng cực vang dội.

Không ít người tu luyện muốn tiến vào Nhân gian phường, mà Sở Chước có thể có được lệnh bài do người đệ nhất Linh Quang cảnh La Phong Vũ tự mình đưa tặng, làm cho bọn họ hâm mộ hỏng rồi. Có thể khẳng định, có lệnh bài kia, Sở Chước muốn tiến vào Nhân gian phường, sẽ rất thuận lợi.

"Huynh quên chuyện Phong Hành Tuyết rồi hả?" Sở Chước nhắc nhở hắn.

La Phong Vũ biết Sở Chước đắc tội nặng với Phong Hành Tuyết, chờ Phong Hành Tuyết về đến đại lục, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ. Hiếm khi gặp được một người có thể khiến cho Phong Hành Tuyết chịu thiệt, tự nhiên La Phong Vũ cực có cảm tình, không đành lòng Sở Chước cuối cùng bởi vì chuyện này mà bị Tuyết Y lâu đối phó. Hôm nay đây đưa lệnh bài cho nàng, xem như làm cho người khác nhìn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Tuy rằng hành động lần này của La Phong Vũ chính là muốn đương đầu với Tuyết Y lâu, người Tuyết Y lâu muốn giết, thì nàng ấy cố tình muốn bảo vệ, nhưng đối với Sở Chước mà nói, coi như là giảm đi chút phiền toái.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, vui sướng nói: "Vị La thuyền trưởng này thật sự là người tốt."

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.

Rất nhanh thì đến Nam Hạng thành, một người giao hai khối linh thạch làm phí vào thành, thuận lợi tiến vào Nam Hạng thành.

Nam Hạng thành là thành thị ven biển ở giữa Thiên Thượng Hải và Đại lục, mỗi ngày đều có vô số người tu luyện ra ra vào vào, trong thành vô cùng phồn hoa, giá hàng hóa cũng cực đắc. Năm người tìm ở Nam Hạng thành hồi lâu, mới tìm được một nhà khách sạn không có đầy ngập khách nhân.

Tổng cộng cần năm gian thượng phòng, để cho điếm tiểu nhị đưa bữa tối vào trong phòng khách, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền vui vui vẻ vẻ đi theo Sở Chước rồi.

Thấy đến một màn như vậy, Mạnh Thiên Thạch lại bắt đầu nổi giận.

Tuy rằng hắn chướng mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng môn sư huynh đệ, loại hành vi Mặc Sĩ Thiên Kỳ bám theo nữ nhân, vẫn khiến cho hắn nhìn không vừa mắt.

Sở Chước có bộ dạng xinh đẹp động lòng người, nhưng tu vi chỉ có Vũ Hóa cảnh, trừ bỏ khuôn mặt ra, thì còn có cái gì có thể xem? Hơn nữa lai lịch bất minh, cũng không biết làm sao sư đệ có thể đột nhiên thông suốt coi trọng nữ nhân, thậm chí làm ra cử chỉ nịnh nọt lấy lòng bực này.

Chờ điếm tiểu nhị đưa tới bữa tối, Sở Chước để một cái phù trận cảnh giới ở ngoài cửa, mới để cho bọn Bích Tầm Châu xuất hiện.

Nhìn đến gương mặt Bích Tầm Châu đẹp như thiên tiên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng kinh hỉ.

"Bích công tử, đây là cực phẩm linh đan ngày hôm qua ta luyện." Hắn vội vàng đưa lên linh đan, Bích Tầm Châu và Huyền Uyên đều có.

Huyền Uyên dùng đầu cọ cọ tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cúi đầu cắn linh đan.

Môi Bích Tầm Châu không có huyết sắc, nhưng mà tinh thần coi như tốt. Hắn nhìn qua Luyện Đan Sư tha thiết ngóng nhìn, nhàn nhạt nói một tiếng cám ơn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng cao hứng, tuy rằng Bích Tầm Châu lãnh lạnh nhạt đạm không thích để ý người khác, nhưng chỉ cần không chọc tới hắn, hắn chưa bao giờ sẽ vô cớ ra tay đả thương người, vốn bởi vì hắn là yêu thú cao cấp mà bận tâm, rốt cuộc cũng buông xuống.

Sau khi ăn qua bữa cơm chiều, Sở Chước đã đuổi Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy về phòng của hắn.

Không có Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở đây, Sở Chước và Bích Tầm Châu nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.

"Chủ nhân, kế tiếp cô tính toán làm cái gì?" Bích Tầm Châu hỏi.

Từ Thiên Thượng Hải đến đại lục, Đại lục này cũng không tốt hơn Thiên Thượng Hải được bao nhiêu, huống chi còn có nhân tố Phong Hành Tuyết không ổn định ở đây.

Sở Chước lấy ra lệnh bài La Phong Vũ đưa cho nàng, tung tung ở trong tay, cười nói: "Ta cảm thấy rất hứng thú đối với Nhân gian phường, không bằng trong khoảng thời gian ở đại lục Thiên Thượng Hải này, nán lại ở Nhân gian phường."

Bích Tầm Châu biết được lệnh bài kia là La Phong Vũ thuận tay đưa, thì hiểu được dụng ý của La Phong Vũ, cái này cũng phù hợp yêu cầu của bọn họ.

"Còn Đan Hà Tông bên kia?"

Ấn theo kế hoạch của bọn họ, vốn là muốn lợi dụng Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến vào Đan Hà Tông, nhưng mà Đan Hà Tông ở đại lục Thiên Thượng Hải xem ra chỉ như là môn phái nhị lưu. Nếu bọn họ không trêu chọc đến Tuyết Y lâu thì còn tốt, một lâu chủ Nhân Vương cảnh của Tuyết Y lâu chết vào trong tay Bích Tầm Châu và A Chiếu, Tuyết Y lâu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ không thể không phòng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vạn nhất bởi vì bọn họ làm cho Tuyết Y lâu muốn tiêu diệt Đan Hà Tông, thì đây là lỗi lầm lớn rồi.

"Sẽ không đi Đan Hà Tông, còn phải đề phòng Tuyết Y lâu." Sở Chước vừa nói, vừa suy tư: "Ngày đó huynh và A Chiếu giết chết lâu chủ Lược Hỏa, tuy rằng Tuyết Y lầu không tìm ra chứng cớ chứng minh có liên quan với chúng ta, nhưng bọn hắn nhất định sẽ hoài nghi tất cả người tu luyện có mặt ở đó, sẽ phái người giám thị, vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Bích Tầm Châu gật đầu, hắn cũng đã từng sống ở trong xã hội nhân loại, biết một ít hành vi của nhân loại, cẩn thận chút đúng là không sai.

"Còn có, nghe nói Nhân gian phường có một cái thông đạo không gian thông sang Đại lục khác, nếu là thật, có thể mượn thông đạo không gian này dùng đi Đại lục khác." Sở Chước tiếp tục nói.

Tuy rằng Đại lục giữa Linh thế giới cũng không phong bế giống như Huyền thế giới, nhưng thứ như thông đạo không gian, mặc kệ là bảo vệ hay là thông hành, đều cần hao phí nhân lực vật lực thật lớn, sẽ không dễ dàng khai thông đối với bên ngoài, đây cũng là bảo hộ cho Đại lục. Bằng không nếu một ít Tu Luyện Giả cao cấp mơ ước tài nguyên Đại lục khác, chạy tới đoạt lấy không còn gì, vậy Đại lục bị đoạt lấy có bao nhiêu oan uổng chứ.

Cho nên mỗi một phiến đại lục đều giám thị thông đạo không gian vô cùng nghiêm cẩn, muốn dùng thông đạo không gian đi Đại lục khác, phải được qua được tầng tầng kiểm tra nghiêm ngặt và trả giá vô số linh thạch, lấy bản thân Sở Chước hiện tại, nàng thật sự hao tốn không được.

Sở Chước nói xong, tâm tình có chút mất mát: "Cũng không biết những người đó hiện tại thế nào..."

Ngày đó ngồi linh thuyền của Yến Nhã Chính từ Tấn Thiên đại lục đi Tinh Triệu đại lục, giữa đường khi linh thuyền gặp phải không gian loạn lưu, Sở Chước đoán linh thuyền này nhất định sẽ gặp chuyện không may, cũng không biết người trên linh thuyền sẽ như thế nào.

Đó đều là tinh anh của Tấn Thiên đại lục phái đi tới Linh thế giới, Sở Chước hi vọng bọn họ đều tốt đẹp, tương lai Tấn Thiên đại lục phát triển, còn phải dựa vào bọn họ.

Mặc dù nói ra chuyện này cũng không thể toàn bộ trách nàng, nhưng mà có quan hệ gián tiếp với nàng, Sở Chước hi vọng có thể đều tìm ra bọn họ, sau đó tìm một Đại lục xây dựng thế lực của mình, trở thành cầu nối qua lại giữa Tấn Thiên đại lục và Linh thế giới sau này.

****

Ở Nam Hạng thành yên ổn mà nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bọn họ liền trả phòng rời đi.

Khi rời đi, vẫn là năm người cùng nhau kết bạn mà đi.

Tuy rằng hai bên đều biết giữa Mạnh Thiên Thạch và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã là không chết không ngừng, nhưng ở ngoài mặt tất cả mọi người không biểu hiện ra cái gì, trong lòng là cảm tưởng gì, chỉ có bản thân mới biết được.

"Sư đệ, hiện tại đệ tính toán dẫn Sở cô nương trở về sư môn, hay là đi Nhân gian phường?" Mạnh Thiên Thạch ra vẻ quan tâm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tùy ý nói: "Đương nhiên là trở về sư môn! Sư huynh, huynh cũng trở về sư môn sao?"

Mạnh Thiên Thạch cười nói: "Vốn là phải về sư môn, nhưng mà lần này ở Thiên Thượng Hải, Tiền huynh và Phàn huynh tương trợ vài lần, vừa rồi đã đáp ứng Tiền huynh muốn đi Vân Tiên Sơn một chuyến, vậy không đi cùng đệ được rồi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, cũng không thèm để ý: "Sư huynh xin cứ tự nhiên, đệ và Sở cô nương đi cùng nhau là được."

Vì thế hai sư huynh đệ liền chia tay ở trong rừng cây nhỏ bên ngoài Nam Hạng thành, hai nhóm người một đông một tây rời đi.

Bởi vì Sở Chước còn không thể Ngự Kiếm Phi Hành, cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền đi mua một chiếc xe yêu thú thay đi bộ, quyết định cưỡi xe yêu thú trở về Đan Hà Tông.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở chỗ càng xe, hưng trí bừng bừng điều khiển xe.

Sở Chước ngồi ở trong xe, ngẫu nhiên xốc màn xe lên, cùng nói chuyện với Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên ngoài, ở trong mắt người khác, chính là một đôi nam nữ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.

Đột nhiên, móng trước Tê Vũ thú kéo xe giơ cao lên, như là nhận được kinh hách gì, sau đó điên cuồng mà chạy tới như điên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị lắc lư đến độ muốn nôn ra, vừa kéo dây thừng, vừa trấn an Tê Vũ thú điên cuồng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Mắt thấy Tê Vũ thú sẽ lao tới một chỗ vách đá, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đành phải nói cho Sở Chước một tiếng, hai người trực tiếp bỏ xe, nhảy đến giữa khóm cây ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tê Vũ thú va chạm vào vách núi bỏ mình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khổ sở đến độ muốn khóc, chán nản nói: "Sở cô nương, không có xe, chúng ta chỉ có thể đi bộ."

Sở Chước nhìn yêu thú va vào vách núi mà chết, đột nhiên hung bạo lên, một tay đẩy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra, một tay nắm lấy trọng kiếm, đỡ một kích từ trên trời giáng xuống.

Đinh một tiếng, vũ khí của đối phương gãy lìa thành hai.

Người đánh lén ồ lên một tiếng, kinh ngạc nhìn trọng kiếm trong tay Sở Chước, lập tức trong mắt liền lộ ra thần sắc tham lam, không nói hai lời lại đánh tới.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị ngã lên trên bụi cỏ bên cạnh, lập tức liền đứng lên, phi phi phi phun ra một miệng cỏ vụn, nhìn người áo đen đang triền đấu với Sở Chước.

Ngồi chung với hắn ở nơi đó còn có A Chiếu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nó, hỏi: "A Chiếu lão đại, ngươi không lo lắng sao?"

A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt là miệt thị trần trụi, loại tiểu tốt không lên được mặt bàn này, sáng quắc nhà nó căn bản không để vào mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gần đây thường giao tiếp với nó, làm sao không nhìn ra yêu thú đại gia khinh bỉ, nhịn không được sờ sờ cái mũi, đột nhiên kêu lên với người đang chiến đấu với Sở Chước: "Sư huynh, huynh cứ hận ta như vậy, hận đến muốn giết chết ta sao?"

Người áo đen đang bị Sở Chước áp sát dưới chân lảo đảo một cái, sau đó đã bị đối phương đập một kiếm ở trên đầu.

Mạnh Thiên Thạch cũng nếm được khổ bức bị trọng kiếm vỗ đầu của Phong Hành Tuyết, trong nháy mắt đó, nội tâm của hắn là sụp đổ.

Không phải nói là Vũ Hóa cảnh sao? Vì sao tiểu cô nương Vũ Hóa cảnh có thể áp sát cuồng đánh hắn một Linh Quang cảnh tầng năm hả? Đây căn bản không bình thường!

Mạnh Thiên Thạch không có biện pháp, đành phải vội vàng đưa tin cho Tiền Đông Lai, Phàn Bình ẩn núp ở gần đó, để cho bọn họ nhanh chóng đi tới trợ giúp.

Vô luận như thế nào, hôm nay nhất định phải chém giết hai người này hơn thế!

Hết chương 60.