Cùng Trời Với Thú

Chương 600: 600: Lấy Thân Nhập Kính





Huyễn Tâm Kính là kết tinh ảo thuật của bộ tộc Huyễn Hồ Ly mười đuôi, trải qua mấy đời Huyễn Hồ Ly cố gắng, dung hợp không gian cùng phép tắc thời gian luyện chế, là một kiện pháp khí ảo thuật vô cùng cường đại, lúc ngăn địch, có thể thu lấy tâm thần người tu luyện nhập vào ảo cảnh, cũng có thể kéo thân thể người tu luyện vào trong không gian Huyễn Tâm Kính, trầm luân ở trong ảo cảnh.
Đáng tiếc Huyễn Hồ Ly mười đuôi sắp diệt tuyệt, chỉ còn lại có một mình Huyễn Ngu, mà Huyễn Ngu tuổi còn nhỏ, tu vi không cao, vận dụng cùng khống chế đối với Huyễn Tâm Kính cũng không thuần thục, hiện tại nàng chỉ có thể thu hút tâm thần người tu luyện vào trong Huyễn Tâm Kính, chưa bao giờ nghĩ tới thu lấy thân thể người tu luyện, vây tại trong Huyễn Tâm Kính.
Cho nên Sở Chước đề xuất muốn tiến vào Huyễn Tâm Kính tu luyện thời gian, thì Huyễn Ngu chần chờ.
Huyễn Tâm Kính mặc dù đã nhận thức nàng làm chủ, nhưng lấy thực lực hiện tại của nàng, vẫn còn không thể hoàn toàn nắm Huyễn Tâm Kính trong tay, nàng lo lắng nếu như Sở Chước xảy ra chuyện gì ở trong Huyễn Tâm Kính, bản thân mình không thể kịp lúc kéo nàng ra ngoài.
"Chủ nhân, thật sự muốn đi vào sao? Ở bên ngoài không được sao?" Huyễn Ngu do dự hỏi.
Huyền Uyên nhìn bọn họ, tiểu gia hỏa còn không biết rõ ràng chủ nhân muốn làm cái gì.
Ngược lại Phong Chiếu trải qua suy nghĩ sâu xa, thế nhưng đồng ý: "Như thế cũng tốt, vẫn không thể mãi luôn như vậy nữa, nếu như nguyền rủa không trừ..."
Tuy nói thời gian nguyền rủa cũng bảo hộ Sở Chước, nhưng nếu lúc rời đi Thời Chi Hạp, tu vi của nàng không thể khôi phục như cũ, với một người tu luyện mà nói, là bất lợi.

Sở Chước lựa chọn tiến vào Huyễn Tâm Kính, cũng là một loại cử chỉ phá rồi sau đó xây lại, mặc kệ có được hay không, cũng nên thử lấy một lần.
Sở Chước sẽ lựa chọn lấy thân tiến vào Huyễn Tâm Kính, cũng là bởi vì trong Huyễn Tâm Kính dung hợp ảo thuật cùng phép tắc thời gian, thêm nữa vừa rồi nàng nhận được công pháp truyền thừa của đại năng, trong đó có một thuật thay đổi liên tục có liên quan cùng thời gian, làm cho nàng khẽ động tâm niệm, liền nghĩ muốn lợi dụng không gian đặc thù trong Huyễn Tâm Kính, phụ tá thuật thay đổi liên tục trong công pháp, nhìn xem có thể phá giải thời gian nguyền rủa hay không.
Sở Chước đơn giản nói ra ý tứ của mình cùng bọn hắn, trên mặt Phong Chiếu lộ ra thần sắc quả nhiên là vậy, vô cùng ủng hộ nàng.
Nhưng mà hắn có một yêu cầu.
"Ta cũng cùng nhau đi vào với nàng." Phong Chiếu nghiêm túc nhìn nàng: "Để một mình nàng đi vào, ta lo lắng."
Sở Chước đã có chút do dự, nàng sở dĩ lấy thân nhập Huyễn Tâm Kính, là vì có Huyễn Tâm Kính bảo hộ, cùng với thời gian ưu ái cho nàng.

Phong Chiếu tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không có lợi hại đến đủ để đánh vỡ thời gian hạn chế, nàng không dám để cho hắn mạo hiểm.

Phong Chiếu rất tùy hứng nói: "Nàng không đồng ý, Huyễn Ngu sẽ không nhất định dùng Huyễn Tâm Kính." Nói xong, hắn hàm chứa uy hiếp liếc mắt nhìn Huyễn Ngu một cái.
Tiểu loli bị hắn nhìn xem mà hết hồn, khổ sở mong ngóng nhìn Sở Chước.
So với Sở Chước bảo vệ bọn họ khác thường, như mẹ như tỷ như chủ, quyền uy của lão đại Phong Chiếu này là nói một không hai, các tiểu đệ ở trước mặt hắn ít có đứa nào dám làm càn, đối với hắn kính sợ nhiều hơn thân cận.

May mắn Phong Chiếu một lòng hướng về Sở Chước, suy nghĩ cho nàng, mới làm cho đám tiểu đệ bọn họ không bị kẹp làm khó ở giữa chủ nhân cùng lão đại.
Nhưng hiện tại, chủ nhân và lão đại rốt cục xuất hiện khác nhau, đám bọn họ làm tiểu đệ quả nhiên khó thoát khỏi một kiếp.
Tiểu loli mặt nhăn nhó nghiêm túc thật sự đáng thương, Sở Chước có chút không đành lòng, nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Phong Chiếu hiếm khi thấy nàng có một mặt cường ngạnh như thế, không khỏi có chút sợ run lên.
Ở trong lòng hắn, Tư Túc Phất Thiêu trước chuyển thế trùng tu cường đại ôn hòa, có lòng bao dung vạn vật, là một người đáng giá kính nể, đó là Tư Túc giao cho nàng lực lượng tính bao dung.

Mà Sở Chước cũng là một người phàm từ nhỏ yếu đi lên con đường cường đại, ăn qua quá nhiều đau khổ, là một tiểu cô nương trầm ổn tin cậy, nàng đồng dạng ôn hòa bao dung, nhưng lại lý trí bình tĩnh, hiểu rõ chính mình muốn cái gì, vẫn có thể ra phán đoán chính xác trước tiên làm.

Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Cho nên bọn họ quen biết lâu như vậy, rất ít khi sẽ sinh ra suy nghĩ khác nhau, thế cho nên hắn gần như đã quên, người này kỳ thực có được một trái tim cường giả, chuyện đã nhận định rất ít khi sẽ thay đổi.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ cô đơn: "Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng ta lại làm sao không lo lắng cho nàng đây?"
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nhiệt tình mà chân thành tha thiết, bao hàm cảm tình: "Chước Chước, đời trước nàng có ân tình bảo hộ ta, cho ta có thể bình an sinh ra, đây là ân tình của Tư Túc Phất Thiêu đối với ta.


Kiếp này nàng không còn sức mạnh đời trước nữa, đến lượt ta tới bảo vệ nàng, có được không? Ta đã là nửa bước Bán Thần cảnh, đến lúc đó nếu như thất bại, ta có thể mạnh mẽ đánh vỡ Huyễn Tâm Kính trói buộc, mang nàng phá kính mà ra, nàng có thể tin tưởng ta."
Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, nàng rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Vẫn là đừng đánh phá vỡ Huyễn Tâm Kính đi, đây là chí bảo bộ tộc Huyễn Hồ Ly lưu lại cho Huyễn Ngu, nếu không còn, thực lực của Huyễn Ngu cũng sẽ bị hạn chế."
"Không ngại, đến lúc đó tìm Phượng chủ luyện chế cho nó một kiện đồ vật tương tự với Huyễn Tâm Kính một lần nữa là được." Phong Chiếu vô tình nói: "Huyễn Tâm Kính là bộ tộc Huyễn Hồ Ly luyện chế, chẳng lẽ thần thú còn luyện không ra Huyễn Tâm Kính?".

Truyện Cổ Đại
Sở Chước nghe mà buồn cười, hắn làm sao có mặt mũi dám đi tìm Phượng chủ? Chẳng lẽ hắn quên năm đó ở trên ngày sinh nhật của Phượng chủ, hắn kiêu ngạo đánh và Phượng cốc, làm mất thể diện của Phượng chủ sao? Đến lúc đó Phượng chủ không béo đánh hắn một trận bay đi ra ngoài cùng coi như là tốt rồi, lại còn luyện Huyễn Tâm Kính cho hắn?
"Chủ nhân, để cho lão đại đi vào cùng với tỷ đi." Huyễn Ngu cũng mở miệng nói: "Muội, kỳ thực muội có chút sợ hãi, đến lúc đó nếu muội không thể khống chế Huyễn Tâm Kính, làm cho chủ nhân bị vây hãm ở bên trong không thể bước ra thì làm sao bây giờ? Nếu có lão đại ở cùng, muội cũng an tâm, cùng lắm thì để cho lão đại cuối cùng phá vỡ kính mà ra là được, Huyễn Tâm Kính hỏng thì hỏng thôi, chủ nhân là quan trọng nhất."
Phong Chiếu cho nó một ánh mắt tán dương.
Sở Chước nghe mà thở dài trong lòng, vươn tay sờ sờ đầu tiểu loli, trong lúc nhất thời không biết mang con bé rời khỏi long mạch là đúng hay sai.
"Đương nhiên là đúng, đây là muội tự lựa chọn." Tiểu loli mgọc tuyết khả ái cười híp hai mắt, cũng không hối hận lựa chọn cùng nhau rời khỏi long mạch với Sở Chước.
Nếu như không rời khỏi long mạch, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, nàng cũng sẽ giống như tổ tông vậy, hao hết thọ nguyên mà chết, thế gian lại không còn Huyễn Hồ Ly mười đuôi.
Cuối cùng Sở Chước chống đỡ không được tiểu loli khuyên bảo, còn có Phong Chiếu mặt dày mày dạn, đành phải đáp ứng.
Trong lòng nàng tuy rằng lo lắng, nhưng đã quyết định, thì không đi làm giãy giụa vô vị đó nữa, nhanh chóng để cho Huyễn Ngu chuẩn bị, bọn họ muốn vào Huyễn Tâm Kính.
Huyễn Ngu rất khẩn trương, nàng ném Huyễn Tâm Kính đến giữa không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn, mặt kính Huyễn Tâm Kính tối đen như nước lại sóng gợn, đẩy ra tầng tầng lớp lớp.
Sở Chước và Phong Chiếu đứng ở một bên, xem nàng cùng Huyễn Tâm Kính câu thông.

Mặc dù không biết phiến không gian này là nơi nào, nhưng vị đại năng phi thăng đặt công pháp truyền thừa của hắn ở lại này chờ đợi người có duyên, có thể thấy được phiến không gian này cũng là có liên quan cùng thời gian, không có người ngoài có thể đi vào, tạm thời cũng coi như an toàn.
Sở Chước và Phong Chiếu nếu tiến vào Huyễn Tâm Kính, thì bọn họ không thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài, lưu lại hai đứa nhỏ, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Mặt kính Huyễn Tâm Kính dần dần xuất hiện biến hóa, vòng nước gợn tầng tầng đẩy ra, xuất hiện một cái thông đạo.
Chóp mũi Huyễn Ngu thấm ra giọt mồ hôi, lấy tu vi hiện tại của nàng, muốn đánh mở thông đạo Huyễn Tâm Kính, làm cho người ta lấy thân tiến vào, còn có chút miễn cưỡng.
Sở Chước thấy thế, cũng không chần chờ nữa, liếc nhau với Phong Chiếu, hai người nắm tay, cùng nhau tiến vào trong Huyễn Tâm Kính.
Đợi hai người vào rồi, sắc mặt Huyễn Ngu trắng bệch, miễn cưỡng hoàn thành ấn kết cuối cùng, cả người té ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu.
Huyền Uyên bước hai cái chân ngắn nhỏ, vội vàng chạy tới, nhét linh đan cho nàng, một bên nhìn chằm chằm Huyễn Tâm Kính.

Truyện chỉ được đăng tại diendan.com.

Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

ChieuNinh tại: diendan.com
Huyễn Tâm Kính treo ở giữa không trung, thông đạo trên mặt kính đã biến mất, biến thành mặt kính màu đen, nhìn không thấy tình huống trong đó.
Chờ Huyễn Ngu rốt cục hoãn lại một hơi, nàng ngồi bò xuống, nhìn về phía mặt kính màu đen Huyễn Tâm Kính, mắt hàm chứa vẻ u sầu, yếu ớt nói: "Tu vi của ta quá thấp, không thể xuyên thấu qua Huyễn Tâm Kính xem tình huống của chủ nhân bọn họ, chỉ có thể đợi bọn họ tự mình chủ động bước ra."
"Chủ động như thế nào?" Huyền Uyên cắn một viên linh đan hỏi.
Huyễn Ngu nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ cần chủ nhân muốn bước ra, mặt Huyễn Tâm Kính sẽ có biến hóa, đến lúc đó ta lại dẫn đường một phen, hẳn là có thể bước ra."
Huyền Uyên tuổi còn nhỏ, làm sao nghe ra được không tự tin trong lời nàng nói, tưởng cũng không khó, nên đã lập tức buông ra chuyện này, khoanh chân ngồi ở phía dưới Huyễn Tâm Kính, dự tính luôn nhìn chằm chằm nó, chỉ cần có biến hóa, thì lập tức ra tay.
Trong Huyễn Tâm Kính, Sở Chước và Phong Chiếu tiến vào thông đạo, đã bị một cỗ hấp lực cực đại hít vào.
Phong Chiếu theo bản năng ôm chặt lấy Sở Chước, để phòng ngừa hai người tách ra ở trong Huyễn Tâm Kính.

Cổ hấp lực đó rất cường đại, hai người bị cuốn vào trong đó, long trời lở đất, không thể khống chế thân thể, thẳng đến khi ầm một cái, hai người ngã trên mặt đất.
Mặt đất vô cùng mềm mại.
Phong Chiếu không kịp xem chung quanh, vội vàng nâng người trong lòng dậy, hỏi: "Chước Chước, có bị ném ngã không?"
Sở Chước ngẩng đầu nhìn hắn, lắc lắc đầu, theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp theo đó là khẽ giật mình.
Phong Chiếu cũng ồ một tiếng, nói: "Nhìn có chút quen mắt."
Đang nói, liền thấy phía trước đi đến một bóng dáng gầy yếu thấp bé, xem thân hình là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, mặc váy áo được giặt tẩy đã trắng bệch, cái đầu vừa gầy lại nhỏ, một khuôn mặt nhỏ nhắn vàng ệch, chỉ có cặp mắt to trong suốt phá lệ xinh đẹp.

Dđ&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nữ hài đi qua bên cạnh bọn họ, giống như không có nhìn thấy bọn họ.
Sở Chước nhìn chằm chằm nữ hài này, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.
Phong Chiếu cũng nhận ra bé gái này, không khỏi như cười như không liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, vội vàng lôi kéo nàng đuổi kịp bé gái đó, thẳng đến khi nhìn thấy bé gái đó đột nhiên dừng lại, nhìn trái nhìn phải, sau đó dẹp phủi bụi cỏ ven đường, kinh ngạc nhìn chằm chằm một tiểu yêu thú màu đen cuộn tròn trong bụi cỏ, máu chảy đầm đìa.
Ánh mắt Phong Chiếu cũng nhìn về phía tiểu yêu thú nằm úp sấp ở trong bụi cỏ, hơi thở mong manh, biểu tình trên mặt đổi đổi.
Tiểu yêu thú cũng phát hiện bé gái ngoài bụi cỏ, lại nỗ lực mở mắt, dị đồng tử một đen một vàng, phá lệ bắt mắt, làm cho bé gái đó nhịn không được kinh ngạc, tí tách thì thầm một tiếng: "Thì ra cũng có yêu thú đồng tử Uyên Ương, thật xinh đẹp", tiếp theo liền vươn tay ôm lấy tiểu yêu thú bởi vì trọng thương, không hề có sức phản kháng.
Đợi đến khi bé gái ôm tiểu yêu thú đi xa, Phong Chiếu còn đang cảm khái: "Năm đó nàng nhặt được ta ở trong này, khi đó ta bị thương nghiêm trọng, không có biện pháp phản kháng, chỉ có thể mặc cho nàng ôm trở về, xem ra trời cao nhất định để cho nàng lượm ta trở về."
Sở Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
"Nàng vừa nhìn thấy ta, liền ca ngợi ánh mắt ta xinh đẹp, có thể thấy được vô cùng thích ta, khi đó ta liền biết, lòng nàng đối với ta có tâm tư không đồng dạng rồi." Hắn tự kỷ nói.
Sở Chước: "...!..." Huynh vui là được rồi.
Phong Chiếu vẫn hưng trí bừng bừng, hắn không nghĩ tới tiến vào Huyễn Tâm Kính rồi, thế nhưng sẽ nhìn đến một màn bọn họ từng gặp nhau, hoặc là nói, trải qua một màn trong nhân sinh của Sở Chước, nơi này là lấy Sở Chước trải qua làm chủ, nhưng làm những người đứng xem, bọn họ có thể nhìn đến toàn cục..