Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 87: Tin anh không




“Tô Khánh Nam, anh tưởng EQ của anh thì cao lắm chắc?” Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Cô cũng từng yêu tôi đúng không?”

“Có rất nhiều phụ nữ từng yêu anh, bị tổn thương vì anh, nếu trên đời này thật sự có quả báo thì chắc chắn anh sẽ chết rất thê thảm.” Bạch Nguyệt cảnh báo.

Cô lướt qua hắn, đi khỏi phòng giám sát rồi hòa vào dòng người đi vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Cô không đi thẳng đến trước mặt Cố Lăng Kiệt mà nấp vào góc phòng gọi cho anh.

Cố Lăng Kiệt thấy điện thoại rung lên thì hơi nhíu mày, “Rất xin lỗi, thất lễ rồi.”

Anh đi ra ngoài sảnh, vào một phòng trống cạnh đó nhận điện thoại, “Nguyệt à, sao vậy em? Có chuyện gì gấp à? Anh bảo trung tá Thượng qua xử lý.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.

“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

“Anh đang bận.”

Bạch Nguyệt hít sâu một hơi. Cô cảm thấy như trái tim mình bị một thanh kiếm đâm vào. Mà thanh kiếm ấy do chính tay cô đưa cho Cố Lăng Kiệt. Cố Lăng Kiệt rút kiếm từ lồng ngực cô ra, kéo theo máu và nhiệt độ cơ thể cô.

Đột nhiên cô chẳng muốn hỏi gì nữa. Dù cô và Tô Khánh Nam đã kết hôn nhưng cô cũng không thể bắt hắn làm gì, huống hồ cô và Cố Lăng Kiệt có là gì của nhau đâu.

Nếu tình yêu phải ép uổng hay phải hao phí tình cảm, thì dù tình yêu đó có nồng nhiệt đến mấy cũng sẽ tan biến sau mỗi lần khắc khẩu và mâu thuẫn.

“Nghe nói anh và Tô Tiểu Linh sắp đính hôn, chúc hai người hạnh phúc.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, đi ra khỏi sảnh tiệc.

Cố Lăng Kiệt giật mình, cũng vội vàng mở cửa phòng ra.

Hai người suýt nữa thì đâm phải nhau.

Họ đưa mắt nhìn nhau.

Đôi mắt sâu xa của anh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô.

Họ nhìn nhau mà chẳng nói gì.

“Lăng Kiệt.” Đúng lúc đó giọng nói trong trẻo của Tô Tiểu Linh vang lên, cô ta chạy tới ôm tay Cố Lăng Kiệt rồi cười đầy đắc ý với Bạch Nguyệt, “Tôi không ngờ cô cũng tới, nếu cô đã tới rồi thì tôi đỡ phải gọi điện thoại báo cho cô nữa. Mùng 9 tháng sau tôi và Lăng Kiệt sẽ đính hôn, tổ chức ở khách sạn này luôn, hôm đó nhớ đến nhé.”

Bạch Nguyệt hạ mắt, không đáp lại.

Thật ra cô đang chờ đợi một lời giải thích từ Cố Lăng Kiệt. Nhưng thời gian trôi qua một giây, hai giây rồi ba giây... Cố Lăng Kiệt hoàn toàn không phản bác.

Vậy là đủ để cô hiểu rồi. Bạch Nguyệt khẽ gật đầu với Tô Tiểu Linh rồi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh rồi khẽ gật đầu, sau đó quay người đi về phía thang máy.

“Hình như cô ta chẳng quan tâm gì nhỉ.” Tô Tiểu Linh nhìn bóng lưng đầy kiêu ngạo của Bạch Nguyệt mà lẩm bẩm.

Cố Lăng Kiệt siết chặt tay thành nắm đấm, trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, đau thương dâng lên trong đôi mắt anh, lông mày cũng nhíu chặt.

Bạch Nguyệt bước nhanh vào thang máy và bấm tầng 1, trong đôi mắt cô đã ngập tràn nước mắt. Cửa thang máy vừa đóng lại, những giọt lệ của cô như chỉ chờ vậy mà tuôn rơi.

Cô quan tâm chứ.

Nhưng quan tâm thì làm được gì?

Cô không thể làm ầm lên một trận, làm người khác bẽ mặt, cũng đánh mất danh dự của mình. Cô cũng không thể mở miệng oán giận hay trách móc điều gì, làm vậy cũng không thay đổi được kết cục mà chỉ khiến bản thân mình trở nên thật đáng thương và nực cười mà thôi.

Ai bảo cô thích anh chứ?

Nếu trái tim cô có thể kiên định hơn một chút thì cô cũng không phải buồn. Cô không có quyền trách cứ bất kỳ ai, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân mình.

Bạch Nguyệt đi ra ngoài khách sạn, ngồi xổm xuống dưới gốc cây, ôm đầu gối mình rồi khóc một cách thoải mái.

Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, “Tôi thấy có đôi lúc cô thật ngu ngốc, quá ngu, ngu hết thuốc chữa.”

Bạch Nguyệt không muốn bất kỳ ai quấy rầy cô vào lúc này, càng không muốn bị người cô ghét nhìn thấy.

“Cút.” Cô bực bội nói.

Tô Khánh Nam ngồi xuống trước mặt cô, rút khăn tay trong túi ra đưa cho cô, “Ít ra thì tôi cũng cho cô thấy được sự thật, chẳng lẽ tôi không đáng nhận được một lời cảm ơn à?”

“Cảm ơn cái gì?” Bạch Nguyệt nghiến răng, “Cảm ơn anh đã đối xử tồi tệ với tôi như thế, nên chỉ cần có người đối tốt với tôi một chút thì tôi sẽ yêu người đó một cách dễ dàng à?”

“Ít ra tôi cũng không lừa cô. Tôi có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, cô còn biết rõ hơn tôi. Nói thế này thì khó nghe, nhưng trong số họ, người theo tôi dài nhất cũng chỉ được ba tháng, địa vị của cô vẫn vững chắc đến giờ, đúng không nào?” Tô Khánh Nam nhìn cô rơi nước mắt mà không rõ cảm xúc trong lòng mình là thế nào. Hắn có chút đồng cảm với cô, nhưng nghĩ cô khóc vì một gã đàn ông khác thì lại khó chịu, cứ như hắn bị cắm sừng vậy.

“Vậy cảm ơn nhé.” Bạch Nguyệt đứng dậy nhìn hắn ta và lạnh lùng nói, “Cút đi cho khuất mắt tôi. Nếu Cố Lăng Kiệt là long đầu trảm thì anh chính là đao phủ, mà tôi thì đáng bị như vậy.”

Bạch Nguyệt đi nhanh về phía trước vẫy tay. Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh cô, Bạch Nguyệt lên xe và xe bắt đầu lăn bánh.

Tô Khánh Nam đứng lên, nhét một tay trong túi áo. Đèn đường chiếu xuống kéo dài chiếc bóng của hắn, hắn muốn ở bên Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt trở về khiến Lưu San kinh ngạc lắm, “Nguyệt, sao cậu về sớm vậy, ăn gì chưa?”

“Chưa ăn, cậu thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi. Cô đi vào phòng mình, nhét hai cuốn sách học tiếng Nga vào túi nilon.

“Ăn mì rồi, cậu sao đấy? Không sao chứ?” Lưu San lo lắng hỏi.

“Không sao, tớ ra ngoài ăn rồi về, nếu tớ về muộn quá thì không cần chờ đâu.” Bạch Nguyệt bình tĩnh đáp.

“Cậu khóc đấy à?” Lưu San thấy bạn mình như vậy thì càng lo hơn.

“Lưu San, nếu cậu thật sự coi tớ là bạn thì đừng gán ghép tớ với Cố Lăng Kiệt nữa. Nếu còn lần sau thì chúng ta không bạn bè gì nữa.” Bạch Nguyệt đi ra ngoài, quăng hai cuốn sách tiếng Nga vào thùng rác.

Cô nhìn hai cuốn sách trong thùng rác mà cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Cô biết rất rõ khoảng cách chênh lệch giữa mình và Cố Lăng Kiệt nên rất cố gắng để thu ngắn khoảng cách ấy, làm rất nhiều việc cô không biết làm, không biết thì có thể học.

Thế nhưng sự cố chấp, si tình và nỗ lực mà cô bỏ ra cũng không đổi lại được tấm chân tình của người đàn ông ấy. Nếu làm gì cũng bị tổn thương thì chi bằng chẳng làm gì hết, như vậy còn thoải mái vui vẻ hơn.

Bạch Nguyệt quay mặt đi, sách tiếng Nga đã vứt thì chắc chắn không nhặt lại. Cô đi vào thang máy bấm xuống tầng một, đi ra ngoài khu nhà rồi vào một tiệm ăn ở cổng khu.

Bạch Nguyệt gọi đồ ăn, vì áp lực nặng nề khiến cô đau lòng, cô còn gọi rượu. Bạch Nguyệt uống hết nửa chai, đầu óc quay cuồng, tầm mắt cũng mơ hồ.

Người ta nói uống rượu giải sầu, đúng là lừa nhau.

Tim cô vẫn đau, uống rượu xong bụng còn khó chịu. Uống một ngụm cuối cùng, uống xong nôn rồi về nhà ngủ, ngày mai lại bắt đầu một ngày mới.

Cố Lăng Kiệt cướp chén rượu trong tay Bạch Nguyệt rồi đưa lên uống. Anh kéo ghế nhựa ra và ngồi xuống phía đối diện Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhìn anh, bóng chồng lên bóng như đang nhìn qua kính vạn hoa, cô mỉm cười chỉ vào anh, “Cố Lăng Kiệt.”

Cố Lăng Kiệt nắm lấy ngón tay cô, trong mắt anh là đau xót vô ngần, “Bạch Nguyệt, em tin anh không?”