Cuộc Chiến Chinh Đoạt

Chương 10




Diêu Ngạn nhẹ nhàng quay về phòng ngủ. Cô nhìn Tưởng Nã người lấm tấm mồ hôi nằm trên giường, đi đến bên ghế sofa lấy điện thoại di động trong ba lô.

Diêu Ngạn bước ra cửa lần nữa, cô dừng lại quay đầu nhìn anh, mắt cô bỗng ngân ngấn lệ nhưng tích tắc sau đã biến mất, giống như mọi thứ chỉ là ảo giác.

Máy vi tính trong phòng làm việc chạy ro ro. Diêu Ngạn gọi một cuộc điện thoại đến công ty viễn thông, rồi lại tùy tiện gửi một tin nhắn. Màn hình điện thoại vừa tối xuống, thư mới liền xuất hiện, không khác chữ nào với tin nhắn cô mới gửi đi. Một lát sau, đoạn ghi âm trò chuyện cũng truyền tới.

Diêu Ngạn thừ người, một lúc sau cô thở ra nặng nề. Mày mò cả buổi, cô cũng hiểu đại khái. Cô lưỡng lự dừng con trỏ trên hàng chữ “Khôi phục cài đặt gốc”.

Phòng làm việc trống trải không có gió lùa vào cũng chẳng có sinh khí. Tiếng xe cộ loáng thoáng trên trung lộ Lý Sơn xuyên qua cửa số khóa kín truyền vào trong.

Diêu Ngạn nhớ lại ngày Tường Nã chất vấn cô. Buổi tối hôm đó, cô đi ăn cùng Thẩm Quan, cố tình không nghe điện thoại của anh. Anh ném hỏng di động của cô nhưng sau đó đền cho cô một chiếc điện thoại thông minh. Cô cũng coi như anh vui buồn thất thường, hóa ra tất cả chỉ vì di động mà anh cho cô có cài phần mềm nghe trộm, còn điện thoại cũ của cô không phải điện thoại thông minh, không cài đặt được.

Diêu Ngạn cười tự giễu bản thân, chậm chạp tắt máy vi tính.

Cô ngồi buồn xo trong phòng làm việc. Khi ánh trăng chuyển vị trí, cô đứng thẳng người dậy, hai chân cứng ngắc như bi đổ chì, đá vài cái mới có thể đi lại bình thường.

Tưởng Nã còn đang ngủ say, cô lề mề nằm xuống bên cạnh. Tưởng Nã xoay người dang tay ôm cô, anh nhắm mắt thì thào: “Em vừa đi đâu?”.

Diêu Ngạn cả kinh, tim cô đập thình thịch, cô há miệng nhưng không thốt nên lời. Tưởng Nã cũng im lặng, ấn đầu cô vào ngực anh.

Diêu Ngạn thức trắng đêm. Khi trời hửng sáng, cô mơ màng chợp mắt như ngủ như không nhưng ý thức của cô rất tỉnh táo. Cảm giác người bên cạnh động đậy, mí mắt trĩu nặng của cô khép chặt.

Tưởng Nã vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại thoang thoảng mùi hương thơm mát của cô. Anh ngắm nhìn gương mặt cô, khóe miệng lai láng ý cười.

Nằm thêm một lúc, mặt trời đã lên cao, cửa sổ cũng không cản được không khí oi ả của buổi trưa. Sau một đêm, thời tiết nóng bức lại trở lại. Không khí hanh khô, ngột ngạt chứng tỏ trời sắp mưa.

Tưởng Nã gọi cô tỉnh dậy. Diêu Ngạn mở mắt, cô gạt ngón tay bịt chặt hai lỗ mũi của mình ra, lật người ngủ tiếp. Tưởng Nã ôm cô từ đằng sau: “Diêu Diêu, dậy đi. Hôm nay, anh dẫn em đi dạo trung tâm thương mại Nam Giang”.

Diêu Ngạn lặng thinh, vùi đầu xuống gối. Tưởng Nã cười cười, anh đứng dậy cầm áo con, chui vào chăn tóm lấy đỉnh đồi non mềm của cô: “Để anh mặc quần áo cho em!”.

Diêu Ngạn xoay người, tung chăn ngồi dậy. Đầu óc cô hơi mơ màng: “Không đi. Hôm nay tôi về nhà”.

Nghe vậy, anh ngừng cưởi: “Ngày nào em cũng nhai đi nhai lại câu này. Ngày mùng bảy dương anh đưa em về!”.

Anh kéo Diêu Ngạn, vén ồ của cô lên, mặc áo con vào người cô. Diêu Ngạn đỏ mặt giãy ra, anh lại thân thiết bám riết, cô ôm ngực lẩn tránh, không cho anh làm.

Một lát sau, hai người thở hổn hển không ra hơi. Diêu Ngạn sà vào lòng anh, cô vén tóc, hỏi: “Tôi nhớ ngày hôm đó không nói mẹ tôi bảo ở Nam Giang chơi thêm vài ngày. Vậy làm sao anh biết?”.

Tưởng Nã cười, vỗ mặt cô: “Em nói xem?”.:

Diêu Ngạn cũng cười: “Tôi muốn nghe anh nói”.

Tưởng Nã không nói, nâng mặt cô lên hôn: “Chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa. Em mau dậy đi, anh dẫn em đi chơi”.

Diêu Ngạn lắc đầu, nói: “Anh nói dối. Anh có đáp án câu hỏi thứ ba của tôi hay chưa?”.

Tưởng Nã xốc nách, ôm cô ngồi trên giường: “Anh nói dối câu nào? Anh nói biết bao nhiêu lần anh thích em nhưng em không chịu thừa nhận. Thực ra em yêu thầm anh rồi phải không?”.

Diêu Ngạn sửng sốt, cô mím môi, xoay người xuống giường, cười, nói với anh: “Dẹp đi. Hôm nay, tôi phải về nhà. Mẹ tôi gọi giục nhiều lần lắm rồi”.

Tưởng Nã cau có. Diêu Ngạn lại nói: “Nếu không tin, anh có thể đến phòng kế bên nghe ghi âm”.

Trong phòng lập tức lặng ngắt. Dưới nhà có người lên gõ cửa gọi họ xuống ăn cơm nhưng không ai trả lời, vậy là cả đám lại lao nhao bỏ đi.

Diêu Ngạn không chịu nổi nữa, cô mỉm cười: “Tưởng Nã! Nếu có chuyện thắc mắc, anh có thể hỏi trực tiếp tôi. Tôi không làm bất cứ việc gì không thể để người khác biết. Nhưng anh lừa dối tôi, nghe trộm điện thoại của tôi thú vị không? Đùa giỡn tình cảm của tôi vui không?”.

Tưởng Nã trầm lặng, anh tựa vào giường nhìn Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn cuộn tròn tay, tim cô đau nhói: “Anh nói đi, anh muốn điều tra cái gì từ tôi? Tôi sẽ nói anh biết. Sau khi nói xong, mong anh đừng quấy rầy tôi nữa!”.

Tưởng Nã hơi biến sắc, cau mày, nói: “Từ Anh ở đâu?”.

Diêu Ngạn đờ người, cô không thể tưởng tượng ra được: “Từ Anh?”.

Tưởng Nã không mặc gì đi xuống giường, anh bước đến gần Diêu Ngạn. Cơ thể bóng loáng dưới ánh sáng tạo nên cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Anh hắng giọng: “Em chỉ cần nói anh biết Từ Anh ở đâu?”.

Diêu Ngạn nhớ đến hộp trà, cafe và sổ tiết kiệm với khoản tiền khổng lồ trong nhà Từ Anh, cô nuốt khan, gắng gượng tươi cười: “Anh tốn nhiều công sức với tôi chỉ để dò hỏi về cô Từ?”. Cô cười lạnh: “Cô đi du lịch, không liên lạc với tôi. Tôi không biết cô ở đâu”.

Tưởng Nã cười nheo mắt: “Diêu Diêu, em luôn luôn thích lấy nhu chế cương. Nếu đã biết anh nghe trộm điện thoại thì em nên hiểu anh không hề chơi đùa với em. Anh muốn em nói thật”.

Diêu Ngạn cũng cười: “Tôi nói thật nhưng anh không tin. Anh nghe trộm di động của tôi, chẳng lẽ không biết tôi thật sự không liên lạc với cô hay sao? Bạn đại học đều biết cô đi du lịch”.

Tưởng Nã gật đầu: “Đúng vậy. Bởi vì chính em thêu dệt lên tất cả khiến mọi người đều tin”.

Diêu Ngạn cười nhạt: “Anh cố chấp không tin, tôi cũng hết cách. Không còn gì nữa thì tôi về”.

Cô mở tủ lấy đồ, anh vội vàng ngăn cô lại: “Diêu Diêu ngoan, anh không làm hại em. Lẽ nào em không thắc mắc cafe ngày đó em uống là gì à? Em nói anh biết Từ Anh ở đâu. Anh sẽ nói với em mọi đáp án, bao gồm đáp án của trò chơi đó”.

Diêu Ngạn không nhìn mà gạt tay anh ra, cất giọng khinh thường: “Xin lỗi, tôi không còn hứng thú. Anh tự chơi một mình đi”

Tưởng Nã nắm cổ tay cô, kéo cô lại gần, anh cười nhưng ý cười không hiện trong đáy mắt: “Nói hoặc ở đây thêm vài ngày. Anh vuốt tóc Diêu Ngạn, cất giọng hờ hững: “Làm sao anh có thể thả em đi. Em phải chơi với anh!”.

Tòa nhà phía sau vọng lại tiếng ồn ào huyên náo. Có người gào lên: “Không ăn một bữa đói hoa cả mắt, trên giường lại “chiến” đến say mê”, chữ cuối cùng của anh ta cao vút, những người khác đều cười ầm lên.

Tưởng Nã nói: “Anh đi lấy cơm cho em.” Dứt lời, anh xoay ngươi, khóa cửa rời đi.

Diêu Ngạn chạy đến vặn tay nắm, đập cửa gọi: “Tưởng Nã, Tưởng Nã!”.

Bên ngoài im lặng, không ai trả lời cô. Mặt trời lên cao chót vót nhưng cô lại cảm thấy lạnh vô cùng.

Diêu Ngạn bần thần cầm di động khôi phục cài đặt gốc, xóa bỏ phần mềm nghe trộm trong máy. Sau đó cô gọi cho dượng, sốt ruột hỏi ông: “Hôm nay, dượng có chạy xe không?”.

Dượng không hiểu ý cô: “Có, dượng mới lấy hàng ra xong”.

Diêu Ngạn nói nhanh: “Dượng đến công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn đi”.

Gác máy, cô nhanh chóng thay quần áo, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài quan sát phía dưới. Điều hòa ở ngoài tường, đặt bên phải, cách mặt đất hơi cao, dưới nữa là một chiếc khác, khung đỡ kim loại rộng hơn chiếc trên tầng hai, kế bên còn có một đường ống nằm lộ ra ngoài. Diêu Ngạn cắn môi, đeo ba lô leo ra.

Tay Diêu Ngạn chống lên thành cửa sổ, cô cẩn thận đạp lên điều hòa bên ngoài. Để chân cố định xong, cô vịn giàn giáo với chân đặt lên ống nước, leo xuống điều hòa tầng dưới, rồi nhảy phịch xuống đất.

Mây đen che kín bầu trời, côn trùng bay loạn khắp nơi, cây cỏ đứng bất động, mùi đất xộc lên mỗi lúc một nồng.

Tưởng Nã thấp thỏm trốn sau gốc cây cạnh tòa nhà. Thấy cô bình an tiếp đất, anh thở hắt ra, nghiến răng ken két: “Tính tình tệ hại, chán sống thật mà!”.

Nhìn Diêu Ngạn chạy về phía xe chở hàng màu xanh đỗ bên đường, anh xoay người đi đến bên chiếc xe con màu vàng, cúi người ngồi vào ghế lái chật hẹp, khởi động xe.

Diêu Ngạn thở phì phò leo lên xe tải, nói: “Chạy xe đi dượng.” Dượng nhấn ga, ông nhìn đường phía trước, nóng ruột hỏi: “Diêu Diêu, chuyện gì vậy con? Không phải con ở Nam Giang ư? Sao… sao lại ở đây?”.

Diêu Ngạn cau mày, nói: “Con có chút việc riêng. Dượng về đừng nói bố mẹ con biết”.

Dượng cất giọng lo âu: “Lần trước dượng cũng không nói nhưng Diêu Diêu, con còn nhỏ, dượng sợ con bị lừa”.

Diêu Ngạn mỉm cười, nói khẽ: “Không còn gì để lừa nữa rồi”. Cô đã bị anh lừa.

Xe tải chạy đến thành phố Nam Giang. Diêu Ngạn rút điện thoại trầm ngâm suy tư. Cô lại mượn di động của dượng gọi đến trung tâm cai nghiện: “Dì tôi còn ở đó không?”.

Y tá cười nói: “Dĩ nhiên, nếu không thì chạy đi đâu”.

Diêu Ngạn thở phào: “Vậy là tốt rồi.” Cô muốn gặp Từ Anh ngay tức khắc để chắc chắn bà bình an và hỏi tất cả sự thật.

Xe tải chạy xa thị trấn Lý Sơn. Vào tới đường cao tốc, sấm chớp nổi đầy trời, mưa to xối xả kéo đến.

Tưởng Nã chạy sát theo sau xe tải. Xuyên qua màn mưa, anh dường như loáng thoáng thấy hàng hóa chất cao đằng sau xe còn Diêu Ngạn ngồi bên ghế phụ lái. Anh gác tay lên cửa sổ, xoa nhẹ cằm: “Tính tình nóng nảy, kỳ quái”.

Diêu Ngạn thông minh sáng suốt nhưng đụng đến người thân cô lại đánh mất lý trí, bất chấp hậu quả. Cô không muốn nói thật, Tưởng Nã cũng để cô đi, tất cả đều đúng như suy tính của anh. Nhưng anh càng nghĩ càng muộn phiền, không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào. Xe tải màu xanh chạy xa dần dưới cơn mưa tầm tã.

Chạy khỏi cao tốc, xe tải dừng ở ven đường. Tưởng Nã cũng phanh xe, ngừng ở một bên ngã tư.

Diêu Ngạn cầm ô ra khỏi xe. Dượng nói: ”Dượng đưa con đi không phải là được ư?”.

Diêu Ngạn cười, nói: “Không cần. Dượng đừng để muộn giờ giao hàng. Con đi trước đây!”.

Lúc nhảy xuống xe tải, nước bắn khắp chân cô. Diêu Ngạn đến ngã tư đằng trước đón xe taxi, vẫy tay chào dượng.

Mưa như trút nước. Diêu Ngạn đứng nhìn xe cộ chạy trước mặt, cánh tay giơ lên của cô tê dại. Đèn đỏ chuyển màu, Diêu Ngạn thả tay xuống, cô cúi đầu nhìn mặt đường trơn ướt, váy áo cô mặc dính đầy nước, cành khô, lá rụng và rác rưởi cùng trôi về phía miệng cống tối đen.

Cô tỉnh táo lại, nhíu mày đăm chiêu.

Tưởng Nã hỏi cô tung tích của Từ Anh, Thẩm Quan cũng từng hỏi cô Từ Anh ở đâu. Không ai rõ nơi bà ở, chỉ có một mình cô biết mà thôi.

Cô mặc kệ Từ Anh sắm vai gì trong những chuyện này, cô chỉ biết chỗ bà ở hiện tại rất an toàn. Nếu đã an toàn, cô không nên phá hỏng lớp vỏ bọc che chắn này.

Cô lại giơ tay bắt xe về nhà.

Tưởng Nã tiếp tục bám theo sau, chạy đến nửa chừng, anh bỗng nhận ra điểm kỳ quái, họ lại trở về hướng đường cao tốc. Đến khi xe taxi gần tới nhà của Diêu Ngạn, anh nổi cáu đập vô lăng, nghiến răng nhìn Diêu Ngạn mở ô xuống xe. Anh vô thức mỉm cười chịu thua, thở dài một hơi: “Cô nhóc xấu tính, chuyện có chút xíu cũng không thuận theo anh!”.

Tưởng Nã cuối cùng vẫn tính toán sai lầm. Mưa tuôn xối xả, gió tạt xéo, những hạt mưa giống như có bàn tay vô hình vén lên tấm mành nước trong veo, trần xe cũng ngân vang khúc ca của mưa.

Anh nhíu mày dựa ra sau, tay gõ lên vô lăng, thầm tính toán lần nữa.

Tính cách của Diêu Ngạn coi trọng tình thân, bao che khuyết điểm. Tưởng Nã ép cô cỡ nào, cô cũng không nói ra. Anh mạo hiểm thử một lần nhưng cuối cùng vẫn gánh lấy thất bại thảm hại.

Nhưng ít ra điểm đáng ngờ anh suy nghĩ suốt mấy tháng nay cũng đã có lời giải. Từ Anh chính là mấu chốt, anh phải bắt được bà ta. Trước đây, Diêu Ngạn bịa chuyện đến Nam Giang, Từ Anh chắc chắn ở Nam Giang.

Tay anh khựng lại, anh sực nhớ trước đây thấy Diêu Ngạn ở cổng tòa nhà chính của công ty nước giải khát ký gửi chuyển phát nhanh, anh đứng đằng sau cô thoáng thấy dòng địa chỉ viết một hàng dài. Anh chỉ nhìn được chữ “Trung tâm cai nghiện nào đó ở Nam Giang”, còn thông tin khác lại không nhìn được.

Lông mày của Tưởng Nã cau chặt. Mặc dù khi đó anh cảm thấy kỳ lạ nhưng lại nghĩ bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nhìn thấy gói cafe trong túi của Diêu Ngạn, liệu anh có nên suy đoán rằng cafe thuộc về Từ Anh hoặc Từ Anh nghiện ma túy không?

Diêu Ngạn về đến nhà. Bà Diêu vừa cầm chiếc ô ướt bỏ vào chậu rửa mặt trong nhà vệ sinh, vừa kêu con gái mau đi tắm: “Con đội mưa đội gió về nhà làm gì? Đừng để mình bị cảm”.

Diêu Ngạn lấy quần áo đi vào nhà tắm, bà Diêu ở trong phòng khách hỏi: “Cô Từ không khuyên con ở lại Nam Giang à?”.

Diêu Ngạn lừ đừ chẳng buồn mở nước tắm, cô cầm vòi hoa sen, uể oải nói: “Mẹ, tại sao cô phải khuyên con ở lại Nam Giang?”.

Bà Diêu nói nhỏ: “Ở lại Nam Giang mới có tương lai. Sau còn kiếm được tấm chồng tốt.” Bà không dám nói câu này trước mặt Diêu Ngạn.

Tắm rửa xong, Diêu Ngạn lấy quần áo trong ba lô ra, ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt giũ. Diêu Yên Cẩn cầm dưa hấu đút cho cô, đẩy vài cái nhưng chị không chịu thôi, cô cũng đành cắn một miếng. Diêu Yên Cẩn hồ hởi hỏi cô mấy ngày ở Nam Giang chơi những gì.

Phơi xong quần áo, hai chị em vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau. Diêu Ngạn cười: “Ở nhà thoải mái hơn, bên ngoài cái gì cũng bất tiện. Chị đừng cả ngày cứ mong ngóng ra đi, tạm thời phải chuyên tâm tìm hiểu Đào Chí đi”.

Diêu Yên Cẩn bĩu môi lầm bầm: “Anh ta ngốc lắm, chị không thích”.

Diêu Ngạn cau mày muốn nói, Diêu Yên Cẩn bỗng lấy gói cafe trong ba lô Diêu Ngạn ra, gương mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng: “Chị muốn uống cái này”.

Diêu Ngạn giật lại: “Cái này không uống được, không phải của em. Nếu chị muốn uống, ngày mai em mua cái khác cho chị”. Lẽ ra cô định giấu cafe trong nhà nhưng nghĩ lại giữ bên người sẽ an toàn hơn.

Diêu Ngạn nhét gói cafe vào túi xách. Nhìn Diêu Yên Cẩn cáu kỉnh, cô cười dỗ dành, hứa ngày mai sẽ mua cho chị.

Ngoài phòng khách đã tắt đèn, Diêu Ngạn buông xuống vẻ mặt vui cười, bơ phờ đặt lưng xuống giường. Đèn bàn tỏa sáng chói mắt, bóng đèn này đã dùng nhiều năm, không biết còn dùng được bao lâu. Biết đâu một ngày nào đó nó sẽ bất ngờ nổ tung.

Diêu Ngạn tắt đèn, ẩn mình vào bóng tối. Rèm cửa sổ mỏng manh bay phần phật trong phòng. Mưa đã tạnh, gió thổi vù vù, lá rụng xác xơ, cành cây tiêu điều, thời khắc này giống như trời đã sắp qua mùa thu.

Cô chớp mắt để bản thân không rơi lệ, kéo chăn trùm kín đầu.

Bên kia tường phòng ngủ là bãi đất trồng cỏ dại mọc um tùm, tiếp đó là con dốc ngăn cách cống nước và hai ba cây xanh không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, rậm rạp xanh tươi, cành lá sum suê.

Một đốm sáng lập lòe trong màn đêm tối tăm mịt mờ, gió thổi mạnh làm đốm sáng đó tách khỏi đầu thuốc rơi xuống đất. Tưởng Nã dựa người vào thành cửa sổ nhả khói thuốc, anh ngây người mường tượng ra cảnh người con gái ấy nằm trên giường, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong chăn khiến tim anh đau nhói. Anh thở dài nặng nề, rít mạnh một hơi thuốc. Đầu thuốc cháy bén tới ngón tay nhưng anh không cảm thấy đau đớn.

Anh khổ sở kìm nén, kiểm soát bản thân. Anh xoay người bước nhanh, đầu óc không ngừng băn khoăn, rốt cục anh có nên cố chấp đi tìm Từ Anh hay không.

Còn hai ngày nữa là hết kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Diêu Ngạn mơ màng tỉnh giấc. Cô bắt bản thân xốc lại tinh thần, thức dậy giặt quần áo, nấu cơm, tới chiều lại cùng bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đi dọn hàng.

Đường xá ngoài công viên ven sông rất ẩm ướt. Sau cơn mưa, thị trấn nhỏ cởi bỏ không khí nóng bức nhưng con người càng cảm thấy phiền toái. Đi được vài bước chân đã lấm lem bùn đất, ổ gà ổ vịt lổm nhổm khắp nơi.

Diêu Ngạn trải vải bạt trước rồi đến vải bông, sau cùng mới bày tượng ra.

Hứa Châu Vi ở cách đó không xa, anh ta bóc lạc, ngồi tán dóc với đám đàn em. Một người hỏi anh ta: “Hôm qua họ cãi nhau thì phải? Không nói tiếng nào đã bỏ về”.

Hứa Châu Vi nhìn Diêu Ngạn bận rộn, anh ta nhíu mày: “Đừng xía vào chuyện của anh Nã. Tình cảm của anh Nã với chị dâu rất tốt!”.

Anh ta luôn miệng gọi Diêu Ngạn là “chị dâu”, cũng không để ý Diêu Ngạn bao nhiêu tuổi, dáng vẻ non nớt ra sao. Diêu Yên Cẩn mua kem về ngang qua chỗ anh ta, cô lấy làm lạ nhìn anh ta trân trối. Cô chạy đến cạnh Diêu Ngạn, chỉ về hướng mấy người Hứa Châu Vi, nói thầm: “Anh ta gọi em là chị dâu đúng không?”.

Diêu Ngạn không ngờ Hứa Châu Vi vẫn còn đi theo, cô cau mày: “Chị mặc kệ anh ta”.

Buổi tối, dọn hàng về đến nhà, cô lại ở bên ngoài làm tượng. Thời tiết mát mẻ, hàng xóm dọn ghế ra ngoài nằm, nói đông nói tây, hỏi Diêu Ngạn có người yêu hay chưa.

Diêu Ngạn dừng tay, cười đáp: “Cháu làm gì có thời gian. Chờ công việc của cháu ổn định rồi tính”.

Thím hàng xóm cười bảo: “Cháu không vội nhưng mẹ cháu nóng lòng lắm đấy. Chị cháu cũng có người yêu rồi, thiếu mỗi cháu nữa thôi”.

Ông cụ vẫy quạt hương bồ cũng góp lời: “Hai đóa hoa vàng, bé lớn đã có chỗ nương dựa, bé nhỏ từ từ cũng có. Cháu gái ông còn nhiều bạn bè độc thân, sáng sủa đẹp trai, từ nước ngoài trở về. Cháu thích kiểu nào, ông nói cháu ông giới thiệu cho.

Diêu Ngạn cảm thấy rất buồn cười: “Cháu cảm ơn ông nhưng cháu ở đâu mà chẳng lấy được chồng. Dáng vẻ cháu đâu có tồi!”.

Mấy người hàng xóm cười vang, tíu tít trêu ghẹo cô.

Tưởng Nã ngồi trong phòng làm việc nghe Hứa Châu Vi kể chuyện. Hứa Châu Vi có vẻ hả hê: “Đám người già đó nói muốn giúp chị dâu tìm người yêu. Tuy em ở xa nhưng nghe rõ rành rành. Chị dâu cũng sẵn lòng đó anh!”.

Tưởng Nã cười nhạt, trong lòng buồn bực thầm trách Diêu Ngạn vô tâm.

Trang web tìm kiếm trên màn hình xuất hiện bốn trung tâm cai nghiện ở thành phố Nam Giang, loại bỏ trung tâm cai nghiện bắt buộc trực thuộc cảnh sát, ba cái khác đều do tư nhân mở. Tưởng Nã day trán, gọi điện ra lệnh cho đàn em: “Ngày mai, bảo mấy anh em đến Nam Giang, giúp anh điều tra một người”.

Hắc lão đại đã bắt tay vào điều tra, ông ta phái đàn em đến thành phố Nam Giang. Hắc lão đại mới xưng hùng xưng bá mấy năm gần đây ở Lô Xuyên, hiển nhiên ông ta cũng có bản lĩnh riêng. Các mối quan hệ chính là điều quan trọng nhất.

Trị an ở thành phố Nam Giang rất tốt. Mặt ngoài không có băng đảng xã hội đen nhưng nhiều tụ điểm ăn chơi ngầm cần bảo kê. Chưa kể nhiều thương nhân làm ăn chân chính có vài chuyện phải khoanh tay bó gối, cần ông ta ra tay giúp.

Hắc lão đại sai đàn em tìm Dương Khải Hoài. Mấy năm qua, Dương Khải Hoài phất lên nhờ cơn sốt bất động sản. Ông ta đã tẩy sạch quá khứ từ lâu. Ít ai biết trước khi giàu sang, ông ta từng lăn lộn trong giới xã hội đen. Nhận được điện thoại của Hắc lão đại, Dương Khải Hoài cười nói: “Chuyện nhỏ nhưng tìm một người cũng không dễ dàng đâu”.

Hắc lão đại cười ha hả: “Vậy nên tôi mới cần ông giúp đỡ. Hai ngày nữa, tôi đến Nam Giang. Chúng ta từ từ ôn lại chuyện xưa!”.

Sau khi dập máy, Hắc lão đại đen mặt đá đổ ghế. Đàn em thưa chuyện: “Có người luôn đi theo trông chừng Diêu Ngạn, bọn em không ra tay được”.

Hắc lão đại tàn bạo đạp anh ta, ông ta tức giận quát tháo: “Đồ vô dụng, xử một con đàn bà thối tha mà cũng không xong!”.

Những ngày qua, ông ta như ngâm mình trong hố lửa, ông ta nuốt không trôi cục tức mà Diêu Ngạn gây ra. Sống chết gì ông ta cũng phải trả thù cho bằng được. Công an để mắt tới nhiều địa bàn của ông ta ở Lô Xuyên, tất cả mưu tính lợi ích đều trở thành công cốc. Cộng thêm Thẩm Quan kêu ông ta điều tra một người, ông ta không thể nào từ chối. Ba phía đồng loạt dồn tới khiến cơn giận của ông ta bốc cháy ngùn ngụt, ông ta nóng tính hơn thường ngày gấp hàng trăm lần, hở một chút là giơ gậy đánh người.

Hắc lão đại nghiến răng tức giận: “Tất cả đều tại con đàn bà khốn kiếp đó! Xui xẻo!”. Ông ta hung dữ cất cao giọng: “Dù có người hay không, trong vòng ba ngày nữa phải giải quyết nó cho tao. Tao không giết nó chết, tao không mang họ Hắc!”.

Diêu Ngạn không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập cô. Cô quét dọn nhà cửa sạch bóng, bận đến nỗi đầu óc xoay mòng mòng. Điện thoại di động không đổ chuông suốt hai ngày qua cuối cùng cũng nhận một cuộc điện thoại gọi tới từ Thẩm Quan

Thẩm Quan cười hỏi: “Ngày nghỉ của em thế nào?”.

Diêu Ngạn nhíu mày đáp: “Rất tốt”.

Thẩm Quan lại hỏi: “Em ở mãi trong nhà, không ra ngoài chơi sao?”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Tôi không có thời gian. Việc nhà làm mãi không hết”.

Hai người anh hỏi tôi đáp, tôi đáp anh hỏi luân phiên nhau. Mỗi câu nói ra, cô đều sàng lọc kỹ càng trong đầu, cô mệt mỏi ứng phó với Thẩm Quan. Sau khi gác máy, cô thở dài như tránh được kiếp nạn.

Gắng gượng tới ngày đi làm, Diêu Ngạn tỏ vẻ bình thản đến công ty nước giải khát. Ánh mắt của cô vô thức hướng lên tầng cao nhất, cửa sổ đóng chặt, nhìn không giống có người trong đó, khóe miệng cô trĩu xuống, ngừng hết mọi suy nghĩ lung tung.

Ngày nghỉ, các đồng nghiệp đều đi thăm người thân, đi chơi. Họ tụ tập khoe hình chụp được với nhau, thảo luận đến hội chợ tuần sau: “Giám đốc nói người ở phòng nghiên cứu chúng ta cũng phải đi. Nhiều thứ mang tính chuyên môn, người bán không nắm được, vì vậy thời gian này mọi người cần nắm vững các vấn đề nghiên cứu, soạn đủ tài liệu. Chớ để đến lúc đó người ta hỏi mà không trả lời được. Đặc biệt là tranh thủ học sơ sơ ít tiếng Anh. Đừng để đến cả chữ axit amin trong tiếng Anh nghe cũng không ra!”.

Mọi người cười nói hỉ hả chọc ghẹo nhau một trận, sau cùng mới bắt tay vào làm việc.

Diêu Ngạn bận bịu, ghi chép trình tự điều chế, sắm vai “chuột bạch” nếm thử nước trái cây trong cốc đo lường. Cô rót ra đổ vào hết lần này tới lần khác, dọn dẹp vệ sinh máy móc hơn mười lần, khó khăn lắm mới làm được một mẫu nước trái cây tạm đạt yêu cầu.

Buổi chiều, cô đến phân xưởng lấy tài liệu, các dì và các chị kéo cô lại tâm sự: “Hiểu Lâm sống chung với Tiểu Lưu thật đấy. Sáng nay, chị thấy họ đi cùng nhau. Cô ta mới vừa ly hôn thôi mà, rõ là không biết xấu hổ!”.

Diêu Ngạn lúng túng đứng cạnh, không tham gia vào câu chuyện, hồi lâu sau cô mới thoát được khỏi chỗ đó. Cô ngồi trong phòng điều khiển vừa uống nước vừa gọi điện kêu đồng nghiệp tìm kiếm một tập tài liệu.

Đồng nghiệp chạy đến trước bàn làm việc của cô lục tìm, chị ta nói: “Không có, em có chắc là mình để trong ngăn kéo không?”.

Tiếng máy móc chạy văng vẳng bên tai cô, chủ nhiệm phân xưởng đi vào, Diêu Ngạn nói với ông ta đồng nghiệp ở đầu bên kia đang tìm tài liệu. Cô lo lắng đối phương hối thúc nên nóng vội nói lớn vào điện thoại: “Chị xem trong túi em có hay không? Tìm kỹ một chút!”.

Chị ta lấy túi của Diêu Ngạn, lục lọi tập sổ sách, cầm một đống giấy kiểm tra từng tờ từng tờ.

Diêu Ngạn nói: “Chị xem em có kẹp lẫn vào xấp phiếu xuất nhập không”.

Chị ta khẳng định: “Không có.” Rồi dốc ngược cả túi làm đồ đạc linh tinh rơi đầy ra bàn.

Thẩm Quan đứng bên ngoài gõ cửa, các đồng nghiệp ngừng việc, lễ phép gật đầu: “Thẩm tổng, sao anh lại tới đây?”.

Thẩm Quan vừa cười vừa nói: “Tôi đến xem có Diêu Ngạn ở đây hay không. Tôi tìm cô ấy có việc nhưng gọi điện không được”.

Đồng nghiệp đang nói chuyện điện thoại với Diêu Ngạn kẹp di động vào cổ, chị ta chỉ điện thoại: “Tôi đang nói chuyện với em ấy. Thẩm tổng đợi một chút!”.

Thẩm Quan gật đầu, anh ta bước vào phòng, mắt vô tình lướt đến đống đồ đạc lộn xộn trên bàn và hai gói cafe màu nâu nằm lẫn trong đó.

Thẩm Quan ngẩn người nhưng anh ta lập tức thu lại ánh mắt, cầm gói cafe gần tay nhất lên xem. Nhìn sơ cũng biết nó không phải sản phẩm hiện tại của tòa nhà phía đông. Tay Thẩm Quan cứng đờ, anh ta bóp chặt gói cafe.

Diêu Ngạn đầm đìa mồ hôi chạy về từ phân xưởng, cô lớn tiếng nói: “Em nhớ rõ ràng em cất trong ngăn kéo. Quái lạ!”.

Đồng nghiệp cười, nói: “Em đừng gấp, cùng lắm là soạn lại phần khác. À… Ban nãy, Thẩm tổng tới nói tài liệu em làm trước đây ở tòa nhà phía đông bị đồng nghiệp bất cẩn xóa bỏ, hỏi em còn lưu tệp hay không”.

Diêu Ngạn gật đầu, cô gọi điện cho đồng nghiệp ở tòa nhà phía đông.

Vất vả đến giờ tan sở, mọi người đều mệt rã rời dọn dẹp qua loa rồi ra về.

Diêu Ngạn tiện đường ghé chợ mua thức ăn, cô gọi hỏi bà Diêu trong nhà còn thiếu thứ gì nữa hay không. Bác bán thịt nhanh nhẹn buộc túi nilon lại đưa cô. Diêu Ngạn liếc thấy Hứa Châu Vi bám theo, cô nhíu mày ngó lơ.

Khi cô dập máy, điện thoại của cô đổ chuông lần nữa. Người bên kia điện thoại nói: “Cô Diêu, tôi là Tiểu Ngô ở bên Kiều Tâm. Lúc dì của cô xuất viện bỏ quên hai bộ đồ, cô có định qua lấy không?”.

Diêu Ngạn bàng hoàng: “Chị nói sao? Dì tôi đã xuất viện?”.

Người bên kia điện thoại cất giọng khó hiểu: “Đúng vậy. Buổi trưa, dì cô đã làm thủ tục xuất viện. Cô không biết hay sao?”.

Diêu Ngạn dừng chân, tim cô bỗng thắt lại.

Bác bán thịt lục tiền lẻ trả lại cho Diêu Ngạn, nói: “Bán cho cháu rẻ hai hào, tổng cộng năm tệ!” Bà ta đưa tiền cho cô.

Diêu Ngạn hoàn hồn, nhận lại tiền thừa. Cô xoay người chạy đến ngã tư chợ, liên tục gọi điện cho Từ Anh.

Từ Anh nhập viện từ tháng sáu, số điện thoại riêng của bà luôn tắt máy. Bây giờ nghe giọng nữ máy móc trả lời, cô càng bực mình.

Cô gọi cho y tá bệnh viện: “Dì tôi chủ động xuất viện à? Dì có nói gì không?”.

Y tá trả lời: “Dì cô không nói gì hết, bà ấy tự yêu cầu xuất viện. Trên thực tế là tháng Bảy bà ấy đã có thể xuất viện nhưng bà ấy không đồng ý. Vì vậy lần này dì cô đề nghị xuất viện, bác sĩ đồng ý ngay”.

Diêu Ngạn gác máy, cô tìm một tiệm điện thoại, gọi cho Từ Anh nhưng giọng nữ báo tắt máy cứ lặp đi lặp lại.

Cô bồn chồn nắm chặt tay. Mới hôm Trung thu, Từ Anh còn nói không muốn xuất viện, nháy mắt bà đã tự bỏ đi.

Hứa Châu Vi nhấn còi, nhoài người gọi: “Muốn tôi đưa chị về không?”.

Diêu Ngạn quay người nhìn anh ta. Cô nhíu chặt mày, gọi đến trung tâm cai nghiện lần nữa. Thái độ của y tá hơi bực dọc: “Tôi lừa cô làm gì? Dì cô tự xuất viện thật!”.

Diêu Ngạn lo lắng: “Không đi cùng ai sao? Mấy ngày nay có người nào đến hỏi thăm hay tìm dì tôi không?”.

Y tá cất giọng chần chừ: “Cô nói vậy, tôi mới nhớ ra. Chiều nay có hai người tới nói người thân bị nghiện ma túy. Họ hỏi chúng tôi về cơ sở vật chất, một phòng bệnh ở đây có nhiều bệnh nhân hay không, còn nói là một giáo sư họ Từ của đại học Nam Giang giới thiệu”.

Trong lòng Diêu Ngạn hơi sợ hãi, cô vội hỏi: “Sau đó thì sao?”.

“Sau đó, Tiểu Châu trò chuyện với hai người đó. Giáo sư đại học Nam Giang cũng tên Từ Anh nhưng không biết có phải là dì cô hay không.” Y tá hỏi: “Lẽ nào dì cô là giáo sư đại học Nam Giang?”.

Diêu Ngạn ngượng ngùng nói: “Không phải, chắc trùng họ tên”.

Y tá mỉm cười: “Tôi cũng đoán vậy. Nhưng dì cô xuất viện một mình thật. Chắc do trong lòng bà ấy còn vướng mắc không thông, một thời gian nữa sẽ liên lạc với cô thôi”. Y tá an ủi Diêu Ngạn: “Cô đừng lo lắng quá. Dì cô là người lớn, bà ấy tự biết cân nhắc. Bước ra từ quỷ môn quan, làm sao dám đụng đến thứ đó nữa”.

Y tá tưởng rằng Diêu Ngạn lo lắng Từ Anh hút ma túy lại chị ta an ủi cô đôi ba câu rồi gác máy.

Diêu Ngạn đứng một lát, dời mắt nhìn sang Hứa Châu Vi đang sốt ruột chờ, cô mím môi đi về nhà.

Bà Diêu đã nấu xong cơm Diêu Ngạn mới về đến nhà, bà mắng cô: “Con mua đồ ăn gì vậy? Mua đến lúc mẹ làm xong hết luôn rồi này”.

Diêu Ngạn cười nói: “Con có chút việc nên về muộn, đồ con mua để ngày mai nấu”.

Bà Diêu làu bàu cất thức ăn vào tủ lạnh, gọi Diêu Yên Cẩn ra ăn cơm.

Diêu Yên Cẩn trốn trong phòng nói chuyện điện thoại: “Mẹ em gọi rồi. Anh đừng tìm em nữa!”.

Người trong điện thoại nói: “Yên Yên, anh thật lòng thích em.” Người đó thở dài thườn thượt: “Thôi bỏ đi, lần sau gặp mặt hãy nói. À, tối nay gia đình em có ở nhà không, có đi dọn hàng không?”.

Diêu Yên Cẩn nắm chặt ga trải giường, nói: “Có lẽ tối nay không bán buôn được gì nên không dọn hàng”.

Bà Diêu lại giục Diêu Yên Cẩn, cô vội vàng dập máy.

Buổi tối, Diêu Ngạn trăn trở không yên, cô gọi liên tục vào số điện thoại của Từ Anh nhưng không có tín hiệu khả quan. Cô không ngủ được, cáu kỉnh đứng dậy, mò mẫm loanh quanh trong phòng. Ánh trăng nhàn nhạt giăng lớp lưới mỏng mông lung lên bệ cửa sổ. Côn trùng và chim chóc có lẽ cũng đi nghỉ từ lâu. Một con sâu ngọ nguậy ngoài bụi cỏ mon men qua khe của rèm cửa chui vào phòng.

Diêu Ngạn phủi rèm cửa, con sâu trên đó rơi xuống. Cô bắt nó, mở cửa sổ ném ra ngoài. Không có rèm cửa cản trở, gió đêm lạnh lẽo ùa vào trong. Mùi cỏ hanh hanh lan tỏa trong không khí. Diêu Ngạn hít sâu một hơi, bao cảm giác phiền muộn trong lòng mấy ngày qua ùa ra như đê vỡ.

Cô chống nửa người ra ngoài cửa sổ, đổ dồn trọng lượng lên cánh tay để đầu óc trống rỗng, ngừng hoạt động. Mắt cô vô tình trượt xuống chân tường lưa thưa cỏ dại, cô nương theo ánh trăng nhàn nhạt thoáng thấy một đống tàn thuốc màu vàng, cánh tay cô cứng đờ giữa không trung.

Phía bên này, Tưởng Nã ngồi trong sảnh công ty vận chuyển hàng hóa, gió thổi tàn thuốc dưới đất bay lên giày da đen nhờ nhờ của anh.

Mấy anh em chạy ngược chạy xuôi cả ngày ở thành phố Nam Giang gấp gáp trở về. Họ vẫn chưa ăn uống gì, vội vã đến báo tin: “Bọn em đi hết ba trung tâm cai nghiện. Người anh cần tìm ở trung tâm cai nghiện tự nguyện Kiều Tâm, em vừa nói là giáo sư Từ Anh của đại học Nam Giang, y tá kể ra ngay. Nhưng bọn em đến chậm một bước, người đó đã xuất viện trưa nay”.

Tưởng Nã nhả khói trắng xóa, anh nhíu mày: “Làm gì trùng hợp đến thế?”.

Đàn em gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này quá trùng hợp. Em nghe nói người đó đi vội vàng, bỏ sót mấy bộ đồ”.

Tưởng Nã dụi tắt đầu thuốc, lặng im không nói.

Hiểu Lâm ló đầu vào trong, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Ăn cơm không?”.

Mấy anh em đói meo bụng thấy Tưởng Nã gật đầu, họ chạy vội về hướng tòa nhà nhỏ phía sau. Hiểu Lâm nghiêng người nhường đường, nhìn họ vụt đi, cô ta cười nói: “Em biết họ đói bụng mà. Anh Nã, anh muốn ăn khuya không?”.

Tưởng Nã lắc đầu, phiền toái suy tính. Hiểu Lâm lại nói: “Hôm nay, anh ăn tối không nhiều. Em thấy hai ngày nay, anh ăn uống không ngon miệng. Em mới nấu một ít món ăn nhẹ, Tiểu Lưu bảo em mang cho anh”.

Tưởng Nã cáu kỉnh: “Hai người tự ăn với nhau đi. Ra thì kéo cửa lại cho tôi.” Dứt lời, anh đứng dậy đi lên tầng hai.

Hiểu Lâm bám mép cửa, dõi theo bóng lưng của Tưởng Nã, lướt mắt từ cổ anh xuống dưới. Nhìn thân thể cường tráng dưới lớp quần áo, cô ta lạc lõng cụp mắt, không nỡ rời đi.

Ngày hôm sau, Diêu Ngạn mơ màng mở mắt, đầu cô đau như búa bổ. Gió thổi rèm cửa vướng vào móc treo đồ bên cạnh. Cô đóng cửa sổ, lảo đảo đi vào bếp nấu đồ ăn sáng, rửa sạch bát đũa ông Diêu ăn lúc nửa đêm.

Nấu xong cháo thịt nạc trứng muối, Diêu Ngạn cảm thấy nhạt miệng chẳng muốn ăn, lòng cô cứ bồn chồn không yên.

Công việc trong phòng nghiên cứu chất cao như núi. Đồng nghiệp sai Diêu Ngạn đi liên hệ với các phòng ban khác, chuẩn bị tuyên truyền cho hội chợ Canton.

Đồng nghiệp bên phòng ngoại thương khoa tay múa chân, chỉ bảng tài liệu hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, nỗ lực chứng minh nước trái cây tràn lan trên thị trường không tốt cho sức khỏe. Cổ họng cùa Diêu Ngạn đau rát, cô ho khan mấy tiếng mới nói: “Tới lúc đó hãy tính. Ý của Giám đốc là chúng ta làm bảy mùi vị khác nhau, hướng đến đối tượng khách hàng trẻ em. Mỗi ngày một vị, vừa vặn bảy ngày. Cụ thể thì đến lúc đó sẽ có đồng nghiệp đi chung. Bên tôi chưa quyết định mẫu thiết kế, tới hội chợ có thể mua mẫu thiết kế mấy nhân vật hoạt hình bổ sung vào. Nam hay nữ đều thích những thứ như vậy”.

Diêu Ngạn cố gắng giữ thái độ thân thiện nhưng cô càng nói càng cảm thấy bực bội. Nhân viên nghiên cứu thì chỉ nghiên cứu thôi chứ! Bây giờ đến cả nước trái cây bán ở hội chợ cũng kêu cô giải thích: “Còn vấn đề về đại lý, Giám đốc nói đại lý rất quan trọng. Sau khi tiêu thụ nhãn hiệu mới, chúng ta còn phải bàn bạc với bên toà nhà phía đông. Lần này tìm hiểu kỹ thuật sản xuất nước trái cây, có thể lôi kéo vài đại lý hoặc tiếp tục con đường xuất khẩu từ trước đến giờ”.

Mọi người cùng thảo luận suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vạch ra được kế hoạch sơ bộ ban đầu. Đồng nghiệp thở phào: “Lúc trước tôi là cấp dưới của Lương tổng, không phụ trách mảng này. Sau này nhân sự thay đổi, tôi ngồi chơi không vài tháng, nghiệp vụ chưa thông thạo, nằm ngoài khả năng!” Anh ta lộ vẻ hiếu kỳ: “Đúng rồi, cô ra trường là làm ở đây luôn à? Thực tập cũng ở đây?”.

Diêu Ngạn mỉm cười: “Không phải, tôi thực tập ở Nam Giang”.

Đồng nghiệp hỏi: “Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng ở Nam Giang hai tháng nhưng chịu không nổi tiền thuê nhà. Cô thực tập ở công ty nào?”.

Diêu Ngạn cúi đẩu sửa chữa bản kế hoạch, thuận miệng đáp: “Tuệ Viên Mỹ, một công ty công nghệ sinh học. Công ty con ờ Nam Giang mới mở không bao lâu, không có tiếng tăm”.

Đồng nghiệp ưỡn thẳng lưng, anh ta cũng cười: “Tôi có nghe qua. Tuệ Viên Mỹ là một công ty lớn. Thẩm tổng bên tòa nhà phía đông trước đây cũng làm việc cho Tuệ Viên Mỹ”.

Tay Diêu Ngạn khựng lại, bút bi xanh chọc thủng một lỗ trên giấy, cô ngẩng đầu hỏi: “Thẩm tổng từng làm việc ở Tuệ Viên Mỹ? Làm sao anh biết?”.

“À, trước đây Trần tổng nhỏ muốn làm quen nghiệp vụ, tôi tìm kiếm tài liệu và hồ sơ cũ, tình cờ đọc được.” Đồng nghiệp uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Trùng hợp nữa là Lương tổng và Thẩm tổng quen nhau từ năm năm trước trong một lần hợp tác dự án. Lúc ấy, Thẩm tổng làm Giám đốc bên Tuệ Viên Mỹ. Hình như ở Tân Châu thì phải?” Đồng nghiệp có vẻ không chắc chắn.

Diêu Ngạn mím môi không nói, cô siết chặt bút bi.

Bàn bạc xong công việc, Diêu Ngạn trở lại phòng nghiên cứu. Đồng nghiệp chỉ túi xách của cô: “Ban nãy điện thoại di động của em đổ chuông, vừa có cuộc gọi vừa có tin nhắn”.

Diêu Ngạn nói cảm ơn, lấy điện thoại di động ra nhìn. Hai cuộc gọi nhỡ đều của Tưởng Nã, tin nhắn thì kêu Diêu Ngạn buổi tôi chờ anh ăn cùng. Diêu Ngạn cười nhạt, ngẩn người nhìn tên Tưởng Nã.

Buổi chiều làm việc, cô lơ đễnh, không tập trung. Trong đầu cô lúc thì là Tuệ Viên Mỹ, lúc thì là Tưởng Nã, thậm chí còn có Thẩm Quan và Lương Thịnh Hoa. Cô nhìn chỉ số pH, mở miệng hỏi: “Chị ơi, bây giờ Lương tổng bên tòa nhà phía đông trước đây đi đâu rồi ạ?”.

Đồng nghiệp dừng tay, nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn, chị ta hạ giọng nói nhỏ: “Em chưa nghe kể bao giờ à?”.

Diêu Ngạn cau mày: “Nghe gì ạ?”.

Đồng nghiệp bỏ dụng cụ xuống, ghé sát cô nói: “Chị nghe đồng nghiệp thân thiết với Lương tổng trước đây kể, Lương tổng chết sau Trần tổng một hai ngày, hình như nhảy lầu tự sát. Họ còn có lòng đến Nam Giang viếng ông ta!”.

Diêu Ngạn trợn tròn mắt: “Chết rồi?” Cô cảm thấy khó tin, “Chết liên tiếp nhau?”.

Đồng nghiệp gật đầu: “Lúc ấy, mọi người đều quan tâm chuyện của Trần tổng nên không ai nhắc đến Lương tổng. Thực ra có người lén nói không chừng là Trần tổng bỏ tiền tạo hiện trường tự sát giả. Trước đó, họ cãi nhau ầm ĩ, lục đục tan rã. Mọi người cũng ít nhiều nhìn thấy có gì đó khác thường nhưng ngờ đâu Trần tổng chết sớm hơn Lương tổng. Lẽ nào người chết giết người sống?”. Nhìn Diêu Ngạn hoảng sợ, chị ta tưởng bản thân đã dọa cô, chị ta xua tay cười nói: “Ôi, mọi người nói mò không đấy. Em tin thật à? Đâu ra nhiều tình tiết giống phim truyền hình vậy? Tất cả đều là sự cố ngoài ý muốn, không ải cảnh sát đã nói vậy hay sao?”.

Diêu Ngạn gật đầu một cách cứng ngắc, cô không cách nào tỏ ra bình thường.

Lê lết đến giờ tan sở, Diêu Ngạn tìm Giám đốc xin nghỉ, cô khàn giọng nói: “Tôi bị cảm sốt. Cả ngày hôm nay, tôi cứ lờ đờ, không tập trung làm việc được. Tôi muốn xin nghỉ phép một ngày”.

Giám đốc lật bảng kế hoạch, nói: “Được. Nghỉ ngơi cho khỏe, sức khỏe quan trọng hơn. Cô nghỉ mấy ngày cũng được. Có thể tuần sau tôi và cô sẽ đến hội chợ Canton”.

Diêu Ngạn sửng sốt: “Tôi? Không phải mấy chị đi sao ạ?”.

Giám đốc vừa cười vừa bảo: “Tôi đánh giá khả năng giao tiếp của cô tốt hơn họ. Họ chỉ biết đứng trong phòng nghiên cứu làm số liệu, bàn về con cái, nào biết xã giao, để cô đi tốt hơn. Vả lại, người bên phòng ngoại thương cũng coi trọng cô. Nếu cô không làm nghiên cứu nữa, có thể đổi sang ngoại thương, tranh giành bát cơm với họ được đấy”.

Diêu Ngạn cười gượng, thời gian này cô lu bu công việc, không muốn đi công tác xa nhà. Thế nhưng nói sao đi nữa cũng là nhiệm vụ của cô, cô không thể từ chối.

Xe Jeep của Tưởng Nã đã dừng ngoài cổng công ty, Diêu Ngạn phân vân vài giây, rồi vò như không thấy đi lướt qua anh.

Tưởng Nã lái xe chặn đường cô, anh nhoài người ra ngoài cửa, nói với vẻ không vui: “Đừng giận nữa, lên xe!”.

Nghe giọng điệu của anh vẫn trịch thượng như mọi khi, cô tức điên người: “Anh muốn ăn tối với tôi?”. Cô cười lạnh lùng: “Tưởng Nã, tôi còn giá trị lợi dụng gì nữa? Anh nói hết một lần đi!”.

Tưởng Nã mở cửa xe, anh cau mày: “Đi ăn thôi mà. Anh biết anh chọc em giận, em đừng cả ngày cứ mở miệng ra là lợi dụng. Em không hiểu lòng anh thật sao?”.

“Tôi không hiểu.” Diêu Ngạn lùi người về sau. Đầu cô váng vất, cổ họng khô rát, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không còn sức đôi co: “Anh giống như trước đây ép buộc tôi đi cùng anh thử xem, cùng lắm tôi không sống nữa. Anh đừng có bám riết lấy tôi!”.

Dứt lời, cô lượn qua chiếc xe Jeep, sải bước rời đi.

Tưởng Nã đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của cô xa dần, anh nghiến răng trèo trẹo. Tung tích của Từ Anh lại không thể hỏi ra.

Diêu Ngạn về đến nhà, cô cố đè nén cảm giác khó chịu, giúp bà Diêu làm cơm. Bà Diêu thấy cô khác thường, bà đẩy cô về phòng nghỉ ngơi: “Hôm nay mẹ không dọn hàng bán, con đừng để mình bệnh, ngủ một lát đi, đến giờ ăn mẹ gọi dậy. Con ăn cơm xong thì đi ngủ sớm. Đừng ôm sách vở giống y mọt sách nữa!”.

Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn đi ngủ sớm, cô trùm chăn ho khù khụ. Sợ bà Diêu lo lắng, cô bịt kín miệng, gương mặt cô đỏ bừng. Một lát sau, tiếng ho sặc sụa bỗng thoát ra, Diêu Ngạn liền lấy gối che mặt lại ho. Đến khi bà Diêu và Diêu Yên Cẩn tắt đèn đi ngủ, cô mới ló đầu ra hít thở, cổ họng ngứa rát, cô vùi đầu xuống gối, lăn tới lăn lui không ngủ được.

Hứa Châu Vi trốn trong bụi cỏ, anh ta cởi quần ngồi xổm dưới đất, nghẹn đỏ mặt gọi điện oán trách: “Anh Nã, em bị tiêu chảy. Hôm nay em mặc kệ đấy!”.

Bên kia điện thoại im lặng, sau đó giọng nói trầm trầm cất lên: “Được rồi, nghỉ ngơi một đêm đi”.

Hứa Châu Vi được tự do, bụng anh ta chợt nhẹ bẫng.

Tưởng Nã lề mề bỏ điện thoại di động xuống. Anh lại đeo tai nghe lên nghe giọng nói lúc mềm mỏng lúc cứng rắn của Diêu Ngạn. Ban đầu cô sợ anh, giọng điệu luôn lộ ra một tia chán ghét đi cùng với sự nhỏ nhẹ nhút nhát, rất ngoan ngoãn thức thời, về sau, cô không còn che giấu cảm xúc, không còn nỗi sợ hãi của thuở ban đầu, cô bắt đầu phản kháng, bắt đầu tranh cãi to tiếng với anh. Tưởng Nã không nén nổi tình cảm, anh mỉm cười, một bên mở đoạn ghi âm trong thư mục, một bên hồi tưởng từ lúc nào Diêu Ngạn đã một lòng hướng về anh.

Hiểu Lâm đẩy cửa, gió mát ùa vào phòng, Tưởng Nã nhướng mày, liếc xéo cô ta.

Hiểu Lâm run run. Cô ta mặc áo ngủ lụa hồng nhạt, hai tay bê khay thức ăn co rúm lại khiến bộ ngực của cô ta trông càng đầy đặn. Khói nóng từ bát thức ăn lượn lờ quanh đôi bầu ngực đầy cám dỗ của cô ta.

Cô ta dịu dàng nói với Tưởng Nã: “Ban nãy em gõ cửa nhưng anh không nghe thấy. Vì vậy em trực tiếp đi vào.” Cô ta bước lại gần bàn làm việc, đặt khay thức ăn xuống cạnh tay Tưởng Nã, cô ta hơi cúi thấp người: “Em nấu canh hạt sen riêng cho anh. Anh Nã, anh nếm thử đi”.

Tưởng Nă tắt máy vi tính, tháo tai nghe xuống nhìn cô ta: “Cảm ơn, cô ra ngoài đi”.

Hiểu Lâm mím chặt môi, cô ta lần nữa chống tay lên bàn làm việc, dây áo ngủ tuột xuống, mảnh vải trước ngực hở ra che không được nét xuân quang bên trong. Cô ta nói khẽ: “Anh Nã, em có thể ngồi đây không? Em vừa cãi nhau với Tiểu Lưu, anh cũng biết anh ấy thô lỗ, động một chút là ra tay đánh em. Em sợ anh ấy…”.

Dây áo ngủ của cô ta tuột thêm xuống để lộ nhũ hoa như ẩn như hiện, cô ta thét lên, đỏ mặt ôm chặt ngực, làm bộ ngực căng tròn càng thêm bắt mắt.

Một chỗ khác, Thẩm Quan mặt mày sầm sì nghe tài xế báo cáo: “Trung thu, cô Diêu đi Nam Giang. Hai ngày trước khi hết kỳ nghỉ mới về”.

Thẩm Quan trầm mặc không nói, tài xế tiếp lời: “Nhưng không rõ có đến căn nhà đó hay không. Hàng xóm xung quanh cũng không thấy ai ra vào căn nhà đó”.

Thẩm Quan mở miệng: “Cô ấy có đến.” Anh ta nhếch miệng: “Cô ấy quả nhiên biết Từ Anh ở đâu. Đi du lịch?”. Thẩm Quan cười lạnh lùng: “Xem ra cái Diêu Ngạn biết không chỉ là một chút”.

Sắc trời tối dần nhưng thiếu đi bóng trăng cao vời vợi. Đồ đạc rác rưởi chồng chất trong ngõ làm vướng hết lối đi. Bếp lò, than tổ ong nằm chồng chất lên nhau, còn có thùng giấy và tủ bỏ đi của người dân xả đầy bên tường.

Con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp, hai bóng người mò mẫm trong đêm tối, thỉnh thoảng còn dẫm phải chân nhau.

Một người nói khẽ: “Ở nhà cả à?”.

Người đi chung với anh ta run rẩy mở miệng: “Lúc tối tôi gọi điện tất cả đều ở nhà, chỉ có bố cô ta đi chở hàng, không biết chừng nào mới về”.

Anh ta cười âm hiểm: “Vậy cũng đủ, ba con đàn bà!” Anh ta đẩy người đi chung, nóng nảy giục giã: “Mau lên!”.

Người đi chung nói: “Anh tha cho tôi, tôi… tôi thật sư không làm được…”.

“Hôm qua tha cho một trận, mà còn chưa sẵn sàng? Thế tôi làm rồi ông vào tiếp căn phòng đó nhé?”

Người đi chung run bắn lên, xách thùng bên cạnh hất lên cửa nhà. Đôi tay của người đó run lẩy bẩy, ông ta dội ướt khắp mặt tường. Người kia đẩy người đi chung với mình đến bên cửa sổ: “Nhà bếp? Đổên!”.

“Ở đây… ở đây có bình ga!” Người đi chung không chịu tiếp tục liền bị đá vào đầu gối. Người kia giở giọng hung ác: “Đổ mau!”.

Người đi chung rên rỉ, cắn răng nhắm mắt tạt mạnh vào rèm cửa sổ.

Sau khi ném bật lửa với đốm lửa sáng le lói vào bức tường ẩm ướt, hai người đó chạy thục mạng ra ngoài ngõ. Luồng sáng đỏ rực sau lưng họ với hơi nóng vượt xa cái nắng gay gắt của tháng Bảy tháng Tám chậm rãi lan tràn. Gió tạt mạnh làm tình thế càng thê thảm hơn. Vầng sáng đỏ rực nuốt chửng bức tường, rèm cửa biến mất tăm.

Lửa cháy rừng rực rọi sáng con ngõ âm u. Một bóng dáng phốp pháp chân bước xiêu vẹo lẽo đẽo bước theo người đi trước mất hút ở đầu ngõ. Tiếng khởi động xe chìm nghỉm trong âm thanh cháy bùng bùng.

Lửa nhanh chóng cháy lan ra xung quanh, hai bên cửa nhà chất đầy đồ đạc, từng viên than đen gặp lửa cháy rừng rực.

Gian bếp bị bao bọc bởi ngọn lửa nóng rực, gờ cửa số cháy phát ra tiếng lốp bốp, lớp mỡ dày bám trên tường từ năm này qua tháng khác cũng góp một tay tạo nên ngọn lửa khổng lồ này. Mặt bàn ướt xăng hòa cùng quả cầu lửa đốt cháy tủ bếp. Lửa hun nóng cửa ra vào của hai nhà kế bên. Gió lớn lùa qua đẩy lửa lan nhanh. Cửa kính mở rộng trong tích tắc cũng chịu chung số phận. Ngọn lửa hừng hực nuốt trọn khung cửa gỗ cũ kỹ làm kính vỡ loảng xoảng. Lần đầu tiên con ngõ bừng sáng khác thường dưới bóng đêm. Ngọn lửa lớn vẽ ra một cảnh tượng hung tàn hơn bao giờ hết.

Thị trấn nhỏ vẫn im ắng như thường lệ, thi thoảng mới nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Người hay qua lại trên đường phố vào lúc rạng sáng đa phần là vừa bước ra từ bàn mạt chược, đứng trên lề đường hóng gió gọi ơi ới vào quán ăn nghi ngút khói dầu, thúc giục chủ quán mau mau gói đồ ăn khuya.

Diêu Ngạn ho khù khụ đạp xe ngang qua khu trung tâm. Bao ni lon trắng trong giỏ dựa vào túi xách rung rinh đón gió, thuốc cảm và sirô trị ho chòng chành theo độ rung xóc của chiếc xe. Nhân viên trực nhà thuốc hết giờ làm đạp xe về cùng Diêu Ngạn, bà ta than phiền chế độ mới của nhà thuốc. Diêu Ngạn khó nhọc cất tiếng: “Cô bán đến gần sáng mới nghỉ thế này, vất vả quá. Nhưng cũng may là như vậy, nếu không cháu ho chết mất”.

Bà ta lúc này mới cười nói ha hả. Đạp tới lối rẽ, bà ta vẫy tay chào tạm biệt Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn vừa ho vừa đạp xe. Đám đàn ông ven đường huýt sáo gọi cô, đùn đùn đẩy đẩy ra vẻ như sắp chặn xe cô lại. Diêu Ngạn cũng coi như không nhìn thấy.

Bỗng nhiên bên cạnh có người bấm còi, Diêu Ngạn quay qua, cô gặp ngay một chiếc ô tô đen chạy tới. Thẩm Quan thò đầu ra: “Sao nửa đêm rồi mà em còn ở ngoài đường?”.

Diêu Ngạn chống bàn chân đạp xe xuống đất, cô tấp xe vào bên đường, ứng phó với anh ta: “Tôi ra ngoài mua một ít đồ. Thẩm tổng cũng về muộn vậy ạ?”.

Thẩm Quan mỉm cười, anh ta giơ cao hộp cơm: “Tôi mới rời nhà máy, mua thức ăn khuya về ăn.” Nghe thấy giọng Diêu Ngạn khàn khàn, anh ta hỏi: “Để tôi đưa em về? Xe đạp để ở cốp sau”.

Diêu Ngạn cười: “Không cần đâu. Tôi gần về tới nhà rồi”.

Đám đàn ông phía sau lại nhộn nhạo chòng ghẹo: “Em gái ơi em gái”. Diêu Ngạn đặt chân lên bàn đạp, chào anh ta, đạp xe tiến về trước.

Thẩm Quan nhìn đám đàn ông đang lảo đảo đuổi theo Diêu Ngạn, anh ta nói với tài xế: “Vòng xe lại, chạy từ từ theo sau Diêu Ngạn”.

Tài xế lái xe ở tốc độ chậm nhất, ông ta tiếp tục đề tài đang dở dang: “Bên kia nói sắp tới sẽ ra tay. Không biết Hắc lão đại đối phó thế nào với cô Diêu, ông ta dường như không quan tâm đến ý kiến của sếp Thẩm”.

Thẩm Quan nhếch mép nói: “Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu Diêu Ngạn là bạn gái của tôi thật, tất nhiên ông ta sẽ nghe lời. Tôi và ông ta dù sao cũng chỉ là hợp tác, tôi cũng hết cách với ông ta”.

Tài xế nói thêm: “Hắc lão đại nói ông ta chuẩn bị đi Nam Giang. Ông ta giao việc tìm người cho Dương Khải Hoài, một thương gia nhà đất ở thành phố Nam Giang”.

Thẩm Quan nhíu mày không hài lòng: “Ông ta muốn mọi người biết hết à?”.

Tài xế ngập ngừng giây lát, sau đó mới nói: “Sếp Thẩm, bà ta mất tích suốt bốn tháng. Những nơi có thể tìm, chúng ta đều tìm qua. Bà ta cứ như bốc hơi khỏi trái đất, chi bằng gửi gắm cho họ. Hắc lão đại cũng không phải kiểu miệng mồm bép xép”.

Thẩm Quan gật đầu: “Đương nhiên tôi biết nhưng tôi không thích ông ta làm vậy”.

Diêu Ngạn đạp xe đằng trước cau mày, vờ như không thấy chiếc ô tô đang chầm chậm bám theo, cô nắm chặt ghi đông, trong lòng bất an lạ thường.

Rẽ thêm một khúc cua nữa là nhìn thấy con ngõ dẫn về nhà, Diêu Ngạn ho khù khụ đạp nhanh chân hơn. Mắt cô dường như liếc thấy một vầng sáng, cô khó hiểu ngẩng đẩu, quẹo vào ngã rẽ quan sát.

Chân trời lẽ ra phải đen ngòm lại bất ngờ đỏ rực, đám mây ẩn núp trong màn đêm hé ra rõ ràng như bình minh. Diêu Ngạn căng thẳng phóng tẩm mắt về phía con ngõ nhà cô. Tài xế theo sau cũng cảm thấy khác thường, ông ta chạy nhanh hơn, nói với Thẩm Quan: “Tại sao tôi cứ cảm thấy như đang cháy vậy?”.

Xe ô tô chạy lướt qua Diêu Ngạn, đến gần con ngõ, sức nóng khủng khiếp như làm bỏng con đường. Tài xế và Thẩm Quan xuống xe, cô cũng lao nhanh đến nơi. Ngoảnh đầu nhìn thấy mấy căn nhà trong ngõ cháy bùng, cô bàng hoàng trợn to mắt. Diêu Ngạn vừa đi được một bước, vai cô đột nhiên bị túm chặt. Thẩm Quan ôm cô vào lòng, xoay người bổ nhào về sau, hai tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, nhà cửa sụp xuống, gạch và xà nhà đổ nát cuốn bụi bay mịt mù, mặt đất rung chuyển theo. Một lúc sau không gian mới yên tĩnh trở lại nhưng vầng sáng màu đỏ ngày càng bốc lên cao, cháy rực cả khoảng trời.

Diêu Ngạn khàn giọng hét lên, cổ họng cô đau buốt. Lưng của Diêu Ngạn bị ép đau nhói, cô vùng mạnh, xoay người đẩy Thẩm Quan. Diêu Ngạn chống khuỷu tay xuống đất, thảng thốt nhìn lửa bốc cháy dữ dội.

Thẩm Quan định mở miệng, người dân trong ngõ chạy túa ra ngoài, có người mở cửa sổ sợ hãi gào to: “Cháy!”.

Nhiều người khác xôn xao chạy ào ra khỏi ngõ, hai bên trái phải căn nhà bị lửa nuốt chừng, giữa ngõ ngọn lửa hung ác cũng đang trực chờ lao tới. Tài xế của Thẩm Quan đã gọi cứu hỏa. Diêu Ngạn bật người dậy muốn chạy vào, Thẩm Quan tóm tay của cô: “Đừng đi đâu hết”.

Diêu Ngạn vùng tay, cô căng thẳng đến không thốt lên lời. Cô sợ mở miệng ra điềm xấu sẽ giáng xuống. Ngờ đâu có một người la lên: “Nhà của lão Diêu. Mau lên, mau lên. Lấy ống nước đến đây. Mấy người báo cảnh sát đi chứ!”.

Đầu óc Diêu Ngạn trống rỗng, hoài nghi tiếng nổ lúc nãy làm cô ù tai. Một giọng nói từ sâu thẳm trong lòng đang nhắc nhở, cô giật mạnh tay khỏi Thẩm Quan. Diêu Ngạn xông vào ngõ, khó khăn gọi: “Mẹ…” Không ai nghe thấy. Cô gọi đi gọi lại nhiều lần. Tất cả âm thanh đều chìm nghỉm trong tiếng hô hào chữa cháy của người dân.

Ông cụ hàng xóm xách thùng nước đâm sầm vào Thẩm Quan đang theo sau Diêu Ngạn. Nước sóng sánh chảy tràn ra ngoài thùng nhưng ông cụ không quan tâm, ông chạy đến cửa nhà của Diêu Ngạn. Bắt gặp Diêu Ngạn bị gạt sang bên, ông hét lên ngay: :Bé ba ở đây. Bé ba, cháu mau tránh ra. Mau lên!”.

Hàng xóm xung quanh nhìn thấy Diêu Ngạn, họ cất cao giọng hỏi trong nhà Diêu Ngạn có người không, hỏi ông Diêu về hay chưa. Nhưng Diêu Ngạn không trả lời nổi, nước mắt cô rơi lã chã. Thẩm Quan tiến lên gọi cô: “Ra ngoài! Vừa rồi nổ bình ga, có thể còn có nguy hiểm!”.

Phụ nữ và trẻ nhỏ thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài ngõ, còn đám đàn ông bất chấp tất cả, gấp rút dập lửa. Cú nổ vừa rồi làm tường nhà hàng xóm nứt toang. Ba căn nhà cháy bùng lên, gỗ và gạch đổ nhào. Lửa cháy càng lúc càng lớn, hơi nóng kinh hoàng bủa vây.

Mấy người phụ nữ vừa nghe thầy tiếng nổ vang lên liền gào thét gọi chồng mình bỏ chạy. Mọi người thật sự chịu thua, họ không còn cách nào khác. Ống nước không đủ dài, còn thùng nước không đủ sức. Diêu Ngạn lẩm bẩm trong miệng: “Không sao, ga đã dùng hết, không nổ nữa đâu!” Cô vừa nói vừa xông vào ngọn lừa bùng cháy ác liệt. Thẩm Quan liền ôm cô kéo ra ngoài.

Ông cụ đầm đìa mồ hôi gọi Diêu Ngạn: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho ông!” Ông cụ dội nước, rồi chạy về phía vòi tiếp tục hứng nước.

Bảy tám người hàng xóm trốn ngoài ngõ gọi điện báo cảnh sát. Diêu Ngạn giãy giụa, gào khóc kêu Thẩm Quan thả ra, cô luôn miệng lẩm bẩm ga đã dùng hết, không có nguy hiểm. Nhưng tiếng hét khản đặc của cô chỉ như một con thú nhỏ yếu ớt đang vùng vẫy.

Thẩm Quan kéo cô ra ngoài ngõ, anh ta ôm chặt cô: “Em đừng lo, đám cháy sắp tắt rồi”.

Tài xế chạy ùa vào đám đông. Ông ta bình tĩnh chỉ huy đám đông hỗn loạn.

Diêu Ngạn dốc sức đẩy Thẩm Quan. Cô lau mắt rồi lại mở ra, hàng mi cô ướt sũng, hai mắt đỏ hoe. Cô lẩm bẩm chạy đến con ngõ nhỏ kế bên, Thẩm Quan cũng đuổi theo.

Phía sau con ngõ là bãi đất trống bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ngày trước rác rưởi chất cao thành đống. Thời gian qua nhờ quy hoạch tổng thể, cấm xả rác bừa bãi mà mấy năm gần đây chỗ này mới sạch sẽ trở lại.

Diêu Ngạn vội vàng tìm cửa sổ phòng mình. Mặt sau nhà vẫn chưa cháy, nhìn vào trong có thể thấy rõ lửa cháy bừng bừng ngoài phòng khách.

Diêu Ngạn không kịp nhìn đến rèm cửa rách bươm và cửa sổ mở toang, cô chống tay lên bệ cửa, nhảy vào trong. Thẩm Quan theo sau nhìn thấy, anh ta sốt ruột gọi cô, âm thanh cuối cùng lọt thỏm trong không trung. Diêu Ngạn đỡ bà Diêu ra tới cửa sổ, kêu Thẩm Quan: “Giúp tôi”.

Thẩm Quan nhảy qua cửa sổ, hơi nóng ồ ạt táp vào mặt. Anh ta bế bà Diêu ra, lại nhìn Diêu Ngạn chạy đến cửa nhà, dìu Diêu Yên Cẩn đang đứng dựa vào cửa.

Diêu Yên Cấn tựa vai Diêu Ngạn, chân cô mềm nhũn, có lẽ hít khói quá nhiều nên giọng cô khàn đặc: “Người đàn ông gọi em là chị dâu đang ở bên trong”.

Diêu Ngạn hoảng hốt, cô đỡ Diêu Yên Cẩn đến trước cửa sổ, kêu Thẩm Quan bế chị ra ngoài. Sau đó cô quay vào trong gọi: “Hứa Châu Vi, Hứa Châu Vi!” Tiếc rằng giọng nói của cô khản đặc, khói nồng xộc vào cổ họng, cô che mũi chạy vào phòng khách.

Thẩm Quan đưa bà Diêu và Diêu Yên Cẩn đến gốc cây cách xa căn nhà đang cháy lớn, anh ta thở hổn hển, quay ra sau đã không còn thấy Diêu Ngạn đâu nữa.

Bên này, Diêu Ngạn mới bước được hai bước đã bị hơi nóng đẩy lui. Cô dán người vào bức tường ngoài phòng ngủ nheo mắt quan sát xung quanh. Lửa ở nhà bếp bén sang cửa ra vào, phòng của cô nằm ở trong cùng nên chưa bị gì nhưng lửa lớn đã nuốt gọn mấy căn phòng khác, tường nhà xung quanh nóng hôi rực.

Lửa bén tới bên này, Diêu Ngạn vô thức đưa tay che chắn, lùi về sau vài bước. Cô nghe loáng thoáng tiếng hô hoán của Thẩm Quan, cô tiến lên một bước nhìn thấy bóng người nằm ở góc tường trong vầng sáng đỏ rực.

Diêu Ngạn cắn răng, nín thở xông đến bên đó, hơi nóng phừng phừng, suýt nhấn chìm cô. Ngọn lửa lan dần đến phòng cô, Diêu Ngạn ôm hai chân người đó lôi tới phòng ngủ.

Hứa Châu Vi nằm trên mặt đất, lờ mờ hồi phục chút ý thức, trong ánh lửa cháy hừng hực anh ta mơ hồ nhìn thấy Diêu Ngạn, anh ta thở phào, nhắm nghiền hai mắt.

Lần thứ hai quay lại đầu ngõ đã thấy xe chữa cháy đèn sáng lập lòe đậu ở đó, xung quanh đông nghịt người, có người giơ tay chỉ trỏ, có người khóc lóc la to. Ông cụ nhìn thấy Diêu Ngạn đỡ Diêu Yên Cẩn xuất hiện, ông vội chạy tới giúp cô.

Tài xế cũng tiến lên giúp đỡ, Thẩm Quan đẩy Hứa Châu Vi về phía ông ta. Không biết hàng xóm đã gọi xe cấp cứu hay chưa, mấy người Diêu Ngạn chen chúc trên xe ô tô của Thẩm Quan, bất chấp trận lửa càng lúc càng nghiêm trọng phía sau, chạy một mạch đến bệnh viện Trung Tuyển.

Ông Diêu chạy tới bệnh viện, ông thất tha thất thểu vịn tường. Bên cạnh ông là một tài xế khác, vừa dìu ông vừa trấn an.

Rốt cục ông cũng tìm thấy Diêu Ngạn, bác sĩ đứng cạnh cô nói: “Không sao, theo dõi vài ngày là được, hít khói quá nhiều, trên người không bị bỏng. Nhưng cánh tay và chân của người đàn ông kia thì bị bỏng, cần nằm viện”.

Ông Diêu nhẹ nhõm như vừa được hồi sinh.

Diêu Ngạn nói ông Diêu canh chừng phòng bệnh, cũng không kịp tìm Thẩm Quan nói tiếng cảm ơn, cô vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng vết thương của Hứa Châu Vi. Trong lúc này, hàng xóm gọi tới thông báo tình hình hỏa hoạn. Ngọn lửa được dập tắt, căn nhà họ Diêu cháy rụi, không tìm được đồ đạc nào còn nguyên vẹn, nhà hàng xóm xung quanh cũng bị cháy hơn phân nửa. Tuy rằng hơi ga còn ít nhưng sức nổ không nhỏ, căn nhà cũ kỹ vài chục năm không thể chịu nổi.

Diêu Ngạn cắn răng không cho nước mắt rơi xuống, cất giọng khàn khàn cảm ơn. Ông cụ đứng cùng Thẩm Quan, thấy Diêu Ngạn tất bật tới lui, ông nói với Thẩm Quan: “Tội nghiệp họ quá!” Căn nhà của ông cụ đối diện dãy nhà Diêu Ngạn, không gặp tai họa nhưng nhìn hàng xóm mấy chục năm trời gặp đại nạn này, ông chạnh lòng, luyên thuyên kể về nhà họ Diêu.

Phía bên kia, bác sĩ hỏi Diêu Ngạn: “Cô là người nhà của bệnh nhân?”!

Diêu Ngạn lắc đầu: “Không phải.” Cô chạy đến chỗ xe ô tô đậu ở cổng bệnh viện, lấy túi xách mà tài xế cất vào giúp cô, rút điện thoại di động gọi cho Tưởng Nã.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, Diêu Ngạn gọi: “Tưởng Nã, Hứa…”. Cô vẫn chưa nói hết câu, một giọng nữ bên phía anh bất ngờ lọt vào tai cô: “Anh Nã, em thật sự thích anh. Em cam tâm tình nguyện. Em không ngại lén lút!”.

Diêu Ngạn ngây ra. Tưởng Nã nói với cô: “Lát nữa, anh gọi lại cho em.” Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, lập tức tiếng tút tút tút không ngừng vang lên.