Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 3 - Chương 76: Tình cờ gặp gỡ




Mấy ngày nay Từ Man vẫn mải suy nghĩ chuyện của phụ thân, tổ phụ bệnh nặng, phụ thân bỗng chốc biến thành con của tỷ tỷ tổ phụ, mà cha của phụ thân lại càng là người bí ẩn. Càng cổ quái là, tỷ tỷ tổ phụ rõ ràng gả đến Trương phủ ở Hà Nam Lạc Dương, lại không biết cớ sao có quan hệ tới Trang gia, đến mức mấy năm sau khi Trang Thành bị chém, quản gia của Trang gia cư nhiên tìm tới cửa, tìm kiếm chỗ côn cất của Trang Thành. Đủ loại chuyện phức tạp đan xen, điểm đáng ngờ chồng chất, khiến cho bộ não vốn đơn thuần của Từ Man nghĩ mãi không ra nguyên do.

Đại ca hành động rất nhanh, gần như trong ngày hôm sau đã phái tâm phúc đến Hà Nam Lạc Dương tra xét tình huống của Trương phủ, rồi sau đó còn phái người đến quê quán Giang Âm của Từ lão gia, muốn điều tra chuyện xuất giá năm đó của Từ gia đại tỷ, nhưng bởi vì nhân khẩu Từ gia không đông, những người lớn tuổi hơn tổ phụ gần như đã mất hết, cho nên đối với việc đó, đại ca và Từ Man cũng không ôm hy vọng nhiều.

Mấy ngày nay, mặc dù cha mẹ đã chấp nhận đả kích, nhưng do chuyện của Trang Thành vẫn chưa có kết luận, cho nên chuyện hòa ly mà đại ca lo lắng, chưa từng xuất hiện, đây cũng xem như là chuyện may mắn.

Tuy nhiên vì trong khoảng thời gian này tinh thần của Từ Văn Bân bị đả kích, lại mãi suy đoán về thân thế của mình, đêm không an giấc, cuối cùng ngã bệnh. Trận phát bệnh này vừa nặng vừa gấp, khiến Từ Man và công chúa không kịp trở tay. Cũng may bệnh tình nhìn như ác liệt, nhưng kì thực là ngoài nhanh trong chậm, không đến mức gây thương tổn lớn đến cơ thể, có điều việc tịnh dưỡng cũng vô cùng cấp bách. Vì thế Từ Văn Bân nằm trên giường bệnh, bị công chúa ép nghỉ ngơi suốt hai tháng, mới thả hắn trở về triều làm việc.

♥♥

“Huynh nói sao? Phụ thân không hề phái ai đi ư?” Từ Man cắn miếng bánh phù dung, không thể tin được nói.

Đại ca Từ Hải Sinh đứng cạnh giá sách, tự mình sửa sang lại sách vở, hiện tại sách vở trong phòng hắn phần lớn là cổ vật của tiền triều, cho nên hắn không cho gã sai vặt động tay vào, tự mình làm có vẻ quý trọng hơn.

“Xem ra phụ thân không muốn điều tra chuyện năm đó.”

Từ Man trước tiên là khó hiểu, sau mới giật mình, bất luận tra được kết quả ra sao, chuyện phụ thân không phải cốt nhục Từ gia là điều chắc chắn, hơn nữa điều tra sâu hơn nữa, nếu phụ thân thật sự là con của Trang gia, vậy chẳng phải tình cảm vợ chồng của ông và công chúa sẽ kết thúc, mà phụ thân cùng với anh em Từ Man đều có thể vì chuyện này mà liên lụy sao. Chuyện này có nghĩ kiểu nào, đều mất nhiều hơn được, cũng khó trách phụ thân không muốn tiếp tục điều tra.

“Nhưng còn trong lòng a nương nghĩ sao?” Từ Man có chút lo lắng, năm xưa, Trang Thành vì trì hoãn quân cơ, sau đó có chứng cứ thông đồng với địch, mới bị hạ ngục sao trảm cả nhà, thì phải nói là, chính ngoại tổ phụ (ông ngoại) là hung thủ giết chết cả nhà Trang Thành, nếu phụ thân thật sự là con trai của Trang Thành, chẳng lẽ hai người họ sẽ phải hòa ly?

Từ Hải Sinh đi tới, vỗ đầu Từ Man, an ủi: “Nội tâm của cha mẹ rộng lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, bất luận chuyện này có phải là sự thật hay không, quan hệ giữa cha mẹ sẽ không thay đổi.”

Từ Man do dự một lúc, cũng hy vọng như thế.

“Vậy đại ca, chúng ta cũng không điều tra nữa sao?”

Từ Hải Sinh phủi bụi trên sách, thổi một hơi, nói: “Qua bảy ngày nữa, người chúng ta phái đến Tế Nam sẽ trở lại.”

Vậy ý tứ là, phụ thân không tra, nhưng huynh ấy vẫn sẽ tiếp tục điều tra.

Từ Man lo lắng nói: “Sẽ không gây phiền phức cho phụ thân đấy chứ.”

Từ Hải Sinh đặt sách lại trên giá, cười cười nói: “Đại ca sẽ cẩn thận.”

Từ Man nhìn đại ca một cái thật sâu, biết huynh ấy hễ quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, huống chi bản thân nàng cũng rất muốn biết đáp án, nên cũng không khuyên can, ngược lại nói: “Nếu là có việc gì cần dùng đến muội, đại ca đừng khách khí.”

“Ha ha, con nít con nôi, biết gì mà đòi làm người lớn!” Từ Hải Sinh đi tới, không chút nào lưu tình xoa xoa búi tóc Từ Man, trong mắt đầy ý sủng nịch.

Từ Man một phen hất tay hắn ra, tức tối nói: “Muội đã sắp mười ba tuổi rồi, đại ca không được làm vậy nữa.”

Từ Hải Sinh cười ha ha, xoay người tiếp tục sửa sang lại tủ sách, hoàn toàn không coi lời Từ Man nói ra gì.

Từ Man phồng phồng hai má, bất mãn đứng lên, thông báo một tiếng: “Chu gia Đại cô nương rủ muội đi hiệu sách, bữa trưa hôm nay không ăn ở nhà đâu.”

Từ Hải Sinh đáp một tiếng, sau trêu chọc nói: “Thật không biết mấy cái chuyện xưa hoang đường kia có gì hay mà đọc, đáng cho bọn muội lần nào cũng tự mình đi mua vậy sao.”

Từ Man chả thèm đếm xỉa tới hắn, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Không phải sách có gì hay, mà là quá trình mua mới đáng hưởng thụ.”

Đợi sau khi tắm rửa lại một phen, Từ Man ngồi xe ngựa ra cửa, vì thời gian còn sớm, Từ Man quyết định đến cửa hàng giấy gần nhất xem một chút, lần trước có thẻ hoa đào (thẻ đánh dấu sách có mùi thơm) mùi rất được, vì đã hết mùa đông rồi, Từ Man lại nghe nói tiệm giấy kia mới ra một loại thẻ hoa mai, bèn sinh lòng tò mò, muốn mua một ít chuẩn bị, sau này chia cho đám bạn khuê mật.

Xe ngựa chạy hướng tiệm giấy, trong thành Kiến Khang có một con phố chuyên bán văn phòng tứ bảo cùng với cho thuê sách, trong đó có không ít những cửa hiệu lâu đời, cũng không thiếu những văn nhân mặc khách thường đến nơi này. Từ Man từng gặp một thương gia mở cửa tiệm bán bút lông, trên tường còn lưu giữ mặc bảo (chữ viết) của văn hào tiền triều, ngày ngày trong tiệm khách khứa nườm nượp, trong đó không ít người là vì mặc bảo kia mà đến.

Từ Man kéo rèm cửa sổ ra, để gió len lỏi vào trong xe, càng tới gần con phố kia, có thể bắt gặp càng nhiều văn nhân học sinh mặc trường sam thâm y. Trong thành Kiến Khang, bình thường chỉ có học sinh mới mặc trường sam đi dạo khắp nơi, quần chúng phổ thông mặc quần áo ngắn thì chiếm đa số, cũng bởi để cho hành động đi lại dễ dàng, làm việc thuận tiện hơn.

Có điều, cho dù là trường sam của học sinh cũng cầu kỳ hơn, nhìn vào loại vải dệt có thể nhìn ra thân phận bối cảnh khái quát của một người. Thương nhân bị khinh thường, triều đình ra lệnh cấm họ được sử dụng loại vải này, vả lại tiên hoàng khi còn tại vị cũng không cho phép 3 đời thương nhân dự thi khoa khảo, mãi đến sau khi Hoàng đế cữu cữu đăng cơ, mới sửa thành thương nhân và con cái không được đi thi, nhưng cháu lại được cho phép, xem như đã nới lỏng rất nhiều.

Bởi vì thế giới này ở rất nhiều năm trước, từng xuất hiện không ít người xuyên không, cho nên rất nhiều ý tưởng và quy tắc đều có tính đặc thù của nó. Tuy nhiên, xét về tổng thể thì vẫn na ná với Trung Quốc cổ đại. Yêu cầu hộ tịch ở nơi này cũng rất nghiêm ngặt, con cháu thế gia bình thường đều là quý tịch, bình dân bách tính bao gồm cả nông dân thợ thủ công đều là lương tịch, mà thương nhân được đặc biệt đề xuất riêng thành thương tịch, theo sát sau đó chính là nhạc tịch và tiện tịch. Kiểu hộ tịch này, trừ phi thay đổi địa vị, bằng không cả đời cũng không thể thay đổi. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Hoàng đế cữu cữu thúc đẩy cải cách, thi hành chế độ khoa thi, mà sau khi khai ân thương tịch, con cháu thương nhân tham gia khoa thi chiếm tỉ lệ không nhỏ.

Từ cửa sổ xe nhìn những thương nhân đứng ngoài cửa tiệm mời chào khách, Từ Man lơ đãng nhớ tới Gia Cát Sơ Thanh, cái người nguyện bỏ khoa thi, cam chịu nhập thương tịch kia, trước mắt lại thảng như xuất hiện thân ảnh của hắn.

“Dừng xe!” Từ Man hồi thần, lại nhìn thoáng qua, người ngồi trên xe lăn kia không phải chính là Gia Cát Sơ Thanh sao.

Xe ngựa dừng lại, Từ Man vịn tay Thanh Mai xuống xe, đầu tiên là do dự một chút, sau vẫn lớn mật bước vào tiệm giấy, có lẽ là do duyên phận nào đó, nơi Gia Cát Sơ Thanh đang đi chính là một cửa hàng giấy mà Từ Man thường đến nhất.

“Ông chủ, có thẻ hoa mai chưa?” Thanh Mai để ý thấy sau khi Từ Man vào cửa cũng không nói gì, bèn khéo hiểu lòng người giả vờ không nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh, cao giọng hỏi.

“A, Thanh Mai cô nương…” tiểu nhị tiệm giấy kia vừa nhìn thấy Thanh Mai hai mắt liền sáng lên, nhanh nhảu chạy tới, bắt gặp sau Thanh Mai còn có Từ Man, liền đỏ bừng cả mặt, lắp bắp nói: “Cô… cô nương muốn mua thẻ giấy sao?”

Từ Man phì cười, nỗi căng thẳng vừa rồi hoàn toàn biến mất.

“Mắt mũi nhìn đi đâu đó, đây là tiểu thư nhà ta.” Thanh Mai chắn trước mặt Từ Man, Hương Xuân từ sau đi lên cũng sừng sộ trừng tên tiểu nhị kia.

Anh tiểu nhị xấu hổ gãi gãi đầu, còn luyến tiếc nhìn lén Từ Man vài bận, mới lấm la lấm lét chạy vào quầy, tìm thẻ giấy cho Từ Man.

“A Man?”

Đương lúc Từ Man còn muốn đến trước quầy xem thử, sau lưng truyền đến thanh âm du dương, mang theo vài phần kinh hỉ.

Từ Man siết chặt bàn tay, cứng ngắc quay đầu lại, vờ kinh ngạc nói: “Tiểu ca ca?”

Gia Cát Sơ Thanh đẩy xe lăn đến trước mặt Từ Man, nhìn nàng dường như lại cao lên không ít, cùng với dung nhan ngày một tinh xảo, trong lúc nhất thời, thảng như cánh hoa đào bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bay vào tim hắn.

“Thật trùng hợp, hôm nay sao muội lại đến đây?”

Từ Man nhìn tiểu nhị kia đưa thẻ giấy tới, trả lời: “Nghe nói năm nay cửa hàng này có bán thẻ hoa mai, muội đến xem thử.”

“A Man thích thẻ giấy sao?” Gia Cát Sơ Thanh vội hỏi.

Từ Man cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Lúc trước muội từng mua thẻ hoa đào ở đây rồi, mùi thơm lắm, nên muốn đến thử hoa mai xem sao, tiểu ca ca sao cũng tới đây?”

Gia Cát Sơ Thanh ghi nhớ việc này vào lòng, bèn trả lời: “Phụ thân muốn giấy sinh tuyên*, huynh vừa vặn không có gì làm, bèn tiện đường đến xem một chút.”

* giấy sinh tuyên: là một loại giấy Tuyên thành chưa được qua xử lý, nên tính thấm hút mạnh, dễ sinh ra biến hóa của nét mực, dùng để thực hiện các phương pháp vẩy mực, nhỏ mực (những phương pháp vẽ tranh thủy mặc), có thể thu được hiệu quả đầy nghệ thuật của tranh thủy mặc.

Trong thành Kiến Khang, Gia Cát Sơ Thanh có mở vài cửa hàng bán đồ ngoại nhập, chủ yếu là bán hương liệu lư hương, rất được những quý phu nhân Kiến Khang yêu thích, bình thường chỉ cần có hàng về, nhất định sẽ bị tranh mua hết nhẵn. Cho nên mặc dù cửa hàng bình thường không có nhiều chủng loại lắm, nhưng lợi nhuận tuyệt đối hơn hẳn bất cứ tiệm hương liệu nào của Kiến Khang.

Từ Man đáp lại một câu, lại không biết nên nói gì, lần trước một mình ở chung, lời của Gia Cát Sơ Thanh tựa như còn quanh quẩn bên tai nàng, nhiễu loạn hồ nước trong lòng nàng.

Gia Cát Sơ Thanh không để ý, chỉ ở một bên chờ, nhìn Từ Man ngửi ngửi thẻ hoa mai, sau còn muốn mua thêm ít thẻ hoa đào và hoa lan, thấy nàng mua xong rồi, mới ngẩng đầu nói với Từ Man: “A Man, có thời gian không, đi dạo với huynh một lúc đi.”

Từ Man toan cự tuyệt theo bản năng, nhưng nhìn một thân đồ tang trắng thuần của hắn, so với tấm áo trường sam nguyệt sắc ngày thường, trông thê lương hơn nhiều, không khỏi mềm lòng, gật gật đầu.

Đôi con ngươi của Gia Cát Sơ Thanh bỗng chốc sáng lên, vẻ phấn khởi sinh ra từ tâm kia, khiến sống mũi Từ Man chua xót, nàng chẳng qua là đồng ý đi dạo cùng hắn một lúc mà thôi.

♥♥

Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh thẳng đường hướng đến con phố phía tây, phía sau phố có một mảnh rừng hoa đào, hoa đào không nhiều lắm, nhưng có một dòng suối nhỏ phân luồng từ con sông Tần Hoài chảy ngang qua, phong cảnh không tệ, khu vực lại trống trải, dân chúng gần đó thường đến nơi này chơi đùa hóng mát, đám trẻ con lại càng thích tới đây bắt cá hơn. Từ Man và Chu Hoàn đã đến nơi này vài lần, cũng rất thạo đường.

Đi cùng Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man rất tự giác nhận công việc đẩy xe của Hàn Y, hai người lại rất ăn ý lùa đám nha hoàn đầy tớ bên cạnh đi, bảo họ theo sau một quãng xa, mặc dù không nghe được hai người Từ Man nói chuyện, nhưng có thể để mắt đến họ, không lo lắng bảo hộ không chu toàn.

“A Man, lần trước huynh đã làm muội sợ sao?” thấy mọi người đã tránh đi, Gia Cát Sơ Thanh mới nhẹ nhàng hỏi, chỉ là không ai nhìn thấy giấu trong tay áo hắn, lòng bàn tay căng thẳng đến ướt nhẹp mồ hôi.