Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 17: 17






Trong nhà hàng im lặng, một đôi trai tài gái sắc ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hai người kia đúng là Ngô Diệu Ny và Trương Hạo.

Hai người ngồi cạnh nhau vô cùng yên tĩnh, chàng trai yên lặng nhìn cô gái, mà cô gái kia quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Ngô Diệu Ny nhìn ngoài cửa sổ, tâm tư đã sớm loạn cả lên, khi cii vừa tới thế giới này liền cân nhắc tính cách của Thẩm Ngạn và Trương Hạo thì thấy, Trương Hạo trước mặt là một người bề ngoài ôn nhu nhưng nội tâm lại là một người lãnh khốc, người như vậy, sẽ không bởi vì bạn bè khi phạm vào sai lầm , thấy khó xử sẽ buông tay mặc kệ, nhưng tuyệt đối chán ghét việc dối trá lừa gạt, bởi vì tình cảm chân thành của anh không cho phép có một tí tỳ vết nào.

Cho nên nếu sau này để anh là người cuối cùng biết được việc này từ miệng người khác thì chẳng thà chính cô nói cho Trương Hạo nghe. Ngược lại còn có thể khiến anh cảm thấy mình là một cô gái thật lòng.

Cuộc đời của Ngô Diệu Ny cô, cho dù có thất bại trong tay bản thân cũng không muốn giao cho người khác, cuối cùng lại bị rơi vào kết cục bị người khống chế.

Hiện tại nữ chính đã sắp xuất hiện, nếu cô không cố gắng thừa lúc nam phụ còn chưa có tình cảm với nữ chính để nắm bắt nam phụ, thì việc sau này cô tiến công chiếm đoạt nam phụ càng thêm khó khăn.

Cũng may sau khi trải qua một nhiệm vụ ở thế giới kia cô có thêm một cái mặt nạ điềm đạm đáng yêu.

Nghĩ vậy, Ngô Diệu Ny quay đầu nhìn Trương Hạo ngồi đối diện mình, mi mắt lại cụp xuống, lông mi ở dưới ngọn đèn rung động thêm rõ ràng, Trương Hạo nhìn thấy trong ánh mắt Ngô Diệu Ny hiện lên ánh sáng lóng lánh, cả người càng thêm điềm đạm đáng yêu, làm cho trong lòng anh không khỏi căng thẳng.

Chỉ thấy Ngô Diệu Ny mở miệng buồn bã nói:

“Cô ấy là bạn gái hiện tại của người yêu cũ của tôi, nói chính xác hơn là vị hôn thê.” Giọng nói mang theo một tia ưu thương đi vào lỗ tai Trương Hạo.

Trương Hạo hiểu, lại nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Ngô Diệu Ny, làm anh nhịn không được đoán rằng có phải cô rất yêu bạn trai cũ hay không, có suy nghĩ này trong lòng Trương Hạo không khỏi có chút chua.

“Cô rất yêu bạn trai cũ của cô sao?”


Trương Hạo có chút không yên hỏi, anh cũng không biết vì sao mà cô gái trước mặt dù là lần đầu gặp mặt lại khiến anh có sự xúc động sâu như vậy. Trong nội tâm càng thêm hy vọng không phải nghe được đáp án anh không muốn, nhưng thông minh như anh, sao có thể không rõ đáp án chứ.

Ngô Diệu Ny ngẩng đầu, có chút mê mang lắc đầu: “Tôi không biết, thật ra tôi thấy áy náy với anh ấy nhiều hơn, tôi cũng không hi vọng xa vời nhiều năm như vậy mà anh ấy vẫn còn cảm giác giống như trước với tôi, bởi vì một cô gái xấu như tôi không có tư cách được người khác thích.”

Nói xong Ngô Diệu Ny cười khổ tự giễu.

Khiến cho Trương Hạo càng thêm đau lòng Ngô Diệu Ny.

Nghe thấy Ngô Diệu Ny nói bản thân là một cô gái xấu xa, anh rất muốn lớn tiếng phủ định. Cô đối với người xa lạ còn có thể vươn tay trợ giúp, huống chi là đối với người quen. Nếu cô là một cô gái xấu vậy anh không biết anh còn biết cô gái nào tốt, bên trong những người anh quen biết đều là vì giành giật lợi ích lớn nhất cho mình.

Trương Hạo cảm thấy Ngô Diệu Ny rất giống một thiên sứ không cẩn thận đi lạc vào nhân gian, mang theo sự mê mang chậm rãi tiêu sái hòa vào đám người, anh không biết cũng không muốn biết Ngô Diệu Ny làm cái gì, anh tin tưởng cô gái trước mắt, cô là một cô gái tốt, có lẽ cô không hiểu nịnh nọt a dua, cũng có lẽ lời nói cử chỉ không giống người bình thường, cho nên làm cho người khác hiểu nhầm.

Nghĩ vậy, trong mắt Trương Hạo lộ ra chân thành tha thiết cùng kiên định nhìn Ngô Diệu Ny, vươn tay cầm lấy bàn tay Ngô Diệu Ny đang để trên bàn, thấy cô kinh ngạc ngẩng đầu, cười nói: “Cô trong mắt tôi không phải là một cô gái xấu, mà là một thiên sứ.” Một người có thể dễ dàng gợi lực chú ý cho người khác.

Trương Hạo cũng không phải là an ủi, cô ở trong lòng anh chính là một cô gái như vậy. Anh cảm thấy bàn tay nắm trong tay rất nhỏ, mềm mại nhẵn nhụi, giống như cô vậy, nhu nhược, cần người bảo vệ, đôi tay nguyên bản là an ủi lại không muốn buông ra, cứ nắm bàn tay nhỏ bé của Ngô Diệu Ny.

[Đinh. Chúc mừng người chơi, nam phụ đối với cô hiện tại hảo cảm tăng 20%, bây giờ là 50%.]

Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở Ngô Diệu Ny không dám nơi lỏng.

Thấy trên mặt anh lộ ra biểu tình chắc canh, trên khuôn mặt cô tự giễu nói: “Anh đang châm chọc tôi sao?”

“Nào có thể như vậy, cô đã nghe qua câu này hay chưa?”

Giọng nói dễ nghe từ đôi môi anh tao nhã đi ra, mang theo sự dịu dàng đặc trưng. Làm cho Ngô Diệu Ny chú ý.

“Câu gì?”

Sau khi Trương Hạo nghe thấy câu hỏi của Ngô Diệu Ny trong mắt rõ ràng hiện lên một tia trêu đùa.

Sau đó Ngô Diệu Ny liền nghe thấy giọng nói mềm nhẹ tiến vào lỗ tai cô.

“Yêu thương một người để quên đi một người”

Nói xong Trương Hạo mỉm cười như đắm chìm trong gió xuân, vẻ mặt tuấn mỹ thâm tình làm cho mặt Ngô Diệu Ny ửng hồng.

Cúi đầu ngượng ngùng.

Cô tất nhiên là hiểu được ý tứ rõ ràng của Trương Hạo.

Nghĩ muốn đem tay để bên miệng tìm cảm giác an toàn, giờ phút này cô mới ý thức được việc Trương Hạo vẫn còn cầm tay mình, bàn tay to gắt gao vây quanh đôi tay nhỏ bé, nhưng lại hài hòa như vậy.

Ngô Diệu Ny nhất thời muốn rút tay về, nhưng đối phương chẳng những không buông, ngược lại lại gắt gao cầm lấy không buông.

Thấy thế mặt Ngô Diệu Ny càng hồng, đôi mắt có vẻ càng thêm long lanh.

Làm cho Trương Hạo nhìn thấy tim càng đập nhanh. Như thế nào bây giờ vẫn còn cô gái thẹn thùng như thế, thật thú vị.


Vì chứng minh bản thân thật sự có thành ý, Trương Hạo còn thật sự nói :

“Lời tôi nói là thật!”

Lửa nóng trong ánh mắt khiến ai nấy đều thấy được ý tứ của anh.

Ngô Diệu Ny ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, trong ánh mắt có chút giãy dụa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au nói ra vài từ nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Nhưng mà nhưng mà, hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt” Có phải là quá nhanh hay không?

Ánh mắt trong suốt giờ phút này bịt kín một tầng nghi hoặc cùng không xác định.

Trương Hạo thấy thế ngược lại càng thêm hưng phấn, bởi vì vừa rồi Ngô Diệu Ny không có ý cự tuyệt ý của anh, không cự tuyệt nghĩa là có hy vọng, về phần ánh mắt không xác định của nàng, Trương Hạo thề sẽ làm cho nó biến mất, cả người anh giống như được uống nước thần, nụ cười trên mặt càng thêm mê người nói:

“Vậy thì sao nào, em tin rằng có nhất kiến chung tình không?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Diệu Ny, Trương Hạo nói: “Tôi đã nhất kiến chung tình với em, cho nên làm bạn gái tôi, có được không?”

Vài từ vậy mà giống như có ma lực khiến cho Ngô Diệu Ny gật đầu.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm nam phụ tăng 5%, bây giờ là 55%.]

Điểm hảo cảm tăng hai lần liên tiếp làm cho nội tâm Ngô Diệu Ny nhất thời vui sướng, cô cảm thấy giờ phút này gật đầu chính là lựa chọn sáng suốt cỡ nào.

Lại nói cô cảm thấy kỳ thật nói chuyện tình yêu với Trương Hạo cũng không tệ, đối phương là một cực phẩm như vậy lại đối với cô nhất kiến chung tình, làm cô có cảm giác lâng lâng, dù sao lúc trước có rất ít người tỏ tình như vậy với cô.

Giờ phút này ánh mắt Trương Hạo nhìn Ngô Diệu Ny càng thêm ôn nhu, đồng tử đen như mực làm cho Ngô Diệu Ny cảm thấy tựa như chỉ cần mình không lưu ý sẽ bị hút vào, không thể đi ra được.

Chỉ nghe âm thanh ôn nhu trầm thấp lại vang lên, nhưng trong lời nói lại thêm một phần thận trọng nói:

“Xin cho phép anh lấy tư cách là bạn trai Ngô Diệu Ny một lần nữa giới thiệu, anh tên là Trương Hạo, trong nhà có công ty sản xuất ô tô, bây giờ đang nhậm chức tổng giám đốc, trong nhà có ba người là ông nội, bố và anh. Được rồi, anh đã giới thiệu xong, em không phải cũng nên giới thiệu một chút sao”

Giọng nói ôn nhu của Ngô Diệu Ny vang lên: “Em là Ngô Diệu Ny, là thư ký ở công ty Thẩm thị, cũng là một cô nhi.”

Nói xong trên mặt Ngô Diệu Ny có chút ảm đạm, Trương Hạo không biết Diệu Ny là một cô nhi, sau khi nghe cô nói, anh rất muốn đem cô ôm vào ngực an ủi, nhưng sợ dọa cô nên vẫn khắc chế đem hai tay nắm thật chặt. Âm thầm thề về sau sẽ đối xử tốt với Diệu Ny gấp bội lần, anh không ngại thân thế của cô, ngược lại lại vì thân thế của cô mà đau lòng.

“Em về sau đã có anh.”

Anh an ủi cùng hứa hẹn.

Cùng Trương Hạo ăn cơm chiều xong thì đã muộn, sau khi Ngô Diệu Ny về nhà, liền ngủ.

Mà nữ chính bên kia cũng đã lái xe về nhà, đúng lúc gặp Thẩm Ngạn vừa mới trở về.

“A Ngạn, anh đã về rồi.” Tạ Nghệ Hinh cười nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt, dịu dàng nói.

Thẩm Ngạn cũng đi lên thay dép lê, đưa bộ tây trang cùng công văn trong bao cho cô.


“Ừ.”

Nhìn thấy bộ dáng hiền thê lương mẫu của Tạ Nghệ Hinh, trong lòng Thẩm Ngạn dâng lên một cỗ lo lắng, mỉm cười đưa đồ trong tay giao cho Tạ Nghệ Hinh.

Thẩm Ngạn thấy Tạ Nghệ Hinh cũng mới từ bên ngoài về, liền thuận miệng hỏi: “Hôm nay đi đâu vậy?”

Bị Thẩm Ngạn hỏi Tạ Nghệ Hinh có chút ấp úng, không dám trả lời, do dự xem có nên nói cho anh việc đi bệnh viện hay không, nhưng thấy Thẩm Ngạn vẫn đợi câu trả lời của cô nên hít sâu cố lấy dũng khí trả lời: “Hôm nay em đi bệnh viện kiểm tra thân thể.”

“Thân thể em không thoải mái sao?”

Tưởng là Tạ Nghệ Hinh thân thể không khỏe nên đi bệnh viện, là vị hôn phu tương lai thậm chí là chồng của cô, vẫn là nên quan tâm một chút.

“Không phải.” Tạ Nghệ Hinh phủ nhận nói.

Cô được nghe ngữ khí quan tâm của anh mà cứ như được uống mật vậy, trong lòng rất ngọt càng thêm tin tưởng chuyện cô đi bệnh viện Thẩm Ngạn sẽ không phản đối.

Vì thế có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Mẹ nói chúng ta ở chung một thời gian lâu như vậy mà bụng không có tin tức cho nên bảo em đi kiểm tra thân thể một chút, nếu có vấn đề thì điều trị.”

Sau đó Tạ Nghệ Hinh ngẩng đầu cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Ngạn.

Lại không nghĩ rằng sau khi nghe câu trả lời Thẩm Ngạn lại chau mày, trên mặt cũng không có ý cười, có chút không kiên nhẫn nói:

“Không phải việc này đã bảo sau này nói sao? Tôi và cô là tình huống gì cô cũng không phải không biết, sao còn đi theo mẹ làm mấy chuyện đó như vậy, việc này về sau đừng làm nữa.”

Tính tình không tốt đã đi từ lâu, không hề liếc mắt nhìn Tạ Nghệ Hinh một cái, Thẩm Ngạn xoay người đi vào thư phòng, để lại Tạ Nghệ Hinh giờ phút này vẫn còn lộ vẻ tươi cười cứng ngắc.

“Oành.” một tiếng, cửa phòng vừa đóng, nước mắt Tạ Nghệ Hinh rốt cuộc cũng không nhịn được rơi xuống, rõ ràng cô có cảm giác Thẩm Ngạn thay đổi, đối với cô đã càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng còn có thế toát ra vẻ ôn nhu, tại sao chớp mắt một cái đã lại như trước?

Vì cái gì, chẳng lẽ mình cố gắng còn chưa đủ sao?

Cô chỉ là muốn có một đứa nhỏ, tuy rằng cô với Thẩm Ngạn chưa có phát sinh quan hệ nhưng đây là việc sớm muộn gì cũng xảy ra, điều trị thân thể tốt để về sau không xuất hiện việc ngoài ý muốn là sai sao?

Tạ Nghệ Hinh nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt đột nhiên có chút oán hận Thẩm Ngạn.