Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 22: 22






Lúc Thẩm Ngạn và Ngô Diệu Ny đến thì những người khác đã ở sảnh lớn đợi boss đại nhân đến.

Mọi người chỉ thấy, Thẩm Ngạn mặc một thân tây trang màu đen và Ngô Diệu Ny mặc một bộ váy liền màu trắng cùng nhau đi tới, khiến bọn họ đều nghĩ đến một câu ‘trai đẹp gái xinh’

Có điều khuôn mặt của Thẩm Ngạn và Ngô Diệu Ny đều không có biểu hiện gì. Mọi người cảm thấy bình thường với vẻ mặt như băng kia của anh, lúc ở công ty, anh luôn duy trì bộ mặt như thế. Nhưng trên mặt Ngô Diêu Ny không còn nụ cười như trước, khuôn mặt tái nhợt hơn lúc sáng làm người tôi thương xót. Cô gái với vóc dáng 1m65 như cô đi cạnh Thẩm Ngạn cao to làm người khác cảm thấy cô rất nhỏ bé.

Thẩm Ngạn cố ý đi chậm lại để đi song song với Ngô Diệu Ny, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy không giống, hai người đi song song tới chỗ mọi người.

Sau khi tất cả mọi người tụ tập đủ, Thẩm Ngạn bắt đầu nói chuyện với nhân viên tiếp tân, rồi họ đi theo nhân viên vào phòng, bởi vì Thẩm thị là khách VIP của KTV này nên không cần hẹn trước, chỉ cần nói là Thẩm thị, nhân viên sẽ tự giác đi xếp phòng cho họ.

Vào phòng thì thấy màn hình tivi tinh thể lỏng đang phát bài tình ca của Lý Tông Thịnh, một dãy sofa dài kéo dài từ trái sang phải, ở giữa là một bàn thủy tinh, trên bàn đã bày các dĩa thức ăn và trái cây, trên trần nhà là những ngọn đèn sặc sỡ xoay tròn 360 độ và chiếu đủ mọi màu sắc xuống nền.

Nhân viên phục vụ dặn dò xong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, người bên trong lập tức không nghe thấy âm thanh hỗn tạp bên ngoài.

Sau khi tôin tầm, phần lớn nhân viên đều đói bụng, nên một số đã đi ăn cơm trước, các nhân viên còn lại thì chọn bài hát, tất cả mọi người tụ tập lại chê bài bài này bài nọ, nhìn rất náo nhiệt.

Người ngồi trên sofa lúc này chỉ có Ngô Diệu Ny và Thẩm Ngạn, mà Ngô Diệu Ny thì ngồi cúi đầu đọc tin nhắn mà Trương Hạo gửi đến, trong đó nói anh bị kẹt xe, có thể đến muộn một chút, bảo Ngô Diệu Ny đợi một lát. Ngô Diệu Ny nhắn lại bảo Trương Hạo đi từ từ, không cần vội.

Mà Thẩm Ngạn ngồi cạnh Ngô Diệu Ny, không biết vô ý hay cố tình, rõ ràng phòng rất rộng, sofa trống kéo dài từ bên trái sang bên phải, lại ngồi gần Ngô Diệu Ny, nhưng mà người tôi là boss, Ngô Diệu Ny cũng không dám nói gì.


Ngô Diệu Ny vụng trộm quan sát Thẩm Ngạn, anh bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng, ngón tôiy trỏ không ngừng chuyển động, bởi vì bình thường khuôn mặt Thẩm Ngạn vẫn luôn lạnh lùng như vậy nên người khác không thấy có gì là lạ, nhưng Ngô Diệu Ny biết, Thẩm Ngạn đang mất hứng, cực kì mất hứng.

Cô biết lúc Thẩm Ngạn không vui, anh sẽ chuyển động ngón trỏ cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, Ngô Diệu Ny cảm thấy mình đang ngồi trên bàn chông.

Lúc nhìn anh, cô có chút khẩn trương, rất sợ khi anh quay đầu sẽ thấy cô đang nhìn anh. Hít một hơi, Ngô Diệu Ny không nhìn anh nữa mà lại nhìn màn hình điện thoại.

Lúc này mọi người gọi cơm, chọn bài hát đều trở về chỗ ngồi, toàn bộ ngồi trên sofa, bài hát ‘Không thể không yêu’ do Mã Lệ chọn được hát chung với Cương Biệt Xa.

Ngô Diệu Ny ngứa miệng nên gọi hệ thống ra tám loa.

“Hệ thống, hệ thống.”

[Người chơi, lúc nãy cô diễn không tồi, tôi cảm thấy cô có thể đi tranh giải Oscar của thế giới loài người các cô, cái bộ dạng khóc lóc kia cũng khiến hệ thống tôi đau lòng giùm.]

Rõ ràng là một câu khen ngợi, nhưng từ trong miệng hệ thống lại nghe thành lời mỉa mai.

Nói xong, âm thanh máy móc lại vang lên: [Tiếp theo, cô định phá hoại tình cảm của nam chính nữ chính như thế nào?]

Hệ thống vô cùng tò mò cái kế hoạch của Ngô Diệu Ny.

“Vậy cậu thấy ưu thế của nữ phụ tôi là ở chỗ nào?”

Ngô Diệu Ny cúi đầu, giống như đang đùa với di động, nhưng thật ra là đang nói chuyện với hệ thống.

[Không phải là hệ thống tôi đả kích cô, cho tới bây giờ, trừ việc cô và nam chính có một chút qua lại ra thì còn lại chẳng có ưu thế gì.]

“Hừ hừ hừ, hãy đợi xem.” Ngô Diệu Ny không cho là đúng nói

Nói xong, Ngô Diệu Ny như biết trước, trên mặt xẹt qua nụ cười tràn đầy tự tin. Thẩm Ngạn lại nhìn ra, nụ cười này có liên quan đến tin nhắn của Trương Hạo, nhất thời, khí lạnh trên người càng phóng ra mạnh hơn.

“Này, hệ thống, cậu có cảm thấy càng ngày càng lạnh không?”

Ngô Diệu Ny ma sát hai tay để sưởi ấm, ngẩng đầu nhìn độ ấm trung bình của phòng, là 25 độ mà sao lại lạnh như vậy?

Sau đó cô không để ý điện thoại nữa, cô quay sang nhìn mọi người đang ồn ào náo nhiệt, giọng hát của Mã Lệ rất hay, thành công khiến mọi người chìm vào sự náo nhiệt của cô, sau khi bài hát kết thúc thì đến bài ‘Vong tình thủy’ của Lưu Đức Hoa, không biệt ai chọn bài hát thời 70, 80 này, nhưng lúc này không có ai lên hát nên mọi người có chút ồn ào, định đẩy người khác ra hát nó.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, mọi người cho là phục vụ, quay đầu lại mới phát hiện là một cô gái, hiện tại mọi người còn chưa biết cô gái này là người sắp trở thành vị hôn thê của Thẩm Ngạn, Tạ Nghệ Hinh.

Tạ Nghệ Hinh mặc một bộ váy ngắn tay màu vàng nhạt, hôm nay cô ta làm Ngô Diệu Ny cảm thấy cô ta rực rỡ hơn hẳn hôm qua.

Ở trong mắt rất nhiều người, Tạ Nghệ Hinh không phải là một mỹ nữ chân chính, khuôn mặt cũng không thuộc loại xuất chúng, nhưng mà toát lên vẻ thoải mái, hấp dẫn người khác nhiều hơn chính là thân thể của cô, nó cực kỳ là nóng bỏng, chỉ là lúc trước Tạ Nghệ Hinh không phát hiện được ưu thế này cũng không có lợi dụng nó mà mặc quần áo rất bảo thủ.


Mà hôm nay không chỉ có quần áo khuôn mặt của cô làm cho người ta cảm thấy rực rỡ, ánh mắt cũng mất đi một phần khúm núm, hơn ba phần hoạt bát, màu son môi đỏ ở dưới đèn neon càng thêm mị hoặc, khó trách Thẩm Ngạn động tâm, Tạ Nghệ Hinh như vậy làm người ta nhìn là muốn động tâm.

Quả nhiên không sai, Ngô Diệu Ny đứng ở góc độ một nhà thiết kế, cô thầm gật đầu với vẻ đẹp của Tạ Nghệ Hinh hôm nay, cũng thừa lúc mọi người không để ý âm thầm nhìn qua Thẩm Ngạn, quả nhiên nhiền thấy kinh diễm trong mắt anh, Ngô Diệu Ny cười châm chọc trong lòng, đàn ông đều là động vật thị giác, câu nói này cũng không sai.

Chỉ thấy cô gái nhìn lướt qua toàn bộ, sau khi nhìn thấy Thẩm Ngạn, trong mắt rõ ràng hơn là vài phần kinh hỉ, sau đó dịu dàng nói với Thẩm Ngạn:

“A Ngạn.”

Thấy Ngô Diệu Ny bên cạnh Thẩm Ngạn, đầu tiên đối với vị trí ngồi của hai người sửng sốt, sau đó Tạ Nghệ Hinh đi đến vị trí chính giữa ở hai người ngồi xuống.

Thẩm Ngạn thừa cơ hội liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny đang nghe đồng nghiệp ca hát, rồi dùng giọng nói dịu dàng đủ để Ngô Diệu Ny nghe thấy nói với Tạ Nghệ Hinh: “Có phải đi đường kẹt xe không?”

“Đúng vậy, trên đường nhiều xe nên bị kẹt, em có đến muộn không?”

Tạ Nghệ Hinh cũng không biết ý nghĩ của Thẩm Ngạn, thấy Thẩm Ngạn quan tâm như vậy tự nhiên sẽ phối hợp theo, vòng qua cánh tay Thẩm Ngạn làm nũng nói.

“Không có, mọi người cũng vừa mới đến.”

Thẩm Ngạn cười nói. Nhìn thấy đầu của Ngô Diệu Ny hơi chuyển tới, anh càng ra sức diễn.

Các đồng nghiệp đương nhiên nhìn thấy hành động thân mật của Tạ Nghệ Hinh với Thẩm Ngạn, lập tức hiểu đây là vị hôn thê trong truyền thuyết của giám đốc Thẩm, người hiểu được liền nghiêng đầu khen Thẩm Ngạn và Tạ Nghệ Hinh:

“Ây da, đây chắc là tổng giám đốc phu nhân đi, thật là xinh đẹp.”

Khen ngợi vừa được nói ra những người khác cũng không cam lòng ở phía sau, đồng thời khen ngợi nói:

“Đúng vậy, đúng vậy, thật là xinh đẹp, phu nhân hay là cô hát một bài đi.” Có người đề nghị nói.

Nghe mọi người khích lệ, Tạ Nghệ Hinh càng thêm tự tin, nói với Thẩm Ngạn bên cạnh:

“A Ngạn, anh và em cùng hát đi.”

Thẩm Ngạn theo bản năng cự tuyệt lời mời của Tạ Nghệ Hinh: “Anh không hát, em hát đi.”

Thẩm Ngạn không thích hát mấy bài tình tình yêu yêu gì đó.

Anh vừa nói xong, tươi cười trên mặt Tạ Nghệ Hinh cứng lại một ít, không biết trả lời như thế nào.

Người bên ngoài đương nhiên nhìn ra giám đốc Thẩm đối xử với vị hôn thê của mình chỉ là cho có lệ, vì không thể cho tổng giám đốc phu nhân không bị mất mặt, có người đột nhiên đề nghị nói:


“Hay là phu nhân và tôi cùng hát đi.”

Nhưng hiện tại, Tạ Nghệ Hinh làm sao có thời gian ứng phó người khác, hôm nay cô nhất định phải hát cùng Thẩm Ngạn, hơn nữa phải ở trước mặt Ngô Diệu Ny mà hát tình ca.

Cô yêu Thẩm Ngạn, cô muốn Thẩm Ngạn đối với cô khác biệt với mọi người, chỉ đơn giản như vậy.

Cho nên Tạ Nghệ Hinh lạnh lùng từ chối đề nghị của người kia:

“Không cần, tôi muốn hát cùng Thẩm Ngạn.”

Không cho nam đồng nghiệp vừa tới giải vây cho cô một chút mặt mũi, có mấy đồng nghiệp nữ làm bộ dạng xem kịch vui, giống như đang nói chẳng ai cần lòng tốt của bạn, cút đi chỗ khác mà làm việc tốt! Mà cũng vì thế, ấn tượng của mọi người đối với Tạ Nghệ Hinh giảm đi vài phần.

“Hay là em hát với Diệu Ny đi, anh nhớ hồi trước cô ấy hát cũng rất hay, đúng không, Diệu Ny?”

Thời điểm mọi người không biết nên nói gì tiếp, Thẩm Ngạn đột nhiên mở miệng đưa ra ý kiến cho Tạ Nghệ Hinh cùng hát với Ngô Diệu Ny.

Nghe Thẩm Ngạn nói xong, mọi người đều đồng loạt đem ánh mắt đặt trên người Ngô Diệu Ny. Ngô Diệu Ny ngẩn người có chút trống rỗng nhìn về phía tay của Tạ Nghệ Hinh đang vòng vào cánh tay Thẩm Ngạn, trong ánh mắt có mê mang và tưởng niệm.

Thẩm Ngạn nhìn cánh tay của Tạ Nghệ Hinh đang vô cùng thân thiết vòng vào cánh tay mình, trong trí nhớ, cũng có một cô gái có lúm đồng tiền xinh như hoa tựa vào vai anh cười đến vô tâm vô phế.

Nhất thời, Thẩm Ngạn cảm thấy hành vi hôm nay của anh vô cùng ngây thơ, bởi vì đã nghĩ thông nên anh rút tay ra, nhìn Tạ Nghệ Hinh mang vẻ mặt nghi ngờ nói: “Em chơi đi, anh hơi mệt” Miễn cưỡng một chút xem di động của mình, không để ý đến Tạ Nghệ Hinh.

Nhìn cánh tay mà Thẩm Ngạn rút ra, Tạ Nghệ Hinh có chút tức giận, ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny cũng trở nên phức tạp, hiện tại Tạ Nghệ Hinh nhớ tới chuyện Ngô Diệu Ny nói đã có bạn trai, mà cô ta cũng không biết Thẩm Ngạn đã biết chuyện này, vì thế cười nói:

“Cũng không được, A Ngạn, anh không biết là Ngô Diệu Ny đã có bạn trai sao? Em cũng không muốn làm bóng đèn, nên để cho Ngô Diệu Ny hát cùng bạn trai mình mới đúng.”

Sau đó vô cùng thân thiết tựa vào vai Thẩm Ngạn, vòng tay ôm lấy Thẩm Ngạn, nhìn Ngô Diệu Ny bằng ánh mắt không nên xen vào giữa chúng tôi.

Cũng nói cho mọi người bao gồm Thẩm Ngạn, chuyện Ngô Diệu Ny có bạn trai là thật.