Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 2 - Chương 9




Tạ tư lệnh có thể nói là thiên tài chính trị gia. Hắn kháng Nhật liên quân làm đến ngoạn mục, vào những năm núi sông tan vỡ, Hán gian xuất hiện lớp lớp, trở thành lá cờ đầu trong lòng quốc dân. Ở dưới ánh hào quang chiếu rọi của tướng lãnh Tạ Viễn nổi tiếng ái quốc, cái tên đầu trọc lúc quốc nạn còn một lòng một dạ tiêu diệt Cộng càng hèn hạ, khó coi. Hắn ở trong phủ Tổng thống Nam Kinh mắng liên tiếp “Nương hi thất”, nhưng bất hạnh dân tâm sở hướng, tạm thời cũng không có cách nào tóm tiểu đệ này.

câu chửi tục, Tưởng Giới Thạch mỗi khi tức giận đều nói câu này nên thành câu cửa miệng.

lòng dân đã có nơi hướng về. Nếu ai đã quên, ‘tiểu đệ’ là chỉ Tạ Viễn.

Nhưng cũng may Tạ Viễn không phải không có nhược điểm. Hơn nữa ở thời đại cây súng quyết định tất cả, nhược điểm của hắn đủ để trí mạng.

Tạ Viễn không biết đánh trận.

Hắn chưa từng nhận huấn luyện quân sự chính quy, khi du học, môn học chỉ là triết học. Cũng chưa từng có kinh nghiệm mò mẫm leo trèo lăn lộn đánh ở tiền tuyến, cuộc sống quân sự của hắn, là Tổng tư lệnh của quân quốc dân Hoa Bắc.

chỗ này có 2 chữ bị ô vuông.

Chuyện đến mức này, cũng chỉ có thiên phú có thể bù lại. Nhưng mà Tạ Tư lệnh thiên phú rõ ràng đều tại chỗ khác, với quân sự, tuy hắn cũng từng hạ khổ tâm nghiên cứu, nhưng kết quả lại luôn làm người ta chán nản.

Liên quân kháng Nhật Chaha’er trong hơn nửa năm ngắn ngủi, đã tập hợp hơn mười vạn đội ngũ. Từ thanh niên tiến bộ Giang Nam, đến thổ phỉ Bạch sơn Hắc thuỷ, rồi từ đám ngựa Mông Cổ, đến quân Đông Bắc không cam lòng làm vong quốc nô, đám người cuồn cuộn không ngừng tuôn tới Chaha’er, có thể nói thanh thế hạo đại!

to lớn.

Đáng tiếc là, quân đội này từ khi thành lập tới nay, đánh nhau với Nhật Bản, lũ chiến lũ bại.

liên tiếp thất bại.

Mặc dù ở trên báo chí, kết quả này được miêu tả thành “Khi bại khi thắng”, lòng chân thành không sợ hy sinh này cảm động vô số con gái Hoa Hạ! Ngay cả hòa thượng Ngũ Đài Sơn, cũng thành lập “Tăng nhân cứu quốc hội”, từ Sơn Tây vội tới dưới trướng Tạ tư lệnh!

tên cũ của TQ.

Nhưng kết quả không thể né tránh là, Sơn Hải Quan mất, kế tiếp là Nhiệt Hà, Thừa Đức lần lượt thất thủ, Sát Bắc, Sát Đông lập tức cũng sắp không giữ được!

Tuy người Nhật Bản vũ khí tốt, huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng chỉ huy bất lực cũng là một nhân tố không thể lảng tránh.



Tạ tư lệnh ngồi ở trong xe jeep lắc lư lắc lư, nhìn chăm chăm về phía ngoài cửa sổ. Xa xa, vẫn có thể thấy đường chân trời trên bóng Trường Thành sừng sững nhấp nhô.

Hắn đột nhiên đấm lên cửa xe, khóe mắt gần như chảy ra nước mắt,‘Đch m mày Tạ khn nạn! Bình thường mày không phải rất tài, sao thời khắc mấu chốt ngay cả noãn đản cũng không có?!’

tinh hoàn. Ý lúc quan trọng ngay cả một kế hoạch, ý tưởng cũng không có nổi.

Ngoài xe thỉnh thoảng có tàn binh chậm rãi đi qua. Một đứa trẻ choai choai, trên đầu trên vai đều băng gạc bị máu tươi thấm ra, được đồng bạn nâng, gian nan khập khiễng đi. Bọn họ đột nhiên nhìn thấy Tạ tư lệnh trong xe jeep, con mắt sáng lên, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn xám tro cũng hiện ra ánh sáng sùng bái ngưỡng mộ.

Chỉ tiếc trong mắt Tạ tư lệnh chỉ có Trường Thành xa xa.

Hắn không chuyển mắt nhìn chăm chăm đường cong nhấp nhô đó, đối với đau khổ của người đi bên cạnh hoàn toàn nhìn như không thấy.



Lý Hổ nhìn thấy Tạ Viễn, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Hắn chưa bao giờ thấy Tạ Viễn bộ dáng lôi thôi lôi thôi lếch thếch như thế!

Tóc rối tung, cằm mọc râu, quân phục mặc lâu trên người, nhiều nếp nhăn, cổ áo tùy tiện banh rộng.

Hắn rụt vào một góc phòng khách, một điếu tiếp một điếu hút thuốc. Trong gạt tàn trên bàn trà, đã chồng chất đầu mẩu thuốc lá, ngay cả trên sàn, đều rơi rớt đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc.

Lý Hổ đi tới trước mặt hắn, từ trên bàn trà cầm lấy một điếu, châm lửa, yên lặng đứng ở một bên cùng hắn hút thuốc.

Điếu thuốc hút hơn một nửa, Tạ Viễn mới cúi đầu nói câu. – Giờ rất vui đi?

Có lẽ là hút thuốc quá nhiều, trong giọng nói hắn mang theo tia khàn khàn.

Lý Hổ hôm nay không mang bịt mắt, mắt trái có chút xám, một đường cắt xéo ở hốc mắt. Hắn cầm điếu thuốc gãi gãi đầu.

– Vui cái rắm! cũng không phải bố đánh ngươi thành cái dạng kinh hãi này, chẳng lẽ còn liếm câu tử cho tiểu Nhật Bản!

mông.

Tạ Viễn ngẩng đầu lên, miễn cưỡng khóe miệng nhếch nhếch lên.

– Tiểu lão hổ còn rất hiểu chuyện.

– Đ! Đảng ta từ trước tới nay dân tộc đại nghĩa, không sợ hy sinh, chủ trương kháng chiến đến cùng!

– C m n ngươi ngừng lại! … Sáp khỏa thông còn cứ thật m n giả tượng!

Làm ra vẻ. không hiểu giả vờ như hiểu.



Tạ Viễn lại hút một điếu, thử ôn hòa nhãn nhặn giảng đạo lý với Lý Hổ.

– Không phải ta không cho ngươi cơ hội. Trên tay ngươi có binh quyền, khó tránh khỏi muốn báo thù… Đến lúc đó, nếu thành công, vậy Tam gia ta còn có thể toàn thây không? … Nếu thật không thành, cứ đoạt tiếp, ngươi cũng không còn chỗ đứng gì có thể đoạt! Rõ ràng ngươi cái đồ chơi, Tam gia ta cũng không nhẫn tâm…