Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 3 - Chương 13




Hoa Nha tay chân nhanh nhẹn tìm được một bát sứ thô, dùng nước rửa trước, múc vào một chén cháo gần như là nước, thật cẩn thận bưng vững đi tới cạnh xe lớn.

Cô bé liếc mắt một cái liền thấy một người, đang đứng ở đàng kia, như có chút đăm chiêu quan sát người lính nọ.

Hoa Nha dừng lại chân, nhút nhát hô. – Ngọc lão bản.

Người nọ một thân trường sam xanh nhạt, đầu rẽ ngôi, khuôn mặt trắng nõn, trên mặt sinh một đôi mắt hạnh đào hoa, thần thái lại cực kỳ lãnh đạm, cũng không quan tâm Hoa Nha, chỉ hơi hơi nâng mắt, dùng mắt phong quét nàng một cái, liền không nói một tiếng xoay người rời đi.

Vị này chính là vai chính của Khánh Phúc ban, Ngọc Phúc Phương – xướng đào Ngọc lão bản.

Trong gánh hát hạng hai này, Ngọc lão bản xem như giác nhi duy nhất. Bởi vậy, ngay cả bầu gánh cũng phải nhìn hai phân sắc mặt y. Hoa Nha đứng đó, nhìn mãi đến khi Ngọc lão bản xoay người đi khá xa, mới bưng bát đi vào xe.

Cô cầm chén đặt trên bậc xe trước, thật cẩn thận vươn tay ra, nâng lên đầu người thương binh, mới bưng lên bát, thổi thổi cháo, đưa đến gần môi hắn, cẩn thận trút vào.

Không có thìa, cháo tràn ra không ít. Hoa Nha thấy tiếc, liền thò tay tới vét cháo rơi ở cằm và trên cổ người lính, lấy ngón tay đưa tới miệng mình.

Cô bé ngậm ngón tay trong miệng, ngơ ngác nhìn về phía thương binh, trong lòng yên lặng nghĩ. ‘Ông trời phù hộ, anh mau mau sống lại đi. Anh mà không tỉnh, bầu gánh sẽ không cần anh đó… ’

Đó là một gánh hát Côn Khúc, Tô Châu rơi vào tay giặc, bọn họ chạy trốn tới Chiết Giang, Chiết Giang thất thủ, bọn họ lại tới An Huy trốn. Một đường trốn, một đường người Nhật Bản đuổi theo phía sau! Dường như tốc độ bước chân đào mệnh đều mãi mãi không vượt qua quốc thổ tiêu vong!

Ngày đó tại trong sơn lâm, một màn vô cùng thê lương đó, đến giờ vẫn khiến Hoa Nha nghĩ đến liền thấy mềm tay chân tê. Cũng chính ở nơi đó, bọn họ nhặt được anh lính này.

Hắn hiển nhiên là từ trong khe rãnh đống người chết giãy dụa bò ra. Máu tươi đầy người nằm ở chỗ đó, phía sau là một đường vết máu thật dài …

‘Anh mệnh lớn, như vậy cũng không chết. Bây giờ nếu lại chết, rất đáng tiếc nha… ’ Hoa Nha vừa xem xét miệng vết thương anh lính, vừa yên lặng lẩm bẩm.



Vũ Hán, Bộ Chỉ huy quân sự tối cao.

Uỷ viên trưởng chắp hai tay sau lưng, đối diện với cán bộ cung kính phía trước dặn dò nói.

– Đại chiến sắp tới, tin tức Tạ Tướng quân gặp nạn, tạm thời phong tỏa lại, đợi tìm thời cơ thích hợp rồi tuyên bố…  Bên phía Cộng đảng, bảo Lý Tông Nhân đại diện, tiếp tục công việc chuyển giao tù binh. Việc này sự tình trọng đại, nhất định phải làm ổn thỏa!

Nam Hoản, Bộ Chỉ huy Tân Tứ quân.

Vương Minh nhìn quanh bốn phía.

– Cứ như vậy. Dựa theo Hiệp nghị Quốc – Cộng hai đảng đạt thành, năm ngày sau giao tù binh cho bên Quốc Dân đảng. Trước đó, cần phải cam đoan tù binh khỏe mạnh và an toàn…

Hắn một câu chưa nói xong, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

– Trương Đội trưởng! Ngài không thể  đi vào! Trương Đội trưởng!!

Cùng với tiếng ngăn cản, một quan quân bộ dáng cao vóc người tráng hán đấm đá lung tung tiến vào. Gã làn da ngăm đen, trên mặt vuông chữ điền là một đôi mắt đỏ tươi.

– Thật muốn thả đám tiểu Nhật Bản đó sao?!!

Vương Minh đứng lên, nghiêm mặt.

– Đây là Hội nghị Bộ chỉ huy tối cao, Trương Đội trưởng, đồng chí xông tới như vậy là trái với kỷ luật!

Sau khi nói xong, hắn chậm lại giọng.

– Tôi biết đồng chí hiện giờ khổ sở ở trong lòng… Chúng ta hiện tại không phải muốn thả bọn họ đi, là vì đại cục, giao bọn họ cho đảng chính phủ Quốc Dân…

Thì ra vị Trương Đội trưởng này, em trai gã và lão chiến hữu nhiều năm, đều chết ở trong biến cố này. Nhất là em gã, đầu bị chặt bỏ chất thành một đống, đợi khi tìm được thì mặt mũi sớm đã lẫn lộn không thể phân biệt, toàn nhờ vào một nốt ruồi đỏ nhỏ sau tai mới từ trong đống đầu lâu nhận ra được.

– Quốc Dân đảng! Bọn họ vì bảo mệnh, còn không thả tiểu Nhật Bản Quốc Dân đảng?! Bọn họ…  Bọn họ giết người chúng ta nhiều như vậy, chúng ta lại đem bọn họ phụng người như khách quý!

– Trương Đội trưởng! Chuyển giao tù binh là vì Quốc – Cộng hợp tác Mặt trận Dân tộc thống nhất kháng Nhật! Ưu đãi tù binh là chính sách nhất quán* của đảng ta! Cũng phải dồng chí có thể để ở miệng! … Bây giờ, đồng chí lập tức ra ngoài cho tôi!

*từ trước đến nay.

Lúc này đã có người tiến lên, khuyên giải lẫn kéo, lôi Trương Đội trưởng đi ra ngoài.

Trên chỗ ngồi, Lý Hổ lạnh lùng nhìn tất cả.



Hắn ở dưới tàng cây hòe già, châm một điếu thuốc.

Thuốc thô sơ nhà quê tự làm, bên trong còn lẫn lá cây. Lý Hổ hít một hơi, suýt bị sặc ra nước mắt.

– Đ*** đại gia ngươi! Ngươi cam tâm cứ như vậy chết?! M* n* ngươi chết thực tiện!!

Hắn lại hít mạnh một hơi, sau đó giẫm mạnh điếu thuốc dưới chân, xoay người đi tới Đoàn 2 chỗ Trương Đội trưởng.

Hai ngày sau.

Doanh trại tù binh quân Nhật ban đêm đột nhiên cháy, bọn tù binh suýt bị thiêu cháy hết. Chỉ có Matsukawa Thừa Giới, những người khác trước khi chết liên hợp lại, đồng tâm hiệp lực nâng y lên xà nhà, chỗ đó có một mở cửa sổ ở mái nhà, y ở trong đó may mắn tránh thoát một kiếp.



Lý Hổ cúi đầu ngồi ở trước bàn, mặt bàn đặt tư liệu hắn trả lời thỏa đáng.

Ngoài cửa, Tiểu Trần trái phải nhìn nhìn, mới lặng lẽ đẩy cửa tiến vào.

– Lý Ủy viên, lưu cán sự bảo tôi nói cho ngài một tin tức lớn. Đồng chí của chúng ta từ bên kia truyền về tình báo, thi thể trên tay người Nhật Bản, được chứng thực không phải Tạ Tướng quân!

Lý Hổ mạnh ngẩng đầu lên, độc nhãn trừng thẳng Tiểu Trần!



An Khánh.

Người trong gánh hát ngăn lại binh lính đang vội vàng chạy qua.

– Trưởng quan, Trưởng quan! Chỗ chúng tôi có một thương binh của các anh, chúng tôi đưa anh ta tới đây.

Quân đội đang bận rộn rút quân, nào có thời gian rỗi quan tâm việc này, gạt tay mọi người gánh hát kéo, trong tiếng bước chân hỗn loạn, đội ngũ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mọi người gánh hát nhìn về phía người bị thương nằm trên đất, hai mặt nhìn nhau.

Đột nhiên, một trận tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên!

Người Nhật Bản đánh vào thành!

Chung quanh không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh và tiếng thét chói tai, mọi người cuống quít chạy trốn. Trên mặt đất, chỉ còn người thương binh lẻ loi nằm ở đó…

Hoa Nha đi theo dòng người chạy một chập, lại dừng lại chân. Cô cắn răng một cái, quay lại vọt đầu trở về.

Cô dùng sức nâng lên vai thương binh, muốn kéo anh ta đi, nhưng dù sao cũng là đàn ông cao lớn, dùng tới khí lực bú sữa, chỉ mới tha được vài bước.

Đúng lúc này, một đôi tay vươn tới, đỡ cánh tay thương binh.

Ngọc Phúc Phương nghiêm mặt, vẻ mặt lại vẫn nhàn nhạt.

– Ta tới, ngươi nâng chân đi.



Hai người bọn họ nâng thương binh, tại trong dòng người hỗn loạn đào mệnh, một đường lắc lư chạy.

Một phát đạn pháo rơi xuống phụ cận, phát ra một tiếng nổ “Ầm đùng đùng”.

Trong tiếng thét chói tai, thương binh mi mắt một trận rung mạnh…