Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 4 - Chương 5




Ép duyên bất thành, Tạ Chủ tịch giận dỗi.

– Nghịch tử đây là muốn đối nghịch với ta. Mạnh gia tiểu thư có không tốt, cũng là con gái hàng thật giá thật! Nàng có thô man đến mấy, còn có thể thô man hơn tên Cộng đảng đó?! Mà thôi mà thôi, về sau mấy việc vớ vẩn này, lão nhân ta không nhúng tay vào nữa!

Lão dỗi lại khổ người bên cạnh. Ngoại trừ đầu sỏ dường như không có việc gì ra, các bà vợ bé và nhóm con trai gái khác đều thật cẩn thận sống, e sợ bị Tạ lão gia tử nắm được lỗi, vô tội làm chỗ trút giận. Bao gồm luôn bay nhảy Tạ Thất thiếu gia, một đoạn thời gian đó đều bớt phóng túng rất nhiều, thậm chí còn cắt giảm số lần ra ngoài khiêu vũ đánh bài, giao tế chơi đùa!

Cũng may không lâu sau, biến cố “7/7”* bùng nổ, đôi phụ tử oan gia này tâm tư nhất tề chuyển dời đến mặt quốc sự, rồi cứ thế tốt lên, suốt ngày tụ một chỗ thương nghị đại kế, báo động mới tuyên bố giải trừ. Sau đó Tam thiếu gia thân là chiến khu Tư lệnh Trưởng quan, đi xa tiền tuyến, lão gia tử ở hậu phương bận rộn đại kế, trong nhà mọi người từ đó hoàn toàn giải phóng. Các bà vợ bé lại bắt đầu trang điểm xinh đẹp hẹn đánh bài, Ngũ thiếu gia lại tổ chức “Phấn tiến xã”, Thất thiếu gia cũng khôi phục thói quen sinh hoạt ngày đêm điên đảo, ra trễ sớm về quá khứ.

 *sự kiện cầu Lư Câu (7/7/1937) Quân I Nhật Bản đế quốc TQ đóng quân ở gần huyện Uyển Bình của Trung Hoa Dân quốc Bắc Bình thao luyện, ban đêm lấy cớ quân Nhật Bản có lính mất tích yêu cầu vào thị trấn Uyển Bình điều tra. Trung Hoa Dân quốc cự tuyệt, sớm 8/7 vào thị trấn Uyển Bình và cầu Lư Câu phát động tấn công.

Chiến sự liên tiếp thất bại, mắt thấy đô thành Nam Kinh không giữ được, chính phủ Quốc dân tuyên bố Trùng Khánh là thủ đô thứ hai. Tạ Chủ tịch ở Tấn Vân sơn mua một đại trạch viện, trước tiên đưa gia quyến qua hết, bên người chỉ để lại bà Năm sủng ái nhất, mang theo đôi trai gái bà sinh ra, cùng đi theo đại bản doanh rút đến Vũ Hán.

Ngày đó, bà Năm ra ngoài đánh bài trở về, đang tại cửa bỗng gặp được Lưu Bí thư bên cạnh lão gia tử. Bà chưa từng thấy Lưu Bí thư bộ dáng thất kinh như thế.

–  …Làm sao?

Lưu Bí thư sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn bà, hạ giọng nói câu.

– Bà Năm mau vào trông lão gia tử đi…  Tốt nhất bảo bác sĩ riêng tới chuẩn bị, để ngừa vạn nhất…

– Đây là làm sao?! … Lưu Bí thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!

– Vừa mới nhận được tin tức…… Thiếu gia của nhà chúng ta…Tư lệnh mất rồi!



Dì Năm lặng yên không một tiếng động đi vào phòng sách, chỉ nhìn thấy Tạ lão gia tử vẫn không nhúc nhích, như tượng đất ngồi đó.

Bà giật giật môi.

– Lão gia tử…

Tạ lão gia tử chậm rãi xoay đầu lại, ngây ngốc nhìn bà một cái.

– Đi ra ngoài.

Rồi chậm rãi quay đầu đi.

Bà im lặng không lên tiếng rời khỏi cửa, xoay người sai người đi tìm lão gia tử bác sĩ Vương thường dùng.

– Bảo ông ta mang theo hành lý lại đây, ở bên này, để ngừa lão gia tử tùy thời có vạn nhất…

Sau khi ổn định đi, bà Năm yên lặng ở trong lòng tính toán. ‘Lại nói, vẫn là lão Tam tại, đối với Thuần nhi Tranh nhi tốt nhất… Tuy nói hắn là trưởng tử, đương nhiên lên hàng đầu. Nhưng tiền tài quyền thế của chính hắn đều có, không hẳn sẽ so đo với những đứa nhỏ… Thuần nhi còn nhỏ, vạn nhất lão gia tử có không hay xảy ra, lão Ngũ hoặc là Lão Thất đương gia, một là mọt sách, một người là… Ai, vốn nghĩ cho dù mai sau lão gia tử mất, còn có thể dựa vào Tam ca bọn họ … Giờ làm sao mới tốt đây?’

Lại chuyển ý nghĩ, hồi tưởng lại năm trước khi sinh nhật bà, Tạ Viễn mỉm cười gọi bà “Dì Năm”, đưa qua một đôi vòng tay phỉ thúy, không khỏi một tiếng kiều thán*, trong lòng một trận ngơ ngẩn.

*tiếng than mềm mại, yêu kiều.

… 

Tạ Chủ tịch vẫn chưa có chuyện không hay xảy ra như mọi người bên cạnh lo lắng. ‘Lão thiên gia muốn nhìn Tạ Chấn Sơn ta cười nhạo, ta liền không để ông như nguyện!’

Lão cười lớn trả lời Ủy viên trưởng tiến đến thăm hỏi.

– Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh* ! Ta Tạ Chấn Sơn có con như thế, hà bi chi hữu*?! Hahahaha.

*Xưa nay hỏi có ai không chết?

Hãy để lòng son chiếu sử xanh 


*có gì mà buồn. Câu này thấy để Hán việt hay hơn nên mình để vậy.

Âm thầm, Tạ Chủ tịch cũng cố gắng đánh tinh thần lên, có ba việc chưa xong, lão chết không sáng mắt. Một là muốn tìm về thi thể nhi tử, để nó xuống mồ vi an. Hai là muốn đem sự tích anh dũng quang huy của nhi tử tuyên truyền rộng khắp Quốc dân, để mọi người đều nhớ rõ anh hùng dân tộc Tạ Tướng quân, bích huyết đan tâm*, chính khí trường tồn; Ba là muốn hiểu rõ, nhi tử chết đến cùng là vì sao. Sao lại không rõ không ràng chạy đến địa bàn quân Nhật trúng mai phục?!

*lòng trung thành, trung nghĩa đổ máu vì sự nghiệp chính nghĩa.

Hai tin tức đồng thời truyền đến. Một là có quân thống đặc công chính mắt thấy thi thể, chứng thực không phải là Tạ Viễn. Hai là Tạ Viễn tự mình đến Tổng bộ xsj Hoản Nam, là quân sự Phó Ủy viên Lý Hổ yêu cầu.

Tạ Chủ tịch giậm quải trượng cả giận nói với Lưu Bí thư.

– Đáng kiếp!! Nghiệp chướng!! Tự làm tự chịu!! Sao nó không chết luôn đi?! Chết luôn mới tốt!!