Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 54: Thi học kì 1 (3)




Quán HI coffee…

- Này, bộ nhà cô có chuyện gì hả?- Hải vừa ăn kem, vừa hỏi

- Chuyện gì là chuyện gì? – Phương ngây thơ đáp lại

- Thế tự nhiên cô kéo tôi ra đây làm gì? Tôi nhớ là tôi có gì để cho cô xem đâu?- Phương trả lời làm cho Hải giật nảy

- À, bộ anh không thấy cái An ra hiệu cho mình đi về sao?

- Thật không? Hay là cô cố tình để hẹn hò riêng với tôi thế?- Hải hỏi (t/g: chả biết ông này vô tình hay là cố có tình đây)

- Hự… khụ khụ khụ khụ… - nghe Hải hỏi mà nhỏ sặc nước luôn, cũng may là không uống trà sữa trân châu chứ không chắc phải vào bệnh viện để “gắp” trân châu ra rồi

- Có sao không? – Hải chồm người dậy vuốt vuốt lưng cho nhỏ

- Anh bị ảo tưởng sức mạnh hở?Nghĩ sao mà tôi lại phải viện cớ để hẹn hò riêng với anh vậy? Người như anh ý mà, có cho tôi cũng chả thèm nhá!

- Cô nói thế mà nghe được à? Có biết là bao nhiêu người muốn hẹn hò với tôi mà không được không hả? – lại bắt đầu chém bão rồi

- Thì kệ anh chứ liên quan gì tới tôi? Toàn những đứa thần kinh mới muốn hẹn hò với anh thôi

- Ê… quê nha… ai cho phép cô sỉ nhục tôi?

- Cần ai cho phép sao? Nói thế là nhẹ đấy, cứ ở đấy mà mơ mộng về mấy cái mối tình hoang tưởng của anh đi, tôi đi ăn đây. Nói chuyện với anh đúng là vừa tốn nước bọt, vừa hại não mà

- NÀY!!!! – Hải bùng nổ - Quá lắm rồi nha, tôi ngồi hơn 2 tiếng đồng hồ giảng bài cho cô đấy!

- Thì làm sao? Giờ tôi mới biết là anh không những hay bị ảo tưởng mà còn rất đàn bà nữa đấy

- Cô…cô… thua… thua… tôi đầu hàng – Hải cứng họng không nói được gì

- Tất nhiên là thua rồi, từ trước tới nay ngoài cái con nhỏ trời đánh kia đấu khẩu với tôi là thắng thôi chứ chưa ai cãi lí mà vượt qua được tôi đâu! – nhỏ tự hào

- Thôi được rồi! Cô giỏi! Cô giỏi lắm được chưa?

- Có phải chịu công nhận ngay từ đầu phải đỡ mệt không?

- Được rồi, được rồi! Thế sao? Không biết tôi có vinh dự được mời luật sư tương lai đi ăn tối không?

- Ờ, nhắc mới nhớ! Nãy giờ bụng đánh trống quá trời luôn nè, tại anh đấy!

- Vâng, tại tôi, tại tôi hết! Giờ có đi ăn không? Bữa nay tôi mời

- Đi chứ! Được ăn chùa thì tất nhiên là đi rồi!

- Ăn gì đây?

- Spaghetti đi, tự nhiên mấy bữa nay thèm món đó quá!

- Thích thì chiều!Tôi biết một quán này làm đồ Ý ngon lắm, để tôi dẫn cô đi

- Hay là mình đừng ra tiệm, anh nấu món đấy cho tôi được không? Anh làm ngon thật đấy! – Phương nhớ tới cái đĩa mỳ Ý của nó nhưng do Hải “tự tay” nấu

- Không được! - Hải nói khá to khiến nhỏ giật mình

- Tại sao?

- À, tại…tại… bếp nhà tôi bị hỏng mất rồi, đúng rồi, bếp bị hỏng rồi! – Hải chợt lóe ra được một câu trả lời

- Vậy sao, chán nhỉ! – Phương thở dài

- Không sao đâu, để khi khác tôi làm cho cô ăn (t/g: có chắc không đó?), giờ thì theo tôi tới quán này đi, đồ ở đó cũng ngon lắm đó! – Hải đứng dậy

- Đi thôi… à, đợi một chút! – nhỏ đứng dậy rồi thì chợt nhớ ra một điều, lúc lọi cái túi

- Tôi thanh toán rồi! Đi mau lên, không lát nữa là không có bàn mà ngồi đâu! – Hải hiểu được nhỏ đang định làm gì, cầm tay nhỏ kéo đi luôn (t/g: tranh thủ gớm!)

- Ơ… - Phương bị kéo đi bất ngờ thì chẳng kịp nói gì. Vậy là chàng Hải đã ghi được 1 điểm trong mắt nhỏ rồi đấy! Chắc là giờ nhỏ cũng nghĩ Hải bớt nhỏ mọn hơn rồi!(t/g: đến khổ, ga lăng thế mà cứ bị nói là “đàn bà” mới đau chứ!)



- Nhà em có việc hả? Để anh đưa em về! – Huy Anh vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi

- Đâu có đâu! – nó thản nhiên trả lời, một tay thì giữ tóc cho khỏi rơi, một tay thì lục lọi trong cặp (t/g: cái gì chứ mùa hè mà đứt chun buộc tóc thì cái cảm giác nó thốn tới không thể tả nổi)

- Ý em là sao? – Huy Anh nheo mắt lại, nhóc con này lại tính bày trò gì đây

- Bộ anh không thấy có người cần thời gian riêng tư sao?- vẫn tiếp tục “sự nghiệp” lục cặp

- À, ra là vậy… thế Nguyệt lão nhà ta kết duyên được cho bao nhiêu người rồi? – thấy nó đang loay hoay, Huy Anh vươn người ra cài dây an toàn giúp nó

- Em… - nó tính ngửa đầu lên để trả lời, đúng lúc Huy Anh chuẩn bị thu mình lại sau khi đã hoàn thành xong cái “nhiệm vụ cao cả” kia, mặt của hai người bây giờ chỉ cách nhau có vài centimet. Cả hai đơ một vài giây, cái tay đang giữ tóc của nó hình như cũng “đơ”, để tóc xõa xuống tự do, che đi một phần khuôn mặt nó (t/g: cái cảnh như kiểu hai nhân vật chính sắp hun trong phin Hường Quốc ý)

- Anh lại trêu em rồi! – sau một hồi mắt chạm mắt, mặt suýt chạm mặt thì nó cũng hoàn hồn, mặt nóng bừng bừng, quay vội sang phía khác

- Vậy… vậy sao… - Huy Anh cũng bối rối chẳng kém, nhanh chóng ngồi lại vào ghế

Thế là hai người cứ ngồi im một lúc lâu, nó tim đập thình thịch, tay quạt quạt dù là điều hòa của xe đang để 180C; còn Huy Anh cũng chẳng biết làm gì, mặt cũng đỏ ửng lên, xém tí nữa … là xong rồi

- Em … có muốn đi loanh quanh không? – mãi một lúc sau Huy Anh mới lên tiếng trước

- Cũng được ạ!

- Đi theo anh tới chỗ này nhé

- Chỗ nào ạ?

- Cứ đi đi rồi biết

- Anh nhìn trông nguy hiểm thế? Đừng có làm gì xằng bậy đấy nhá, không xong đâu – nó nạt

- Yên tâm đi, nếu có làm gì thì anh chịu hết trách nhiệm là được đúng không? – Huy Anh cười

- Cái anh này… - đến khổ, mặt vừa mới hết nóng giờ còn đỏ hơn, mà nhìn rõ thì mặt nó chẳng khác gì trái gấc đâu. Cứng họng, nó ngượng ngùng, lấy tay xoắn xoắn lọn tóc, nhìn nó thật dịu dàng

.

.

- Tới nơi rồi – Huy Anh dừng xe, nhấn vào một cái nút và chiếc trần xe dần dần thu lại, để cho những làn gió se se lạnh của buổi tối và một không khí thật dễ chịu chui vào trong

- Oa… - nó tròn mắt, ở Sài Gòn bận bịu, tấp nập cũng có một nơi yên tĩnh thế này ư

- Em thấy ở đây thế nào?

- Đẹp lắm! Lần đầu tiên em tới đây đấy – nó vịn tay lên thành cửa sổ, tận hưởng khoảnh khắc hiếm có ấy

- Anh cũng thấy vậy, rất đẹp – Huy Anh nhìn nó, đôi mắt nhắm lại, đôi môi cười tự nhiên, tóc bay trong gió - khác xa một Quỳnh An luôn tràn đầy năng lượng hằng ngày, nó bây giờ thật đẹp, một vẻ đẹp của sự hồn nhiên, nhẹ nhàng, trong sáng mà tinh tế, quả là khiến cho người ta phải say đắm

- Ở đây tuyệt thật đấy – nó trầm trồ khen ngợi, khẽ xoa xoa lên cánh tay, gió hồ khiến nó cảm thấy lạnh

- Mặc vào đi? – Huy Anh cởi chiếc sơ mi bên ngoài đưa cho nó

- Cám ơn anh – nó nhận lấy cái áo

Nó và Huy Anh không ai nói với ai câu nào, cùng thường thức cảnh đẹp nhưng hai người hai suy nghĩ

..

- Dừng lại ở đây được rồi, để em tự đi bộ vào nhà – nó ra hiệu cho Huy Anh dừng lại

- Sao không để anh đưa em về tới tận nhà?

- Em có lí do riêng của mình… cám ơn anh vì buổi tối ngày hôm nay nhé!

- Không có gì, em về cẩn thận nhé!

- Anh ngủ ngon… - nó bước ra khỏi xe, vẫy tay chào

- Em cũng thế - nó đã nói thế rồi thì đành phải về thôi chứ ai lại mặt dày đòi chở nó về được

Đợi cho xe của Huy Anh đi được một đoạn, mặc dù khá muộn nhưng nó vẫn thong thả đi bộ vì nó biết là ba nó vẫn chưa diễn xong, chợt…

- Thôi chết, xe của ba… - nó toát mồ hôi lạnh – A, có cách rồi – vội nấp sau cây cột điện, nó lôi điện thoại từ trong túi ra – Alo

- Có chuyện gì vậy con? – ba nó nghe điện, thì ra là nó gọi điện cho ba nó

- Ba diễn xong chưa ạ?

- Sắp về tới nhà rồi con! Có chuyện gì không con?

- Chỉ là nếu ba tiện đường mua giúp con cái gì để ăn được không ạ?

- Con chưa ăn tối sao?

- Có ăn một chút ạ, nhưng không thấy vừa miệng ạ

- Vậy sao? Muốn ăn gì, để ba mua cho

- Bún mọc Bảy Mẹo được không ba? Hình như cô ý vẫn còn bán đó ba

- Cũng được, thế đợi ba nhé, ba mua về cho!

- Dạ, con chào ba! – vừa mới cúp máy thì nó thấy xe của ba nó quay đầu lại

Không để lỡ một giây phút nào, nó thần tốc chạy về nhà, nhắn với dì Bích là nếu ba nó có hỏi thì cứ nói là nó đi học về từ lâu, kêu mệt nên ăn uống qua loa rồi lên vội phòng. Vừa thay xong bộ đồ ngủ thì ba nó về, nhanh chóng ngồi vào bàn học, mở tung hết sách vở ra

Cốc…cốc…cốc

- Ba vào được không?

- Dạ được ạ, con không khóa cửa!

- Của con này – ba nó đặt cái cặp lồng lên trên bàn

- Oa, thơm quá đi, con cám ơn ba!Ba ăn tối chưa ạ? Hai ba con mình cùng ăn nha, cô Mẹo cho nhiều thế này mình con sao ăn hết được – nó mở nắp cặp lồng ra

- Cũng được, đợi ba tắm cái đã

- Vâng ạ, để con mang xuống bếp trước

- Ừ, con xuống trước đi

- Con chưa ăn sao? – dì Bích đang lau nhà thì thấy nó xách cái cặp lồng đi xuống

- Ăn một chút rồi ạ, tự dưng lại thấy đói – nó lấy mở tủ lấy bát

- Sao lại muốn dì nói dối ba thế hả? Con đi đâu mà về muộn vậy?Dì gọi con mãi không được – dì Bích hỏi nó

- Điện thoại con để chế độ im lặng nên không biết là dì gọi. Học xong thì đi hít thở cùng với mấy đứa bạn, quên mất cả thời gian– nó cười trừ

- Lần sau về sớm nghe chưa, về muộn nguy hiểm lắm đấy!

- Dạ con biết rồi.. – nó đổ bún ra bát, hương thơm tỏa ra hấp dẫn nó, gì chứ bún mọc của cô Bảy Mẹo là nổi tiếng Sài Gòn rồi. Quán của cô chỉ bán vào ban đêm nhưng lúc nào cũng đông nghịt, may mà cũng có quen biết nên mới có mà ăn, chứ không chắc nước dùng cũng chẳng còn

- Thôi ăn đi kẻo nguội, dì lau nhà cho xong cái đã!

-Vâng ạ, con đợi ba con xuống rồi ăn một thể luôn!

- Ừ…