Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 88: Kế hoạch (5)




Buổi ra mắt 5 mẫu sản phẩm diễn ra thành công ngoài mong đợi, thu được phản hồi rất tốt thì mọi người tham dự. Nhất là mẫu váy mà nó đang mặc, nhìn rất nữ tính, mà không kém phần năng động, đi kèm với đôi giày thể thao trắng, tuyệt phẩm.

-Cám ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ sản phẩm mới của Văn thị. 4 ngày nữa, chúng tôi sẽ đưa lô hàng đầu tiên ra ngoài thị trường, mong mọi người ủng hộ!– Huy nói

-Tốt lắm! Đúng là tuổi trẻ tài cao…- mọi người vỗ tay khen ngợi

-Cám ơn… xin cám ơn– Huy và Phương cúi đầu cám ơn

.

.

- Vui quá đi mất… vượt qua cả dự tính của tao nữa – nó sung sướng không tả được

- Lâu lắm rồi mới có được cảm giác được tán dương như thế này. Mãn nguyện rồi – Phương sung sướng không kém

- Vừa đẹp, vừa có tài. Văn thị thật may mắn vì có sự giúp đỡ của 2 em đấy – Huy nói

- Anh ban nãy cũng rất oai mà… - nó nói

- Cám ơn em… Tối nay mình tới một cửa hàng Pháp ăn mừng đi. Có vẻ như lâu rồi Phương chưa được thưởng thức lại hương vị Pháp nhỉ?

- Cũng đúng đấy! Bắt đầu thấy nhớ nhớ - Phương tán thành

- Quyết luôn đi, tối nay ăn mừng cho thắng lợi đầu tiên của chúng ta – nó cười vui vẻ



Đúng như dự đoán. Ngay khi 5 mẫu quần áo cũng như váy trong buổi ra mắt hôm trước được đưa tới các cửa hàng, đã đạt doanh thu cáo ngất ngưởng. Hiện giờ đang cháy hàng với ưu đãi, mua cả 5 mẫu sẽ được giảm 20%, nên ai cũng phấn khích chờ đợi lô hàng tiếp theo. Chính vì thế nên hàng của Bells bị tụt giá trên thị trường, bán không được chạy. Cái đó cũng khá hợp lí, đồ của Bells mặc dù rất đẹp nhưng giá quá cao lại cầu kì và chỉ thích hợp với nhưng buổi dạ hội; còn ngay từ ban đầu, nó đánh trúng vào tâm lí của mọi người, thoải mái mà vẫn đẹp, trùng hợp là Phương cũng vừa hoàn thành bộ sưu tập trang phục đường phố của mình, nên đã không ngại ngần mà đưa nó vào kế hoạch.

- Cháy hàng… cháy hàng… sướng quá đi – nó với Phương rú ầm ĩ khi nhận được bảng thống kê doanh thu trong 1 tuần vừa rồi

- Chúc mừng mấy đứa! – ba mẹ Huy vui lây

- Ấy chết, chú… chú chưa khỏe… ra đây làm gì? – nó đỡ vội ba Huy

- Cái con bé này, cứ làm như chú bệnh thật không bằng.

- Đã diễn thì diễn cho chót. Cũng nhờ vậy mà chú được nghỉ ngơ vài ngày – nó cười

- Đã quen với việc lúc nào cũng đầu tắt mặt tối, giờ lại thảnh thơi ngồi đọc sách uống trà, đúng là không quen

- Ba cứ yên tâm đi… có 2 quân sư tài năng như này thì Văn thị không lo đâu – Huy đưa ba anh chén trà

- Cám ơn con. À, mà Bells không có ý kiến gì chứ?

- Dạ không… thôi chết… hôm nay con có hẹn với giám đốc của Bells – Huy chợt nhớ ra

- Coi con kìa, vui quá nên quên mất việc trọng

- Con xin lỗi… nhưng mà giám đốc Bells gặp con để làm gì? Con với họ có chuyện gì đâu mà nói?

- Thì đương nhiên là về việc ta tung sản phẩm ra rồi! – nó nói

- Vậy sao? Họ sẽ không làm khó mình chứ? – Huy hỏi

- Đố luôn, mình có làm gì sai đâu? – nó chắc như đinh đóng cột

- Huy này, ba thấy tối nay con nên dẫn An theo cùng, dù gì con bé cũng là người đề ra kế hoạch, dễ ứng phó hơn

- Vâng, con cũng nghĩ vậy

- Thế con xin phép lên phòng chuẩn bị… - nó nói

- Ừ, hai đứa lên phòng đi! Phương này, tối nay mẹ con làm lẩu đấy!

- Thật ạ? Mẹ đúng là tâm lí thật đấy! – Phương cười – Hai người đi vui vẻ nhé!

- Vui với chả vẻ. Lần này phải khiến cho họ cứng họng, mặc ta tung hoành mới được – nó đi thẳng vào phòng

- Làm gì mà quyết tâm ghê thế? – Huy khó hiểu