Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 26






Kể từ khi biết hiệu ứng nhà kính, luôn cảm thấy năm nay lạnh hơn năm qua, đương nhiên, tôi chỉ oán trách khí trời thôi, không nghĩ sẽ phá hư cảnh ý đâu.

Mấy năm nay, hình như mùng một tháng giêng hàng năm trời đều mưa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hôm qua cùng đám bạn ở bên ngoài trải qua năm cũ, làm cho 6 giờ sáng bị mẹ đánh thức, cực kì buồn ngủ, tôi cùng ba mẹ ăn xong bữa cơm đầu năm mới, sau khi ở nhà bồi ba xem tin tức thì bên ngoài cửa sổ mưa đã ngừng.
Sau khi lớn lên, mong chờ đối với năm mới đã ít đi nhiều, tôi vẫn nghĩ, khi còn bé rốt cuộc mong chờ điều gì. Có lẽ là quần áo mới, có lẽ là rất nhiều kẹo, có lẽ là không chút kiêng kị chơi đốt pháo, có lẽ là có thể cùng tiểu đồng bọn chạy tới chạy lui.
Có lẽ là nhiều hạnh phúc đơn giản đều tập trung lại, cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Thực sự khi người ta càng trưởng thành những chuyện vui vẻ càng ít đi.
Mà hôm nay mừng năm mới, chỉ có tiền lì xì và thăm người thân, may mắn kì thi của tôi ở trường coi như khả quan, không đến mức để cho mẹ tui thua trong trận tranh chấp khoe khoang.
Trước khi ra ngoài, tôi mang theo túi quà đã chuẩn bị trước, theo mẹ đi thăm người thân, nhưng trước khi đi nghĩ quá đơn giản, cho rằng sau khi kết thúc đi tìm Hà Trừng thì vạn sự đại cát, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lúc đến nhà tiểu cữu gia, sau khi ông ấy mở cửa, đầu tiên là nhìn về phía hộp quà trên tay tôi.
Tôi và mẹ nhìn nhau, cực kì khó xử, cái này tặng cũng không phải, không tặng cũng không phải...
May mắn tiểu cữu không nói: 'Ôi, tới thì tới, còn mang theo quà cái gì.' kiểu như vậy.
Cho nên sau nửa giờ như ngồi bàn đinh, tôi phát cho mẹ cái nhìn, biểu thị tôi phải rút lui trước, bà đang cùng tiểu cữu nói chuyện phiếm, vừa bình tĩnh quay đầu khẽ gật đầu với tôi.
"Tiểu Dĩ hình như điện thoại con reo kìa." Mẹ nói.
Tôi ngẩn người, lấy điện thoại cầm trên tay, nhìn màn hình đen thui cười gượng nói: "Ha ha, bạn con tìm con." nói xong tôi nở nụ cười tiêu chuẩn tôn trọng trưởng bối, đứng lên hướng về phía mẹ tiểu cữu nói: "Thật ngại quá, con phải đi trước."
Mẹ tôi bộ dạng không chịu thua kém, vỗ tay tôi:
"Đứa nhỏ này, luôn như vậy."
Mẹ tiểu cữu vẻ mặt lý giải:
"ĐI đi, nó ngồi chỗ này cũng không nói gì."'
Vì vậy tôi phát tay liền rời đi, tiện đường mang theo cái túi của mình, chỉ là trước khi đi luôn cảm thấy tiểu cữu và mẹ tiểu cữu nhìn đồ trong tay tôi, ánh mắt cực kì nóng bỏng.
Mẹ tôi cực kì thích diễn kịch, diễn riết nghiện, nhiều khi hứng lên tôi và ba cũng không đỡ nổi, chỉ có thể dựa vào việc xem nhẹ để cứu vớt bà, nhưng lần này tôi vô cùng biết ơn. Đại khái mẹ tôi nghĩ vừa có thể diễn vừa có thể giúp tôi trốn đi, thực sự lưỡng toàn.
Lúc gọi điện cho Hà Trừng, rõ ràng nghe thấy đầu bên đó những âm thanh huyên náo, sau đó em ấy nói 'Chờ chút' mấy giây sau em ấy đi tới nơi yên tĩnh hơn chút, mở miệng đã nói: "Chu Tiểu Dĩ, năm mới vui vẻ."
Lúc em ấy nói những lời này, tôi có thể nghe ra tiếu ý trong lời nói của em ấy, thậm chí còn phả ra một ngụm khói vì cười, xuyên qua dòng điện, phảng phất thổi lên tóc bên tai tôi.
Có lẽ là bầu không khí náo nhiệt.
Em ấy vẫn còn giữ nụ cười đó, tôi ha ha hai tiếng, nói:
"Năm mới vui vẻ nha Hà Trừng."
Trước đây tôi không cùng em ấy trải qua, sáng sớm ra ngoài cũng bởi vì nhìn thấy cái túi trên ghế, không nghĩ quá nhiều liền cầm đi.
Sau đó tôi hỏi:
"Hôm nay em có bận không?"
Ban đầu em ấy Ừm bằng giọng nghi ngờ sau đó hỏi ngược lại:
"Muốn gặp em à?"
Tôi ngất.
Làm gì mà nói ra lộ liễu vậy.
Không chờ tôi thẹn thùng, em ấy liền nói:
"Có thể, khi nào?"
Giọng em ấy giải quyết mọi việc làm cho tôi nhất thời yên lòng, giống như chúng tôi vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn.
Bởi vì lừa em ấy là tôi từ nhà đến, phải thay quần áo ăn chút gì, cho nên đem thời gian hẹn qua 1 tiếng sau, tôi đến công viên trước nửa tiếng, cảm giác mình thực sự bị trở ngại trí tuệ.
Lạnh quá.
Sạp bày hàng đều về quê ăn tết rồi, công viên vô cùng quạnh quẽ, gió từ phía nam thổi tới, thổi lá cây đung đưa từ trái qua phải.
Tôi ngồi lên ghế dài trên đám cỏ, bằng đá cẩm thạch, chỉ ngồi trong chốc lát, lạnh lẽo truyền đến quần, xuyên qua chiếc quần jean xông tới da thịt, tôi rùng mình.
Không bao lâu, tôi thấy trước mặt có một đám trẻ đi ngang qua, bọn chúng rượt đuổi nhau, trong tay còn cầm pháo, điều này làm cho tôi vô cùng sợ hãi, sợ pháo trong tay chúng sẽ nổ tới chỗ tôi.
Đứa bé trai mặc quần áo màu đỏ đuổi theo đứa bé trai mặc quần áo màu xanh lam, từ đầu này đuổi tới đầu kia, sau khi bắt được đánh hắn một cái, sau đó đứa mặc đồ xanh lại đuổi theo đứa mặc đồ màu đỏ, tôi cực kì buồn bực rốt cuộc chúng đang làm gì.
Điều này làm cho tôi không khỏi cảm thán lần nữa, niềm vui tuổi thơ thực sự rất đơn giản, mọi người nhìn xem chúng cười vui vẻ thế kia.
Bọn chúng chạy chạy, rời khỏi tầm mắt của tôi, để lại mình tôi lạnh run trong gió rét.
Mấy phút sau, tôi nhìn thấy một người mặc quần áo màu hồng nhạt từ xa xa đi tới, cực kỳ giống Hà Trừng, tôi híp mắt nhìn, quả nhiên là Hà Trừng.
Tôi thấy em ấy đi tới, em ấy mặc đồ hồng, so với trước đây càng ngắm càng động lòng người hơn, động lòng người của tôi ý là đẹp mắt, không phải có ý là ngon đâu.
Tôi nhìn điện thoại, hỏi:
"Sao tới sớm vậy?"
Hà Trừng cười:
"Là muốn hỏi?"
Tôi cười ha ha đứng lên, sau đó đưa cái túi bên cạnh cho em ấy:
"Quà năm mới."
Em ấy cúi đầu đưa tay nhận lấy cái túi, em ấy lơ đãng chạm trúng mu bàn tay tôi, không đợi tôi cảm thán thật là ấm thì bỗng nhiên tay tôi toàn bộ bị em ấy cầm.
"Rất lạnh à?"
Tôi gật đầu:
"Siêu cấp lạnh."
Em ấy nghe xong cầm tay kia của tôi lên, xoa xoa lại với nhau, phà hơi, lại xoa xoa, sau đó lấy khăn quàng cổ xuống.
Tôi nuốt nước bọt, ngăn cản động tác của em ấy, ngón tay chỉ cổ mình:
"Chị có."
Em ấy nhíu mày nhìn tôi, vì lời giải thích của tôi mà trừng mắt, sau đó lấy khăn quàng cổ quấn lên cổ tôi.
"Bao tay của em có mang theo không?"
Tôi lắc đầu.
Em ấy thở dài:
"Sao lại quên?"
Xong tôi cười, chỉ về phía cái túi trên tay em ấy:
"Cái này, bao tay của em đưa cho chị, chị mua cho em cái mới."
Ánh mắt em ấy theo hướng tôi chỉ lấy túi xuống, ngồi xổm người, từ trong lấy ra khăn quàng cổ, bao tay, vớ, khẩu trang và nón.
Em ấy cầm, tôi nói:
"Chị cảm thấy hình như em rất sợ lạnh, cho nên mua cho em những thứ này, à, đều là kiểu bình thường, không biết em có thích không."
Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lấy bao tay từ trong túi ra, đứng lên nhìn tôi, lắc đầu bật cười:
"Rõ ràng sợ lạnh là chị."
Nói xong em ấy cầm tay tôi, đeo vào, đang chuẩn bị đeo cái khác thì bị tôi đoạt lấy.
"Chị tự mình đeo, ha ha ha ha."
Em ấy nghe xong đem bao tay đặt trên tay tôi, nói:
"Mấy hôm trước cùng ba mẹ đến nhà em họ."
Tôi mang bao tay vào, ngẩng đầu nhìn em ấy, nghe em ấy nói tiếp:
"Đi ba ngày."
Tôi đeo bao tay, ý bảo em ấy nói tiếp;
"Em sợ chị tìm em, em không có ở nhà."
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, bởi vì mùa đông da em ấy càng trắng hơn chút, không mang theo khăn quàng cổ làm lộ ra chiếc cằm thật nhọn, không biết có phải bởi vì tôi cận không, chung quanh hai má của em ấy dường như bị chỉnh sửa có bóng mờ.
Tôi vỗ vỗ tay:
"Mình sao thế này, trời lạnh quá."
Em ấy đưa tay giúp tôi chỉnh khăn quàng cổ, thuận tiện đem nón trong túi đội lên cho tôi, kéo kéo, che hai tai tôi, tôi nghe em ấy khẽ nói:
"Phải rồi, chị lười như vậy."
Nói xong, em ấy xốc cái túi trên đất lên, nói:
"Đêm qua về tới nhà rất trễ, cho nên cũng không có chuẩn bị quà năm mới cho chị."
Tôi ha ha:
"Không sao, em chính là quà năm mới của chị."
Tôi....
Tôi đang nói cái gì vậy...
Thực ra tôi chỉ muốn khách sáo với em ấy một chút nhưng không hiểu sao thốt ra thì như vậy.
Cũng may Hà Trừng cũng không bởi vì những lời đó, dành cho tôi ánh mắt sâu xa, mà rất tự nhiên vỗ vỗ vai tôi, nói tôi biết giữa đường có tiệm mới mở, chỗ đó khá ấm cúng.
Nhưng trong lòng có quỷ, nhìn cái gì nghe cái gì cũng cảm thấy kì quái ha ha, câu vừa rồi, nếu như đặt giữa 2 người bạn, cũng chỉ là câu đùa giỡn bình thường mà thôi, không có gì khác.
Nói vậy Hà Trừng cũng nghĩ vậy, trong mắt tôi, em ấy đối với lời của tôi không dao động chút nào, điều này làm cho tôi yên lòng.
Đi trên đường, bởi vì khăn quàng cổ và bao tay làm cho tôi ấm áp, tôi nhảy nhảy còn đá văng hòn đá nhỏ bên chân, sau khi nhảy mấy bước, rõ ràng nó rơi phía sau Hà Trừng, tôi quay đầu nhìn em ấy cười, cũng dừng lại đợi em ấy.
Em ấy chậm rãi đi tới:
"Thoạt nhìn tâm trạng rất tốt."
Tôi ha ha:
"Đúng vậy, năm mới mà."
Đúng vậy, ngày đầu tiên năm mới lại được gặp em.
Mặc dù không tin cách nói này thế nhưng không thể phủ nhận, ngày đầu năm mới nhìn thấy Hà Trừng, mỗi năm mỗi ngày đều có thể thấy em ấy.
A, thực sự chua xót.
Tuy thời gian nghỉ vui vẻ nhưng trên đường các tiệm hầu như đóng kín cửa, thiếu sự huyên náo và ồn ào, bên đường an tĩnh không giống thường ngày, khiến người ta tuyệt không quen.
Chúng tôi sát vai nhau đi tới, trò chuyện câu được câu không, chỉ là chốc lát là đến cửa tiệm, mẹ tôi bỗng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi về nhà ăn cơm trưa.
Thì ra đã giữa trưa rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, sau khi cúp máy tôi nhún vai nhìn Hà Trừng.
Em ấy cười:
"Không sao, về đi."
Tôi Ừm, muốn đem khăn quàng cổ và bao tay trả cho em ấy, đáng tiếc bị em ấy ngăn lại, tôi dở khóc dở cười, rõ ràng là đồ tặng cho em ấy, kết quả tự mình dùng.
Trước khi xa nhau muốn nói gì đó, cho nên tôi nghĩ nghĩ, chỉ vào cái túi, nói:
"Những thứ này nhất định phải dùng nha, sáng nay đem tới nhà mẹ cữu gia, suýt chút nữa bị ngộ nhận là tặng cho bà rồi."
Kỳ thực tôi muốn nói, đồ này đưa đến tay em ấy không hề dễ dàng, phải biết quý trọng, mặc dù không dễ dàng cũng không đặc biệt không dễ dàng, nhưng kẻ thích khoa trương thường đem sự tình biến hóa như vậy.
Mặc dù em ấy từ chối tôi ngược lại trong lời nói lại nghe ra ý khác.
"Không phải chị nói từ trong nhà đi ra sao?"
Tôi sững sờ: A ha ha.
"Cái này... à." nghĩ sẽ nói dối, lập tức thua trận, giải thích sự thật.
Em ấy nghe xong khẽ cắn môi, đưa tay cách cái mũ chọt đầu tôi, tôi bị chọt lui ra sau một bước.
Em ấy nói:
"Chờ người ta vui vậy sao?"
Tôi bị oan: "Không biết phải chờ lâu vậy nha." tôi cười ha ha, "Lần sau, lần sau nhất định đúng giờ."
Em ấy nhìn tôi ý vị thâm trường, tôi đây dùng ánh mắt đã hiểu rồi trừng lại.
Em ấy đưa tay giả vờ sẽ chọt tôi, may mắn tôi nhanh trí tránh được.
Tôi le lưỡi:
"Chị đi đây."
Em ấy Ừm, nhắc tôi về đến nhà nhớ phải nói cho em ấy biết, nhìn theo tôi rời đi.
---------------------------------
Ps. Thất tịch đủ ngọt cho mấy kẻ FA :v