Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 215: Chỉ quan tâm đến “phong cảnh” của mình




Bữa tiệc vẫn tiếp diễn. Buổi tối hôm nay có rất nhiều tiết mục, ai cũng có thể thỏa sức vui vẻ. Hi Hi và Đô Đô buồn ngủ từ rất sớm, Lê Diệp đưa chúng vào phòng nghỉ, còn Doãn Chính Đạc phải tiếp khách nên vẫn ở ngoài.

Khách khứa đi một tốp rồi lại một tốp khác đến. Những dịp như thế này vừa náo nhiệt mà cũng vừa phiền toái.

Anh đứng ở cửa chờ một người bạn, cúi đầu nhìn đồng hồ, đến khi ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy một người phụ nữ khá quen mặt bước đến. Những người đã từng gặp mặt, anh sẽ có ấn tượng, nhưng nếu không có quan hệ gì thì sẽ không đặc biệt nhớ. Đối phương mặc một chiếc váy dài màu lam, có vẻ là vào tham dự tiệc, không phải là người không có quan hệ gì, nhưng anh nhớ mãi không ra thân phận của người ấy.

Thấy anh tỏ vẻ không quen, đối phương cười, “Quan Khanh Khanh… Tôi là đồng nghiệp cũ của Lê Diệp, cũng là bạn học của cô ấy.”

Lại nhớ đến chuyện cũ. Khi đó người này cùng làm với Lê Diệp, ngày nào Doãn Chính Đạc cũng đến đón cô nên thỉnh thoảng có chạm mặt. Sau này, cô ta và Lê Diệp có chút chuyện, tuy nhiên, lần ấy Lê Diệp không bị tổn hại gì nhiều, còn cô ta thì suýt nữa bị tên biến thái làm nhục, còn bị thương ở mặt. Hồi đó, khi cô ta đã bình tâm lại, anh và Lê Diệp cũng đến thăm hỏi. Hiện giờ, thoạt nhìn thì cô ta đã hoàn toàn hồi phục, trang điểm lên cũng không nhìn ra vết sẹo trên mặt.

“Tôi đến đây với bạn, lát nữa còn có một tiết mục.”. Cô ta nhìn xung quanh, “Lê Diệp đâu? Đã lâu rồi không gặp cô ấy. Nghe nói hai người có con rồi?”

Doãn Chính Đạc nghiêng người, “Cô ấy ở trong phòng nghỉ, tụi nhỏ buồn ngủ.”

Quan Khanh Khanh gật đầu rồi tiến lên phía trước, “Tôi lên diễn đã, lát nữa nói chuyện.”

Doãn Chính Đạc gật đầu rồi lập tức quay ra tiếp bạn bè.

Trên sân khấu, Quan Khanh Khanh và mấy người bạn tạo thành một nhóm nhạc, cô ta đảm nhận hát hai ca khúc trữ tình. Ở đây có khá nhiều người biết cô ta, tuy cô ta đã lui về hậu đài, nhưng trước đó, cô ta vốn đã là một người dẫn chương trình nổi tiếng rồi.

Hát xong, thấy Doãn Chính Đạc đang nói chuyện với bạn, cô ta nhấc tà váy, đi thẳng về phía anh. Đi gần đến chỗ anh thì bỗng nhiên có người ngăn cô ta lại, trên mặt là vẻ tươi cười khiến người khác không mấy thoải mái, “Cô Quan? Hồi trước, sáng nào tôi cũng xem chương trình tin tức do cô dẫn đấy, sao giờ không thấy cô nữa? Giờ cô làm ở đâu rồi? Tôi muốn xem cô dẫn thì làm thế nào bây giờ?”

Mùi rượu nồng nặc, Quan Khanh Khanh lùi lại, “Giờ tôi đang làm ở hậu đâì, cám ơn anh.”

Cô ta vốn định tránh đi, nhưng gã kia rõ ràng không muốn để cô ta đi, gã tóm cô ta lại, “Cô cho tôi xin chữ ký được không? Tôi rất thích cô, hôm nay được nhìn thấy cô ngoài đời đúng là không dám tin luôn. Sao cô lại xinh thế chứ, còn xinh hơn cả trên tivi!”

Cô ta không có bút, cũng không muốn người khác chú ý đến nên liền nói, “Ngại quá, tôi không mang bút.”

Gã kia lôi điện thoại ra, “Thế thì cô chụp với tôi một bức ảnh được không?”

Quan Khanh Khanh không còn cách nào để cự tuyệt, đành phải phối hợp với gã ta, trong lòng thì thầm nghĩ chụp nhanh nhanh để còn né đi.

Gã kia được đà ôm lấy vai cô ta, còn ghé miệng vào mặt cô ta thơm một cái. Quan Khanh Khanh phản ứng rất kịch liệt, cô ta đẩy gã ra, “Anh làm gì đấy?”

Nghe thấy ồn ào, Doãn Chính Đạc quay đầu, vừa hay chứng kiến cảnh đó. Anh bước đến, ngăn cản gã say lại, “Đây không phải chỗ cho anh mượn rượu làm càn! Chú ý đứng đắn một chút!”

Gã kia là bạn của một đối tác nên có được thiệp mời của khách quý, nghe anh nói thế, gã lập tức tỏ ra khó chịu, “Tôi chụp với cô ta một kiểu ảnh thì sao! Anh bảo vệ cô ta thế, chẳng lẽ là có gì mờ ám với cô ta?”

Doãn Chính Đạc liếc gã một cái, rồi anh vẫy tay, ngay lập tức có một nhóm bảo vệ chạy đến lôi gã ra ngoài.

Tuy gã kia đã bị đuổi ra ngoài nhưng đã có không ít người nghe thấy động tĩnh nên quay ra nhìn. Một ông chủ trẻ và một người phụ nữ xinh đẹp, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi, mặc dù anh có đưa cả vợ con đến.

Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Quan Khanh Khanh, “Không quản lý chu đáo, thật là sơ suất quá.”

Quan Khanh Khanh không ngờ anh lại giải thích với mình, cô ta lắc đầu, “Đâu có, tôi phải cảm ơn anh đã giải vây cho tôi mới đúng chứ…”

Doãn Chính Đạc thản nhiên gãi cằm, anh không muốn nói nhiều nữa, “Tôi còn phải ra tiếp khách, cô cứ tự nhiên nhé.”

Quan Khanh Khanh nhìn theo anh, bỗng nhiên lại gọi anh, “Đợi một chút.”. Nói xong, cô ta bước lên phía trước, đặt tay lên vai anh, kiễng chân, rồi lấy một sợi chỉ trắng từ trên tai anh xuống.

Không biết có chuyện gì, Doãn Chính Đạc cũng không cảm nhận được, nhưng cô ta đột nhiên lại gần như vậy khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, cũng thấy khơi bất bình thường. Lùi lại hai bước, anh phủi phủi mai tóc, trên mặt không để lộ vẻ gì.

Quan Khanh Khanh vứt bỏ thứ trong tay đi, “Tôi thấy trên người anh có sợi chỉ… Xin lỗi…”

Doãn Chính Đạc không nói gì, quay đầu bước đi.

Đi loanh quanh một vòng, anh trở lại phòng nghỉ. Không còn sớm nữa, hai đứa trẻ đều đã ngủ say. Thấy anh vào, Lê Diệp liền nhờ nhân viên rót cho anh cốc nước, bận bịu như thế, chắc là cơm ăn không no, nước cũng uống không đủ.

“Anh làm sao đấy?”, Lê Diệp thấy sắc mặt anh không tốt lắm, trông như đang tức giận gì đó. Có điều, ở đây có ai dám chọc giận anh?

“Không có gì.”, anh ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn tụi nhỏ rồi lại nhìn cô, vừa lúc cô ngáp một cái, anh liền nói, “Thôi, về nhà đi.”

“Nhưng mà, ngoài kia…”

“Anh thuê nhiều người như thế là để anh không cần phải đích thân xử lý tất cả mọi chuyện.”, anh bế Hi Hi lên rồi nhìn bảo mẫu, “Cô bế Đô Đô đi, về nhà thôi.”

Lê Diệp thấy anh kiên quyết thì đành phải thu dọn đồ đạc để cùng anh về nhà.

Về đến nhà, lo cho hai đứa nhỏ, rồi đi tắm, xong xuôi, cả hai đều thấm mệt.

Lê Diệp vừa bước ra vừa lau tốc, bỗng nhìn thấy anh khoanh tay dựa vào thành giường, dáng vẻ như thể bị ai chọc tức. Cô ngồi xuống mép giường, “Sao thế? Đồng nghiệp của anh có biết anh về không?”

Anh ủ rũ nói, “Xong xuôi hết rồi.”

Lê Diệp cũng biết anh là người biết sắp xếp công chuyện, anh sẽ không bỏ bê việc thuộc trách nhiệm của mình. Cũng không biết là ai đã chọc tức anh nữa, trước đó vẫn còn ổn, vui vẻ tiếp khách, lúc sau thì mặt cứ u ám,, đúng như có ai mắc nợ anh vậy.

“Anh sao thế?”, Lê Diệp nhìn anh. Cô khá hiểu anh, con người này không bao giờ che giấu cảm xúc trước mặt cô, trong lòng anh nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.

Doãn Chính Đạc nhìn cô với vẻ bực tức, “Anh đang cực kỳ bực mình.”

“Anh bực mình chuyện gì?”, Lê Diệp thật sự không hiểu, ai mà lại dám chọc giận anh, đúng là to gan.

“Lúc nãy có một cô gái đến biểu diễn, cô ta là đồng nghiệp cũ của em, cũng là bạn học của em nữa.”

Anh vừa nói là Lê Diệp đã nghĩ ngay ra, “Quan Khanh Khanh?”

“Ừ, chính là cô ta.”, nhắc đến cái tên này là anh lại bực.

“Cô ấy làm sao?”, Lê Diệp hỏi.

Anh không nói ra được. Hành vi của cô ta đúng là không có ý tứ gì hết, đừng nói là trên người anh dính sợi chỉ, kể cả có dính nguyên quả bom cũng chẳng phiền cô ta động chạm.

Thấy anh cứ tự hờn giận như vậy, Lê Diệp nhất quyết tra hỏi đến cùng, rốt cuộc cũng ép anh phải nói ra. Nghe xong đúng là thấy quá buồn cười, cô còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt như sợi lông mao bay từ nơi nảo nơi nào đến. Lê Diệp không nói gì nữa, cô lắc đầu, tắt đèn ngủ bên phía mình, rồi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Anh vẫn chưa hết bực, thấy cô có vẻ chẳng quan tâm, anh liền hỏi, “Em không tức à?”

Giờ cô đã hiểu, đời người quá ngắn, còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải quan tâm, loại chuyện bực bội này thật sự chỉ làm phí thời gian mà thôi.

Anh thì lại có cảm nhận khác. Ở bên cô có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả, anh rõ hơn ai hết. Anh là người vô cùng cố chấp, trong mắt, trong lòng anh, sau khi đã yêu một người thì sẽ chẳng có hứng thú nổi với những “phong cảnh ngoài đường”. Tuy nhiên, có nhiều người lại cứ nhòm đông ngó tây, “phóng điện” bừa bãi, không hề quý trọng những gì mình có, thứ không phải của mình thì lại cứ thích cướp bằng được. Anh rất bực, bất kể đó là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần là hành vi trái với quy chuẩn của anh thì anh đều cảm thấy không thể chấp nhận được. Với lại, biểu hiện này của anh chẳng phải là nên được khen ngợi ư? Sao cô lại làm như chẳng quan tâm gì thế?

Tóm góc áo cô, anh cúi đầu hỏi, “Chẳng lẽ anh không đúng?”

Lê Diệp bị anh hỏi mà phải nhịn cười, quay đầu lại nhìn anh, “Đương nhiên là đúng rồi, anh không để ý đến cô ấy là đúng.”

Cô cảm thấy hình như anh hơi chuyện bé xé ra to, có lẽ Quan Khanh Khanh thật sự chỉ muốn lấy sợi chỉ trên người anh thôi. Quan Khanh Khanh đó có niềm kiêu hãnh của mình, không giống loại người bụng dạ khó lường.

Bàn tay anh vốn dĩ chỉ tóm lấy góc áo cô, nhưng không hiểu sao lại luồn vào vạt áo cô rồi? Vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh, mịn màng của cô, cảm giác ấm áp, thật sự khiến anh sực nhớ ra, có một chuyện đã lâu rồi anh không làm.

Anh xoay người tắt đèn. Lê Diệp còn nghĩ là anh buồn ngủ, nhưng không ngờ, tiếng thở nặng nề của anh ngày càng lại gần tai cô, từng chút từng chút, khiến cô lập tức trở nên căng thẳng. Cô rụt vai lại, giơ tay chống lên ngực anh, “Anh…anh định làm gì đấy?…”

Anh đã ghé lại rất sát rồi, hơi thở nóng rực thấm vào gáy và tai cô, đến cả giọng nói cũng khàn đặc, “Anh nghĩ là… Cầu hôn cũng cầu hôn rồi, giờ phải động phòng…”