Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 221: Giáo huấn




Đưa Đoan Đoan về nhà, Doãn Kính Lam mở cửa ra, bất chợt bắt gặp Khang Đức Văn gập vội máy tính lại, hấp tấp đứng dậy nhìn hai mẹ con chị.

“Đoan Đoan?”, mặt hắn không biến sắc, “Sao không ở với cậu thêm vài ngày nữa?”. Thấy mắt con bé đo đỏ, hắn bước lại gần, “Sao thế? Phải về nên không vui à?”

Đoan Đoan lắc đầu, tóm chặt góc áo mẹ, bộ dạng đầy sợ hãi.

Doãn Kính Lam bế Đoan Đoan đi, tắm rửa cho con bé rồi bảo người giúp việc đưa nó đi ngủ.

Nhìn dáng vẻ của chị, Khang Đức Văn đoán là chị có việc muốn nói với mình. Vừa về từ nhà Doãn Chính Đạc là đã tỏ ra xa cách, chắc chắn là lại được thằng em dạy cho cái gì rồi. Hắn cũng không quan tâm, cứ nằm ườn ra đợi chị lại gần.

Sau đó không lâu thì Doãn Kính Lam bước lại gần, nhưng không đến cạnh hắn mà bỗng nhiên mở máy tính của hắn ra. Trên màn hình vẫn là một cửa sổ chat sex mà hắn chưa đóng, bên trong đầy những lời nói ghê tởm của hắn và một người phụ nữ khác.

Mới đầu Khang Đức Văn còn căng thẳng ngồi bật dậy, nhưng rồi hắn lại nằm xuống, ra vẻ chẳng sao cả.

“Anh có biết xấu hổ không hả! Con gái anh lớn bằng từng ấy rồi mà anh còn làm chuyện này!”, Doãn Kính Lam quát hắn.

“Thì sao!”, Khang Đức Văn nhìn chị, “Tôi cũng là người bình thường, tôi cũng có nhu cầu bình thường, cô thừa biết tình trạng tôi bây giờ, chỉ được nói mồm cho đã nghiền mà cô cũng không cho?”

“Anh đúng là không biết liêm sỉ.”, thấy hắn vẫn còn lý lẽ hùng hồn, Doãn Kính Lam càng ghê tởm. Hồi xưa chị quả là đã bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, cứ tưởng hẳn là người chính trực tử tế, ai ngờ lại ti tiện đến mức này.

Khang Đức Văn cười khẩy một tiếng, “Đừng có nói như thể cô cao sang lắm nữa đi, cô đừng tưởng tôi không biết, sau khi tôi bị thương, cô liền mắt qua mày lại với thằng Cố Dũng nhé. Có mấy đêm cô về muộn, cứ bảo là tụ tập bạn bè, nhưng thật ra là tằng tịu với nó chứ gì.”

“Anh nói bậy!”, Doãn Kính Lam nổi điên, “Tôi không làm thế! Tôi với anh ấy chỉ gặp nhau vài lần vì công việc, tôi không vô liêm sỉ như anh!”

“Nếu cô chê tôi không còn khả năng thì cô tìm thằng khác cho đỡ cô đơn, thế cũng là bình thường, tôi không quản cô, loại chuyện này, người trưởng thành đều hiểu cho nhau được mà.”

“Anh câm miệng!”, Doãn Kính Lam cảm thấy không thể nhịn được nữa, “Tôi muốn ly hôn! Khang Đức Văn, anh cút ngay ra khỏi nhà tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”

Khang Đức Văn tỏ vẻ bất cần, “Được, ly hôn thì ly hôn, nhưng mà cô cứ thử tưởng tượng xem, con người tôi, vô liêm sỉ thành quen rồi, cô đá tôi đi, đương nhiên tôi sẽ ghi hận trong lòng, không biết chừng sẽ làm ra chuyện xúc phạm đến cô, vậy thì xin lỗi nhé.”

Doãn Kính Lam trừng mắt nhìn hắn, “Anh định uy hiếp tôi đấy à!”

Hắn nhún nhún vai, “Thế thì cô cứ tìm trong máy tính tôi đi, ở folder ảnh cả nhà mình, có điều bất ngờ đấy.”

Doãn Kính Lam bắt đầu có dự cảm mơ hồ, chị quay đầu tìm trong máy tính của hắn. Hôm đó là sinh nhật Đoan Đoan, cả nhà cùng chụp ảnh rất hạnh phúc. Có điều, sự chú ý của chị đã chuyển đến một folder mà hắn nói. Hắn cài mật khẩu, chị biết mật khẩu hắn hay dùng, vừa mở ra, trước mắt chị lập tức tối sầm.

Đó là những đoạn video quay cảnh sinh hoạt của hai vợ chồng khi hắn còn khỏe mạnh.

Không biết hắn quay vào lúc nào, cũng không biết đã lưu bao lâu rồi, chị nhìn thấy mà phát tởm, lập tức xóa bỏ hết rồi mắng hắn, “Biến thái! Anh quay cái này làm gì!”

“Giữ lại làm kỉ niệm thôi.”, giọng điệu của hắn đầy cợt nhả, “Bà xã, thật ra lúc mình còn mặn nồng, trong chuyện đấy vẫn vô cùng hòa hợp mà. Nếu không phải em trai cô cho người làm tôi bị thương thì tôi cũng không nỡ để cô quạnh quẽ đâu.”

Trong lòng chị ngàn lần chán ghét hắn, “Đừng có nói nữa! Là tự anh chuốc lấy! Anh gây sự với ai không gây sự, sao lại cứ là em trai tôi với Lê Diệp!”

“Là bọn nó cản đường tôi!”, Khang Đức Văn liếc xéo chị, “Có trách thì chỉ trách cô ấy, con rể thì vẫn mãi thua con trai, ở trong nhà cô, tôi có khác gì con chó gác cửa không!”

Doãn Kính Lam thấy hắn không ngăn cản mình xóa những đoạn phim thì liền cảm thấy khác thường, chị lao tới, “Có phải còn có bản copy không?”

Hắn cười, “Cô thông minh lên rồi đấy. Không những tôi lưu lại mà còn ghi ra thành đĩa cơ. Nếu cô mà không phải là vợ tôi thì tôi đã vô tư tung ra ngoài rồi, để cho mọi người đều được chiêm ngưỡng dáng người quyến rũ của cô.”

Doãn Kính Lam lập tức nổi điên, “Anh đúng là không biết xấu hổ! Mau mang hết đĩa ra đây cho tôi!”

“Cô căng thẳng thế làm gì, chỉ cần một ngày cô còn là vợ tôi thì tôi còn phải bảo vệ cô, đây là trách nhiệm của một thằng đàn ông.”. Hắn vô cùng đắc ý, “Cô yên tâm, cô không quẳng bỏ tôi thì tôi cũng chẳng bán đứng cô đâu. Cho nên, bà xã à, chúng ta phải chung sống hòa thuận như thường, con gái còn nhỏ, không thể để nó thành đứa mồ côi cha được.”

Doãn Kính Lam nhìn phải bộ dạng vô lại của hắn mà tức tối không biết trút vào đâu. Chị muốn ly hôn, nhưng giờ lại có đủ loại rắc rối thế này khiến chị không thể thoải mái đưa ra sự lựa chọn như người khác được.

Thấy chị do dự, Khang Đức Văn cười cười. Hắn cầm di dộng xem tin, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, hắn đứng dậy đi ra cửa, “Tối nay tôi về muộn đấy, bà xã, cô nghĩ cách đi, thay tôi giải thích với mẹ nhé.”

Nhìn hắn ra khỏi nhà, Doãn Kính Lam đã chẳng còn muốn biết hắn đi gặp ai nữa. Đối với con người này, chị chỉ còn sự thất vọng và oán hận mà thôi, nhưng chị lại bị khóa chân lại, muốn chạy thoát cũng không thể.

***

Trung tâm thương mại.

Gần đây trời có vẻ hơi lạnh, bắt đầu vào thu, mưa liên tục, nhiệt độ cũng từ từ hạ xuống.

Trước kia Doãn Chính Đạc rất biết ăn diện, thường tự chọn trang phục từ trên xuống dưới rất chỉnh chu. Có điều, hiện giờ bận bịu công việc, lại có thêm hai đứa con, anh đã dần dần biến thành một ông già rồi.

Lê Diệp để ý đã lâu rồi anh không mua quần áo, gần đây lại có vẻ béo ra, nhiều quần áo trước đây đã không vừa nữa. Béo ra là điều mà đàn ông đã kết hôn không thể tránh được, có điều đó là sự thay đổi hạnh phúc, cuộc sống an ổn mới có được sự thay đổi ấy.

Tới quầy đồ của nam, nhắm mấy nhãn hiệu anh hay dùng, cô đi dạo một vòng rồi chọn cho anh hai chiếc áo khoác mỏng trước. Loanh quanh một lát nữa, cô mua thêm chút đồ, cuối cùng xách mấy túi to túi nhỏ định sang mua đồ cho hai đứa nhỏ.

Bỗng nhiên, cô gặp được một gương mặt rất quen.

Đối phương chủ động chào cô, “Lê Diệp!”

Sau khi sinh con, có lẽ đầu óc cô thiếu nhanh nhạy hẳn, phải một lúc mới gọi được tên đối phương, “Khanh Khanh?”

“Ừ! Lần trước công ty chồng cậu tổ chức tiệc kỉ niệm, mình có đến đấy, nhưng mà cậu lại ở trong phòng nghỉ, mà mình thì đang vội nên chỉ kịp chào hỏi chồng cậu thôi.”

Lê Diệp nhìn cô ta, hiện giờ cô ta rất ổn, có vẻ như đã bước ra khỏi bóng ma tâm lý. Cô cười, “Giờ mình có hai đứa con nên căn bản là chẳng có thời gian, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà với chúng nó, lâu lắm rồi không đi làm.”

“Như cậu lại sướng, như bọn mình đây này, cứ quần quật đi làm, về đến nhà còn chẳng có ai mà trò chuyện.”, Quan Khanh Khanh thở dài.

Lê Diệp mỉm cười, “Mỗi kiểu lại có cái hay của nó, ít ra như cậu lại được tự do… Cậu đi mua sắm à?”

“Sắp đến sinh nhật bố mình, mình đi chọn cho ông ấy món quà.”, Quan Khanh Khanh nhìn cô, “Cậu đến chọn đồ cho chồng à?”

“Ừm… Ăn mặc theo mùa mà, đi mua cho anh ấy ít quần áo, mua cho cả hai đứa nhỏ nữa.”

“Đúng là vợ hiền dâu thảo mà.”, Quan Khanh Khanh kéo tay cô, “Cậu có vội không? Không vội thì mình cùng đi đi, khó có dịp gặp được nhau mà lại đều đi một mình.”

Lê Diệp vui vẻ đồng ý, ở nhà lâu, ra ngoài cũng toàn đưa cả con đi, hiếm khi được tụ tập bạn bè.

Chọn xong quà cho bố Quan Khanh Khanh, cả hai người cùng qua khu đồ trẻ em.

Hi Hi lớn khá nhanh, quần áo chẳng được bao lâu đã lại ngắn, đúng là lãng phí. Hiện giờ Lê Diệp luôn mua những bộ có màu sắc trung tính, sau này còn cho Đô Đô mặc.

Nhìn cô tỉ mỉ chọn đồ, Quan Khanh Khanh nói, “Lê Diệp, có hai đứa con chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? Nhìn cậu trông cực kỳ sung sướng ấy.”

Thế nào mới là hạnh phúc, cô cũng không có khái niệm cụ thể. Bởi nếu so sánh với trước kia thì hiện tại cô đã có được thật nhiều thứ tốt đẹp, cho nên quả thật là có phần sung sướng.

“Cậu thì sao, đã có bạn trai chưa?”, Lê Diệp hỏi cô ta.

Quan Khanh Khanh lắc đầu, “Có đâu, ai tốt số được như cậu chứ, vừa đấy đã gặp được một người đàn ông tốt, đàn ông bây giờ toàn là thằng đểu thôi.”

Lê Diệp không ngờ mình lại được liệt vào hàng những người tốt số, những đau khổ cô đã trải qua, chắc chắn chẳng mấy ai hiểu.

“Bộ này đáng yêu quá.”, Quanh Khanh Khanh cầm một bộ đồ liền thân hình gấu mèo lên, “Lạnh thêm chút nữa là mặc được rồi, nhìn ngộ ghê.”

Lê Diệp đón lấy, Hi Hi mặc vừa bộ này, đúng là nhìn rất đáng yêu.

“Để mình mua tặng thằng bé nhé.”, Quan Khanh Khanh cầm bộ đồ ra thanh toán.

Lê Diệp vội vàng ngăn cản, bộ đồ này không phải là rẻ, cô không muốn để người khác trả. Nhưng Quan Khanh Khanh lại cương quyết giành phần thanh toán. Lê Diệp không cản được, đành phải mời cô ta ăn cơm. Có điêu, vừa định tìm chỗ ăn thì ở nhà gọi điện báo Hi Hi chạy nhảy ngã đập đầu, cô vội vội vàng vàng lao về nhà.

Quan Khanh Khanh nghe nói thế cũng tỏ vẻ quan tâm, muốn về nhà cùng cô.

Hai người cùng nhau về. Lê Diệp hớt hả vào tìm Hi Hi, thằng bé tự biết mình gây họa nên không dám khóc, chỉ ngồi mếu máo trông đến tội. Thấy trán nó sưng u một cục, Lê Diệp bực mình, “Có phải mẹ đã bảo là không được chạy nhảy rồi không, là tại con không nghe đấy!”

Hi Hi chỉ lên đầu, “Mẹ ơi, chỗ này đau quá!”

Lê Diệp xoa cho nó, nó đau nhưng không dám kêu, chỉ đành chịu đựng. Có mẹ ở đây rồi, nó cũng ngoan hơn hẳn. Nằm dựa vào người mẹ, nó bỗng nhìn Quan Khanh Khanh rồi hỏi, “Mẹ ơi, ai đây ạ?”

“Chào dì Khanh Khanh đi.”, Lê Diệp ôm Hi Hi, giới thiệu với nó.

Quan Khanh Khanh có vẻ khá thích trẻ con, ôm Hi Hi một cái rồi lại nhìn Đô Đô. Nói thật, cho dù là người phụ nữ độc thân chưa chồng con, dù không nghĩ đến chuyện có con, nhưng nhìn thấy hai bảo bối xinh xắn nhà Lê Diệp thì cũng đều không ngồi yên được. Hai đứa nhỏ như hai con búp bê vậy, khiến ai nhìn thấy cũng phải thích ngay được. Cô ta chơi cùng hai đứa nhỏ một lát mà đã đến chiều, vậy nên Lê Diệp giữ lại ăn tối, nhân tiện dặn người làm chuẩn bị thêm vài món.

Tầm chạng vạng thì Doãn Chính Đạc về. Anh vừa vào cửa, Hi Hi đã chạy ra tủi thân kể chuyện xảy ra hôm nay. Doãn Chính Đạc nhìn cục u trên đầu nó, lúc mới nghe còn cảm thấy thật đáng đời, ai bảo nó nghịch, nhưng nhìn thấy rồi thì lại mềm lòng, nhẹ nhàng nói, “Sao lại nặng thế này? Đi chụp phim đi, nhỡ bị làm sao.”

Lê Diệp biết là anh sẽ ngạc nhiên, “Nó đập vào tay vịn ghế, sưng u cả lên rồi.”

Doãn Chính Đạc liền ngồi xổm xuống dỗ con.

“Anh Doãn đã về rồi ạ?”

Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, giờ mới để ý là trong nhà có thêm người. Nhìn thấy Quan Khanh Khanh, trong lòng anh tự động sinh ra cảm giác chán ghét, người phụ nữ này cứ khiến anh có cảm giác không thật thà. Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều, nhưng tóm lại là anh vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.

Bữa tối rất đầm ấm, Lê Diệp tự tay làm mấy món, Doãn Chính Đạc ngon miệng nên ăn liền hai bát. Cứ thế này thì béo ra là chuyện đương nhiên, chỉ xem là béo cỡ nào mà thôi. Hi Hi thì lại hơi kén ăn, thằng bé không thích rau có màu xanh đậm, người lớn bắt nó ăn mà nó thì cứ nhân lúc không ai để ý là xúc ra ngoài.

Quan Khanh Khanh ngồi bên cạnh thấy Hi Hi kén chọn liền nhẹ giọng nói, “Bạn nhỏ phải ăn rau thì mới cao to đẹp trai được.”

Hi Hi ngẫm nghĩ, cao to với đẹp trai đối với nó mà nói chẳng có lực hấp dẫn gì cả, nó cứ không thích ăn rau đấy.

“Như thế này đi.”, Quan Khanh Khanh lấy di động ra, “Cháu có xem “Siêu nhân Bổn Bổn” không?”

“Có ạ, có ạ!”, Hi Hi hưng phấn khua tay. Đối với tụi nhỏ, siêu nhân Bổn Bổn chính là anh hùng, là thần tượng trong lòng chúng.

“Thế thì nếu cháu ngoan ngoãn ăn hết rau thì cô sẽ bảo siêu nhân Bổn Bổn gọi điện cho cháu.”, Quan Khanh Khanh dụ dỗ.

Hi Hi khoái chí nhìn mẹ rồi lại nhìn bố, trên mặt hiện đầy vẻ mong chờ. Nó hít sâu một hơi, cầm thìa xúc đầy rau vào miệng. Chỉ chốc lát đã ăn xong, nó vội vàng chạy đến cạnh Quan Khanh Khanh, “Siêu nhân Bổn Bổn đâu ạ? Anh ấy ở đâu ạ?”

Quanh Khanh Khanh bấm số gọi điện thoại, nói với đối phương vài câu rồi đưa điện thoại cho Hi Hi.

Thằng nhóc cầm điện thoại, vẻ mặt đầy hưng phấn. Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền ra, nó vui sướng nhảy cẫng lên, rồi bắt đầu nói với đối phương những câu mà chỉ có lũ trẻ mới hiểu. Lê Diệp thấy nó phấn khởi mà cũng cười theo.

Thật ra Hi Hi không biết, người nói chuyện với nó không phải là siêu nhân Bổn Bổn gì hết, mà chính là diễn viên lồng tiếng sau hậu đài. Có điều, trong mắt bọn trẻ, biết nói chuyện là có tồn tại, vậy thì nhất định sẽ có người duy trì chính nghĩa trên thế giới này.

Lưu luyến mãi không muốn buông điện thoại, Hi Hi đỏ bừng mặt chạy đến cạnh bố, “Siêu nhân Bổn Bổn nói con là em bé ngoan, bố, sau này con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”

Thế mà lại giải quyết được một vấn đề lớn, Doãn Chính Đạc véo má con trai, “Ăn xong rồi thì ra xem hoạt hình đi, đừng có chạy lung tung, cục u trên đầu còn chưa bớt sưng đâu.”

Hi Hi được siêu nhân Bổn Bổn khích lệ nên lập tực có cảm giác như được đón nhận sứ mệnh cao cả, bố bảo thế nào thì làm thế ấy, ngoan ngoãn, quy củ, ngồi trên sô pha nghiêm túc xem ti vi.

“Cảm ơn cậu nhé.”, Lê Diệp nói lời cảm ơn với Quan Khanh Khanh, xem ra mình vẫn chưa đủ linh hoạt trong cách dạy con, coi như hôm nay học được một chiêu mới.

“Có gì đâu.”

Ăn cơm xong, mọi người cùng ăn hoa quả rồi hàn huyên một lúc, bất giác sắc trời bên ngoài đã tối thẫm lại.

Quan Khanh Khanh nhìn đồng hồ, “Mình không quấy rầy cả nhà nữa, cũng không còn sớm nữa, mình về đây.”

Lê Diệp đứng dậy tiễn cô ta, “Cậu đợi một chút, để mình gọi tài xế đưa cậu về, chỗ này không dễ bắt xe đâu.”

Quan Khanh Khanh vội vàng từ chối, nói là phiền toái, nhưng Lê Diệp vẫn đi gọi tài xế, rồi lại sực nhớ ra là chiều này anh tài xế xin nghỉ.

Doãn Chính Đạc đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình với Hi Hi, Lê Diệp bèn ra gọi anh đưa người kia về.

Anh không muốn đứng dậy, “Gọi tài xế đến.”

Muộn vậy rồi mà lại bảo khách tự bắt xe về thì thật chẳng ra sao, đã lâu Lê Diệp không lái xe nên cũng không tự tin vào kỹ thuật của mình, cô không muốn mạo hiểm. Nghĩ vậy, cô kéo tay Doãn Chính Đạc rồi nhỏ giọng nói, “Anh tỏ thái độ gì đấy, đưa người ta về một lát có sao đâu.”

Anh vẫn không động đậy, nhưng thấy cô có vẻ mất vui thì nghĩ, vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau thì thật chẳng đáng, vậy nên anh đứng dậy mặc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Lê Diệp nhìn theo bóng anh, lòng thầm nghĩ, sao anh lại có thái độ này với khách chứ, cả tối không nói chuyện, không muốn đưa người ta về, thật chẳng giống với thái độ nên có của chủ nhà. Không hiểu Quan Khanh Khanh đã làm gì khiến anh mất hứng nữa.

Lái xe ra ngoài, cả dọc đường đi, Doãn Chính Đạc đều không nói gì. Quan Khanh Khanh ngồi bên cạnh cũng im lặng luôn.

Nhà cô ta có vẻ khá xa, lái xe phải chừng nửa tiếng mới đến nơi.

Một lát sau, có lẽ cảm thấy nhàm chán, cô ta chỉ vào hệ thống đài trong xe anh, “Tôi có thể nghe không?”

“Không.”, anh quả quyết từ chối.

Không ngờ anh lại thiếu khách sáo như vậy, Quan Khanh Khanh bĩu môi, rồi cũng không yêu cầu nữa.

Yên phận được vài phút, cô ta lại quay đầu nhìn anh nhưng không nói gì mà chỉ nhìn anh. Đột nhiên, cô ta hỏi, “Thật ra tôi rất tò mò, trước đây anh theo đuổi Lê Diệp là vì thích điểm gì của cậu ấy?”

Con nhà giàu như anh hẳn là nên sánh đôi cùng siêu sao hay người mẫu diễm lệ, vậy mà anh lại chọn Lê Diệp, không thể không nói là khác thường. Hơn nữa anh lại luôn tỏ ra Lê Diệp là bảo bối của anh, thật khiến người khác không tài nào lý giải nổi. Theo đuổi sự mới mẻ và kích thích, không phải là phong cách nên có ở những người như anh sao?

Doãn Chính Đạc kiềm chế cơn giận, đưa mắt nhìn cô ta một cái, “Tôi không cần biết cô có ý định gì, nhưng sau này tốt nhất là yên phận một chút. Chuyện giữa tôi với Lê Diệp, không liên quan đến cô.”

Cô ta cười cười, “Bên cạnh anh đầy oanh yến như thế, chẳng lẽ không động tâm sao?”

Bỗng nhiên anh đánh lái vào ven đường, cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe. Quan Khanh Khanh còn tưởng anh có chuyện gì, ai ngờ anh đi vòng lại, mở cửa phía ghế phó lái ra, cởi bỏ dây an toàn của cô ta rồi một tay lôi cô ta xuống.

Anh không hề khách sáo chút nào, gần như là đẩy ngã cô ta. Quan Khanh Khanh đập người vào cột đèn cạnh đường, cô ta xoa bả vai, “Anh làm gì đấy!”

Doãn Chính Đạc nhìn cô ta chằm chằm, gương mặt đầy vẻ chán ghét, “Tôi biết thừa suy nghĩ của cô… Cô cảm thấy Lê Diệp không bằng cô, cho nên thấy cô ấy ở cạnh tôi thì cô không phục. Để tôi nói cho cô biết Lê Diệp hơn cô chỗ nào. Cô ấy hiểu thế nào là đúng mực, cô ấy biết tôn trọng chính mình, biết tự ái. Còn cô, đừng tự cho là mình đúng, cô đẹp thế nào, tài giỏi ra sao, không liên quan đến tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô, là vì với tôi mà nói thì cô chỉ là kẻ qua đường mà thôi. Cô cũng không cần phải thử tôi, hiện tại tôi quý trọng gia đình mình, nếu có người muốn phá hoại nó, tôi sẽ không cho phép, cũng không để yên đâu. Cô nghe hiểu hay không thì đây cũng là lần cuối cùng, về sau đừng có đến tìm Lê Diệp nữa. Loại phụ nữ như cô không xứng làm bạn cô ấy.”

Chỉ mấy câu nhưng đủ khiến mặt Quan Khanh Khanh đỏ bừng lên, cô ta nhìn Doãn Chính Đạc quay đầu xe mà tức run người. Cô ta cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng tức giận, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Thật ra cô ta không muốn cướp người đàn ông này, nhưng đúng là cô ta thấy bất công. Cô ta cảm thấy mình quá ưu tú, Lê Diệp mà so với cô ta thì chỉ là một người phụ nữ vô cùng bình thường. Vậy mà cô ta trải qua muôn vàn cơn suy sụp, còn Lê Diệp thì vẫn được người đàn ông kia bảo vệ như vậy. Cái cô ta giận không phải là bản thân Lê Diệp, mà là giận mình không có số mệnh như cô, không được suôn sẻ thuận lợi như cô.