Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 7: Diệp Hoài nói, "Cậu cho rằng tôi sẽ mềm lòng sao?"




Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Diệp Hoài trở vào phòng, chờ Viên Tinh Châu nhận lỗi với mình. Thậm chí hắn còn hơi rối rắm, thầm nghĩ nếu như Viên Tinh Châu gào khóc thảm thiết nhào tới ôm đùi hắn, hắn vẫn nên đá văng người đi hay là tự mình nhảy tránh ra.

Kết quả chính mình lâm vào tình thế khó xử, ở trong lòng biên soạn kịch bản nửa ngày, người ngồi trên sô pha lại không có động tĩnh gì, thậm chí còn đang cười ngây ngô với vẻ mặt si ngốc!

Diệp Hoài lập tức có chút không vui, hắn rảo bước đến sau lưng ghế sô pha, tính toán hung hăng e hèm một tiếng, nhắc nhở Viên Tinh Châu nghiêm túc làm chính sự. Nào ngờ vừa dò đầu qua liền thấy được khuôn mặt của chính mình.

Màn hình từ trên xuống dưới chi chít bình luận chạy kín, nội dung tất cả đều là: "Diệp Hoài quả thật là vua giấm đệ nhất Châu Á!"

"Diệp Hoài sủng chồng cấp vũ trụ quả nhiên không sai!"

"Hoài Hoài không nỡ để cho Châu Châu của chúng ta phải chịu oan ức một chút nào đâu!"

Diệp Hoài nhăn mày lại, chậm rãi vẽ ra một dấu chấm hỏi ở trong đầu.

Bởi vì video bị tắt tiếng, nội dung lại là chương trình trước đây nhóm nhạc của bọn họ tham dự, cho nên hắn cũng không biết những người này rút ra đến kết luận từ đâu.

Viên Tinh Châu cũng thật là, chết mê chết mệt hắn cũng đành thôi, nhìn ở ngoài chưa chán hay sao mà còn muốn tìm đến chỗ khác để ngắm?

Hắn chỉ nhìn thấy ảnh bìa của video đen như mực cùng với tiêu đề là《 Đoạt Ái 》, đến nỗi cũng không buồn nghĩ nhiều đến nội dung, cho nên chỉ bĩu môi, hả hê trong chốc lát.

Viên Tinh Châu đang định nhớ kỹ tên của người đăng video này, một lát nữa chính mình trộm vào trong phòng xem, vừa nghe động tĩnh đằng sau, "a" một tiếng nhảy dựng lên, tay chân luống cuống đứng bật dậy, không cẩn thận trượt tay làm rơi di động xuống sàn, Viên Tinh Châu vội vàng nhặt lên, đỉnh đầu đập mạnh vào ghế sô pha, trước mắt đều phải nảy ra sao Kim.

Diệp Hoài: "......"

"Cậu làm gì vậy?" Diệp Hoài tỏ vẻ khó hiểu, "Chột dạ đến mức đó à?"

"Không, không có," Viên Tinh Châu mặt đỏ tai hồng, ngồi xổm trên sàn liên tục lắc đầu, "Chỉ, chỉ chỉ là bị dọa hết hồn thôi."

Viên Tinh Châu quả thật ngượng muốn chết, nhanh chóng mò mẫm nhặt lấy di động trên sàn, kiểm tra một chút, thấy màn hình không vỡ, thở phào một hơi, cẩn thận đặt xuống, sau đó đứng dậy ngồi vào một bên ghế, lòng chưa thôi sợ hãi mà vỗ ngực lộp bộp.

May mắn thay Diệp Hoài không phát hiện ra cậu đang làm gì, bằng không cái mặt này chẳng giấu được vào đâu. Trái tim nhỏ của Viên Tinh Châu chậm rãi rơi trở về khoảng không, cậu vươn tay sờ thử, phát hiện phía sau lưng mình thế mà đã ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Hoài liếc cậu một cái đầy hồ nghi, theo sau nhấc cẳng chân dài, từ sau ghế sô pha trực tiếp trèo qua tới, ngồi ở vị trí ban nãy của Viên Tinh Châu.

"Không có việc gì là được." Diệp Hoài nghiêng chân, lấy ra điện thoại di động của mình từ trong túi quần, mở game ra chơi, "Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi?"

Viên Tinh Châu: "......"

Trái tim vừa thả lỏng trong phút chốc của cậu nhoắng một phát lại bị xốc dậy.

"Không." Viên Tinh Châu cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, hỏi ngược lại, "Anh...... Anh có phải là có chuyện muốn hỏi em không?"

"Tôi?" Diệp Hoài ngẩng đầu lên từ màn hình di động, liếc mắt quét cậu một lượt, "Liên quan gì đến tôi?"

Viên Tinh Châu: "......" Cậu quan sát kỹ sắc mặt của Diệp Hoài, lúc này mới xác định Diệp Hoài nhất định là không phát hiện ra nội dung của video vừa nãy.

Vậy thì hỏi như thế nghĩa là......

Viên Tinh Châu đột nhiên nghĩ tới chuyện chính.

"Thật ra, em cần phải chính thức xin lỗi anh." Viên Tinh Châu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nhìn Diệp Hoài nói, "Chuyện CP Hoài Châu này, là em không đúng. Khi ấy em chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, bịa chuyện một hơi. Kết quả mọi người lại truyền đi khắp nơi." Cậu ngừng lại một chút, dựa theo ý thích của Diệp Hoài mà bỏ thêm một câu, "Chủ yếu là bởi vì anh quá hot, mọi người đều cực kỳ để ý đến anh."

Diệp Hoài không ngẩng đầu lên, thế nhưng thay đổi tư thế, nghiêng người dựa vào sô pha, bắt chéo chân.

Viên Tinh Châu nói: "...... Em không nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, CP này mang đến cho em rất nhiều sự chú ý cùng danh tiếng, sau đó em cũng gặp một chút vận may, vọng tưởng dù sao anh cũng không trở lại, về sau chờ mọi người dần quên lãng đi liền không có việc gì nữa."

"Ai nói cho cậu là tôi sẽ không trở lại?" Diệp Hoài hỏi.

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt.

"Anh chứ ai!" Viên Tinh Châu nói, "Anh nói mà."

Diệp Hoài nhướng mày tỏ vẻ đầy nghi hoặc.

Viên Tinh Châu giải thích: "Chính là lúc chúng ta đi hẹn trước lịch đăng ký kết hôn, anh nói anh sẽ không về nước nữa."

Quy trình đăng ký kết hôn ở nước ngoài vô cùng phiền toái, hai người trước tiên phải đến trung tâm đăng ký kết hôn, đặt trước lịch hẹn, sau đó lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi lại phải làm lễ.

Lúc trước Hoa Ngu công bố tin kết hôn ra ngoài, kỳ thật là tin bọn họ làm đăng ký kết hôn. Viên Tinh Châu làm việc đến nơi đến chốn, nhất mực chờ đến khi làm lễ xong xuôi rồi mới về nước.

Diệp Hoài từng nói qua hai lần rằng hắn sẽ không đã trở lại, một lần là cùng ngày đi hẹn trước lịch đăng ký kết hôn, một lần là sau khi làm xong lễ. Nếu biết rằng người này chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra, Viên Tinh Châu dù bất kể thế nào cũng sẽ không đề cập đến hắn.

Diệp Hoài hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nghe cậu nhắc tới, một đống dấu chấm hỏi viết đầy trên mặt. Tuy vậy hắn không hề hoài nghi tính chân thực của những lời này, chỉ là đang hồi tưởng chính mình vì sao lại nói như thế.

Viên Tinh Châu có tâm tư mẫn cảm, sau khi nhận ra điểm này bèn vô cùng cảm kích, nghĩ một hồi, chủ động giúp hắn nhớ lại hồi ức: "Ngày đó mọi người đi quán bar, anh còn uống được rất khá."

Nơi bọn họ và nhân viên công tác đến chính là quán bar mà người trẻ tuổi hay tụ tập, ngày đó Diệp Hoài gọi rượu Vermouth, còn Viên Tinh Châu lại chỉ dám uống rượu trái cây, có nồng độ cồn thấp.

Nhân viên công tác ở bên cạnh chụp ảnh, sau đó gửi cho paparazzi, Diệp Hoài vô tình liếc mắt quét Viên Tinh Châu một cái, nói một câu, về sau sẽ không quay trở lại.

Viên Tinh Châu vẫn luôn nhớ rất rõ, còn từng vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối.

Diệp Hoài nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, "Không nhớ. Có điều tửu lượng của cậu thật sự là kém."

Viên Tinh Châu cúi đầu cười cười.

"Hiện tại đã luyện được chưa?" Diệp Hoài hỏi.

"Không, em không uống rượu." Viên Tinh Châu nói.

Diệp Hoài gật đầu. Viên Tinh Châu xuất thân là ca sĩ, so với người bình thường càng phải trân quý giữ gìn cổ họng của mình.

Bầu không khí thoáng chốc dịu đi, Viên Tinh Châu hơi xoắn xuýt, tiếp tục đề tài ban đầu, "Chuyện này, em thật sự, vô cùng...... vô cùng xin lỗi anh."

Cậu khom lưng cúi đầu về phía Diệp Hoài, cực kỳ áy náy nói, "Chuyện này em sẽ mau chóng nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ không tổn hại đến thanh danh của anh."

"Ồ," Diệp Hoài mặt không cảm xúc nói, "Biện pháp gì?"

"Em tạm thời còn chưa nghĩ đến, cho nên muốn xin phép anh cho thư thả một đoạn thời gian. Tóm lại," Viên Tinh Châu ngồi thẳng người, vẻ mặt kiên định nói, "Em nhất định sẽ tận lực giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ, an toàn mà cởi trói, không gây thêm rắc rối cho anh."

Diệp Hoài buông di động, từ trên cao nhìn xuống cậu, lại giống như dạy dỗ em út mà lắc lắc ngón trỏ.

"Làm việc không cân nhắc hậu quả!" Diệp Hoài nói, "Cậu cho rằng tôi sẽ mềm lòng sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Nếu không phải vì tham gia show truyền hình này." Diệp Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, "Tôi dù thế nào cũng phải bắt cậu ra mặt nói cho rõ ràng."

Viên Tinh Châu: "???"

Viên Tinh Châu nghe không hiểu, há miệng sửng sốt.

Diệp Hoài tỏ vẻ khinh thường mà ném điện thoại qua.

Trên giao diện của di động nào có trò chơi gì, rõ ràng là phiên bản thuyết minh của một show truyền hình chủ đề yêu đương ở nước ngoài.

Cũng chẳng biết Ôn Đình lấy từ đâu ra, gã chia sẻ cho Diệp Hoài xem, Diệp Hoài lướt qua một hồi mất kiên nhẫn, liền ném cho Viên Tinh Châu.

"Lát nữa có người tới thu dọn hành lý." Diệp Hoài nhìn Viên Tinh Châu thật cẩn thận cầm lấy di động của hắn như nâng niu bảo bối, hất cằm lên chỉ chỉ mấy cái vali kia, bước về phòng, "Giữa trưa không cần gọi tôi ra ăn cơm, đã quá nửa đêm rồi, tôi phải ngủ."

Viên Tinh Châu: "......" Rõ ràng đang là 10 giờ sáng.

Hoá ra là vị này vẫn tiếp tục bị lệch múi giờ.

Viên Tinh Châu không nghĩ tới sự tình vòng vo một hồi, Diệp Hoài thế mà lại phá lệ chừa cho cậu một con đường sống. Có điều show truyền hình lần này đích thực đáng giá được Diệp Hoài coi trọng.

—— 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 là một gameshow đề tài yêu đương siêu nổi tiếng ở Châu Á, được các nước trong khu vực làm lại thành nhiều phiên bản khác nhau. Trước đây trong nước có một nền tảng muốn làm lại, bởi vì vấn đề bản quyền mà bị cộng đồng mạng phản đối, giằng co qua lại một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không dám khởi quay.

Về sau lại nghe đồn có nhà đài nọ lén mua được bản quyền, tính toán chế tác gameshow này thành chương trình truyền hình trọng điểm của nhà đài. Chỉ là họ vô cùng thận trọng trong công cuộc tuyển chọn người tham gia, ý kiến bất đồng khắp nơi, cho nên mãi mà vẫn chưa thống nhất được.

Đương nhiên cũng có người hoài nghi rằng, nội dung của chương trình《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》là tìm vài vị minh tinh, tự ghép CP mà diễn một bộ phim tình cảm ngắn có cảnh thân mật. Các minh tinh vừa phải giành giật cơ hội, vừa phải yêu đương, mục đích của từng người bất đồng, mà chương trình cũng rất hấp dẫn khán giả. Thế nhưng thần tượng trong nước chỉ có một số ít thuộc trường phái có thực lực diễn xuất, người có dã tâm hơi lớn một chút thì lại không có gan yêu đương, nào dám tham gia mấy chương trình kiểu này.

Huống chi loại show thực tế rập khuôn kiểu này, người trong nước không nhất định sẽ thích. Xét cho cùng thì tố chất của các minh tinh không đồng đều, trước đây từng có một show truyền hình thực tế được đánh giá rất cao, kết quả do tố chất của minh tinh tham gia quá thấp, tam quan gây sốc, tương phản hoàn toàn với ý tưởng của chương trình, làm người xem vô cùng khó chịu.

Viên Tinh Châu bắt đầu chăm chú xem video chương trình bản gốc để học tập bổ túc, mới xem đến một nửa, lại nhớ tới Diệp Hoài dường như không quá kiên nhẫn đối với những việc này, bèn lấy sổ tay ra, ghi chép lại những điểm cần lưu ý cho hắn.

Ở một nơi khác, Ôn Đình thấy Diệp Hoài có vẻ đã chịu đáp ứng rồi, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết.

Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 thật ra là show truyền hình tạp kỹ mà Lý Ngộ cho Viên Tinh Châu tiếp nhận. Ôn Đình tuy rằng tự ôm việc này vào người, còn không buồn lựa lời mà mắng cho Lý Ngộ một trận*, thế nhưng vấn đề đã được giải quyết, Lý Ngộ cũng rất vui vẻ.

*nguyên văn: 明损暗贬 (minh tổn ám biếm), nghĩa là trong lòng lẫn thể hiện ra ngoài đều là mắng mỏ chê trách; một câu hay được dùng hơn là 明贬暗褒 (minh tổn ám bao), nghĩa ngoài miệng thì chê trách mắng mỏ nhưng trong lòng thì khen ngợi, kiểu "thương cho roi cho vọt".

Diệp Hoài có thể đáp ứng nhanh đến như vậy thật sự làm người bất ngờ. Phải nói là, Ôn Đình trị người cũng rất khéo.

Hai vị đại diện cùng nhau vào thang máy xuống lầu, Lý Ngộ nghĩ ngợi một lát, lại nói, "Chuyện này không thể duy trì được quá lâu. Hai người bọn họ cho dù là nửa năm sau mới ly hôn, hiện tại cũng phải làm trước công tác chuẩn bị, anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy anh có bệnh." Ôn Đình chặc lưỡi nói, "Anh dẫn dắt Viên Tinh Châu hai năm rưỡi, tháng 1 năm nay cậu ấy bắt đầu kể chuyện về Diệp Hoài, gần một năm nay leo hot search mười mấy lượt, anh làm người đại diện mà cái gì cũng không biết cả sao?"

"Tôi nếu như đã biết, thì sẽ chẳng nói cho cậu ta cái show tạp kỹ này làm gì." Lý Ngộ nói, "Hơn nữa, việc này chẳng liên quan gì đến công tác. Hiện tại Diệp Hoài mới về nước, không có cách nào tốt hơn là dùng show truyền hình tạp kỹ để mở đường ra thị trường, tốn ít thời gian, khán giả lại đông đảo. Độ nổi tiếng của CP Hoài Châu đã cao như vậy, hiện tại cậu ấy được hưởng lời lãi cũng coi như ngồi mát ăn bát vàng. Nói đến đây, anh còn phải cảm ơn tôi."

Ôn Đình nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì.

"Tôi thừa nhận là tôi không thích Viên Tinh Châu." Lý Ngộ xoay người, nhìn Ôn Đình đầy hứng thú: "Nhưng mà anh có vẻ như rất thích cậu ta, tâm thái cứu vớt người nghèo sao?"

"Không phải." Ôn Đình tỏ vẻ cao lãnh nói, "Tôi chỉ là thèm thuồng nhỏ dãi sắc đẹp của cậu ấy, nam sinh nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà, tôi nhìn mà thương gì đâu, ai mà không thích?"

"Vậy anh hẳn là nên bao dưỡng cậu ta." Lý Ngộ nói, "Dù sao anh cũng có tiền, vừa đúng lúc cậu ta mấy bữa tới phải nhìn sắc mặt Diệp Hoài nhà anh mà kiếm ăn."

Ôn Đình xùy một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện khác, "Nghe nói anh muốn đổi cậu ấy cho Cao Mai? Anh có biết Cao Mai là loại người thế nào không vậy?"

Cao Mai là một vị đại diện khác ở công ty bọn họ, cũng là người đại diện của nhóm nhạc nam ST lúc trước. Có người đồn đại Cao Mai là ma cô cao cấp trong nghề, thường xuyên tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn, không thể nhắc tên.

Lý Ngộ đích thị là đã thảo luận việc trao đổi nghệ sĩ với Cao Mai. Cao Mai đổi cho gã một cậu bé có diện mạo tương đối cùng loại với Viên Tinh Châu, thế nhưng đối phương trẻ tuổi hơn, xuất thân chính quy, động lực mạnh mẽ, tính cách cũng vô cùng tươi sáng lanh lợi, tương lai so với Viên Tinh Châu càng rộng mở. Lý Ngộ từng thấy kinh ngạc không hiểu vì sao Cao Mai lại chịu đổi như vậy, khi ấy gã còn chưa biết chuyện Cao Mai từng gây khó dễ cho Viên Tinh Châu.

Ôn Đình nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, Tinh Châu cùng Diệp Hoài hiện tại là hai người như một, tôi không muốn phối hợp các người lăng xê cho đã, cuối cùng lại khiến cho Diệp Hoài không thể hiểu được mà bị mọc sừng."

Lý Ngộ lắc đầu: "Trước khi hai người bọn họ cởi trói, tôi sẽ không đổi người. Chuyện đó anh cứ yên tâm đi."

Ôn Đình gật đầu, thang máy dừng lại, gã nhấc đôi chân dài đi ra ngoài. Lý Ngộ tiếp tục đi xuống tầng dưới, trong lòng lại thoáng do dự.

Những lời đồn đại về Cao Mai, tuy rằng đã có người đề cập tới, nhưng Lý Ngộ vẫn luôn cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm. Trong mắt người ngoài, cái ngành công nghiệp này quá mang nặng tính chất tiền bạc cùng tình sắc. Rất nhiều nghệ sĩ đều nghiêm túc giữ gìn khuôn phép mà đóng phim, chạy đuổi lịch trình còn chưa kịp, lấy đâu ra lắm giao dịch đổi sắc lấy quyền như thế? Mà nếu như thực sự có, chẳng lẽ công ty lại không hề hay biết?

Chính là nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như lời đồn kia là sự thật, những người mà Cao Mai tiếp xúc nhất định không phải là nhân vật tầm thường, người khác sao có thể dễ dàng hóng hớt được tin tức?

Dù sao với tính tình này của Viên Tinh Châu...... Lý Ngộ lắc đầu, thầm nghĩ nếu như thật sự được nhân vật lớn nào đó coi trọng, vị này chưa chắc là sẽ từ chối. Huống chi gã và Cao Mai cố tình trao đổi, nghệ sĩ cũng có thể không đồng ý, cùng lắm thì đến lúc đó gã lại nhắc nhở cậu một chút.

Con người mà, sau này đi tiếp như thế nào, quá nửa vẫn là do chính bản thân mình quyết định.

**

Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt, Diệp Hoài đánh xong một giấc no nê liền vượt qua trạng thái lệch múi giờ, bắt đầu sinh hoạt theo kiểu cá mắm*, ăn no rồi lại ngủ, ngủ đã rồi lại chơi.

*nguyên văn: 咸鱼 (hàm ngư, cá muối, cá khô), ý nói kiểu người ăn không ngồi rồi, lười biếng, không có việc làm, không có chí hướng.

Viên Tinh Châu nhìn cảnh này mà hai con mắt muốn rớt ra ngoài.

Thật ra cậu cũng từng có rất nhiều suy đoán về Diệp Hoài, rốt cuộc vị này chính là idol mệnh danh Diệp Thần, lại sở hữu một vẻ ngoài cao quý không dính khói lửa trần gian, cho nên về lý mà nói, Diệp Hoài nhất định phải khác xa người trần mắt thịt mới đúng.

Nhưng thực tế chứng minh, có một số người thật sự không thể dùng đạo lý bình thường để giải thích.

Vị này thật sự chính là tùy tiện ăn tùy tiện ngủ, dáng người cũng không xuống cấp, nhan sắc cũng không héo tàn.

Viên Tinh Châu lại chỉ là phàm phu tục tử, mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm, phần lớn thời gian cậu đều dành hết cho việc học lời thoại. Cậu đóng vai một sĩ quan trẻ tuổi trong bộ phim 《 Mê Thành 》, là cấp dưới của nam chính.

Do vấn đề lịch trình, mấy phân cảnh cậu phối hợp diễn chung với nam chính đều chưa được quay, hiện tại nam chính sắp đóng máy, Viên Tinh Châu phỏng chừng mấy ngày tới phải quay đuổi cho xong, cho nên trong lòng có chút sốt sắng.

Cậu chưa từng trải qua trường lớp đào tạo chuyên nghiệp, diễn xuất hoàn toàn dựa vào việc nhập tâm vào cảm xúc của nhân vật, đắm chìm vào tình cảnh ngay lúc đó, sử dụng giọng điệu truyền cảm, cùng với không ít động tác nhỏ. Phòng ngủ khó lòng thi triển được, đi vài bước lại đụng phải thứ này thứ kia, vì thế Viên Tinh Châu chọn cách đi tới đi lui trong phòng khách.

Trước kia cậu tập luyện một mình đã thành thói quen, thế nhưng hiện tại Diệp Hoài đang ở đây, vừa nghe cậu đọc lời thoại liền thi thoảng mò ra ngoài xem, khiến cho Viên Tinh Châu vô cùng xấu hổ.

Lúc cậu luyện tập ở phim trường, mọi người ai nấy đều bận việc của mình nên cảm thấy không sao, thế nhưng ở nhà, tự dưng lại nhiều ra một vị khán giả. Đặc biệt là vị khán giả này dung mạo quá đẹp, thân cao chân dài, đường cong cơ bắp rõ mồn một, khả năng kháng cự của Viên Tinh Châu đối với giá trị nhan sắc ở cấp bậc này không cao, hắn vừa đi ra xem liền dễ bị xao nhãng.

Diệp Hoài là thật sự tò mò đối với việc đóng phim, vậy mà sau vài lần mò ra xem thử, lại có phần thất vọng, bình luận đầy tàn nhẫn: "Cậu như vậy là không được rồi, cãi nhau với người ta mà lại mềm nhũn thế kia, đang tức giận hay làm nũng vậy hả?"

Viên Tinh Châu đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ nếu không phải tại anh ra đây xem, làm sao có chuyện tôi mềm nhũn? Không đúng, tôi mềm nhũn hồi nào? Tôi chỉ là ngại to tiếng gào thét mà thôi....

Nhưng nếu cậu mà nói như vậy, Diệp Hoài khẳng định sẽ hỏi mấy người ở phim trường không phải cũng có người nhìn sao? Tại sao tôi nhìn một chút thì cậu lại diễn không được? Không cần lấy người khác ra làm cớ.

Viên Tinh Châu: "......"

Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc trong hai ngày ngắn ngủi, cậu phát hiện ra chính mình thế mà đã có thể hoàn toàn tưởng tượng ra giọng điệu của Diệp Hoài.

Diệp Hoài thấy cậu bất động, bèn dựa lưng vào ghế sô pha thúc giục: "Uây! Tiếp tục đi, sao không luyện nữa?"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu quả thật luyện không nổi nữa, thấy biểu cảm của Diệp Hoài không có gì bất thường, dứt khoát tán gẫu với hắn: "Có phải là anh cảm thấy rất hứng thú với việc đóng phim hay không?"

Diệp Hoài gật đầu.

"Về sau anh cũng muốn đóng phim sao?" Viên Tinh Châu không nhịn được mà hỏi, "Em còn chưa hỏi anh trở về là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ vẫn làm ca sĩ?"

Bọn họ dù sao cũng đã 27 28 tuổi, hiện tại thế hệ idol càng lúc càng trẻ hơn lứa của bọn họ, Diệp Hoài cho dù có tiếp tục đi con đường này, kiếp sống của idol cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.

Cứ cho là gắng gượng thêm được 10 năm, 37 38 tuổi rồi còn lên sân khấu nhảy nhót? Có phải là thiên vương đâu chứ.

"Chưa biết nữa." Diệp Hoài nói, "Để xem công ty thu xếp thế nào đi. Ca hát cũng được, nhảy nhót cũng tốt, nhưng thật ra cả hai cái này tôi đều không thích. Nếu như đóng phim mà không mệt, đi đóng phim cũng khá hay."

Viên Tinh Châu gật đầu.

"Sao không diễn tiếp?" Diệp Hoài trông thấy cậu như suy tư điều gì mà đứng ở đằng kia, kinh ngạc nói, "Mau tiếp tục đi chứ! Để tôi xem thử nào."

"Trạng thái ở nhà của em không tốt." Viên Tinh Châu tươi cười, "Nếu như anh tò mò, không bằng cùng em đến phim trường xem đi?"

"Bây giờ á?" Diệp Hoài quả thật cảm thấy vô cùng hứng thú, chà xát hai bàn tay, đôi mắt phút chốc sáng rực lên, "Để tôi đi chuẩn bị."

Viên Tinh Châu: "......"

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì làm, trước tiên về đoàn phim hủy lịch nghỉ phép cũng được. Viên Tinh Châu nhìn Diệp Hoài phấn chấn đi vào phòng, chính cậu cũng về phòng, sửa soạn một chút. Mấy ngày tới cậu vẫn phải ở lại đoàn phim, mãi cho đến ngày đóng máy mới trở về nhà, có thể mang theo càng nhiều đồ thì càng tốt.

Cậu thu thập hành lý xong, nghĩ đến chuyện cùng với Diệp Hoài ra cửa, lại thay một thân quần áo rằn ri (camouflage), sấy tóc cho phồng lên.

Bộ quần áo lính kia được may rất khéo, khiến cho đôi chân trông cực kỳ dài, làn da của Viên Tinh Châu quá mức trắng nõn, vừa đổi sang bộ trang phục này, lập tức tỏa ra khí chất Alpha* ngời ngời. Chính cậu cũng cảm thấy thật vừa lòng.

*Alpha: thường chỉ sinh vật đầu đàn, mạnh mẽ uy phong, có năng lực chỉ huy, làm người muốn thần phục. Mặt khác nếu bạn nào đọc thể loại ABO thì sẽ hiểu Alpha là gì.

Cậu chuẩn bị xong xuôi, Diệp Hoài đã chờ sẵn ở phòng khách, hắn lại mặc một bộ thể thao liền quần màu xanh quân đội, một chiếc thắt lưng vòng quanh eo, chốt khóa áo được kéo xuống giữa ngực, lộ ra cái cổ. Yết hầu của hắn rõ ràng, xương quai xanh cũng đẹp, gương mặt anh tuấn, ăn diện sạch sẽ gọn gàng.

Hoàn toàn khác hẳn với phong cách nhàn nhã tùy hứng ở sân bay lần kia.

Quả thật...... đẹp trai tàn bạo!

Viên Tinh Châu nhìn đến ngây người, thầm nghĩ người với người quả nhiên không thể so sánh, Diệp Hoài tùy tiện sửa soạn một tí đã bỏ xa mình mấy con phố rồi.

Hai người cùng nhau đi tới phim trường, không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Hoài vừa xuống xe liền thu hút ánh mắt của mọi người, diễn viên quần chúng, nhân viên phụ trách trường quay, bộ phận âm thanh ánh sáng...... Mấy người xung quanh đều nháo nhác ngó nghiêng về phía bên này, xì xầm to nhỏ, biểu cảm đầy kích động.

Diệp Hoài đeo kính râm, giống như là một vị lãnh đạo đến đây thị sát, vẻ mặt cao lãnh, chỉ thiếu điều vươn tay ra chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ đạo mọi người làm việc.

Viên Tinh Châu thấy hắn ra cửa liền bắt đầu chưng diện, trong lòng quả thật cười muốn chết, cậu dọn ghế nhỏ của chính mình ra, còn đặt ở chỗ râm mát cho Diệp Hoài ngồi, lại hỏi xin nhân viên phụ trách một chai nước đưa cho hắn. Xung quanh phim trường vô cùng hoang vắng, mua nước hay đồ ăn đều phải đi ra ngoài rất xa.

Vừa mới thu xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho quý ngài này, Viên Tinh Châu lại thấy điều phối viên vui mừng hớn hở mà cầm danh sách tìm đến.

Cậu bất chợt nảy ra ý tưởng, quyết định làm mẫu cho Diệp Hoài xem—— vị này nếu tính toán theo nghiệp diễn xuất, vậy thì cũng phải học một chút cách thức chung sống hòa hợp với nhân viên của đoàn làm phim.

Viên Tinh Châu tươi cười chào hỏi điều phối viên.

"Tôi đến để hủy lịch nghỉ phép." Viên Tinh Châu nói, "Chiều nay sẽ ở đây xem tình hình thế nào."

"Nói sao mà trùng hợp thế chứ lị!" Điều phối viên lại vỗ đùi, phấn khích nói, "Chẳng lẽ cậu không đọc tin nhắn trong nhóm chat sao? Hôm nay có ai kia thân thể không thoải mái, NG* cả một buổi sáng. Cảnh này đã bố trí nửa ngày còn chưa được dùng tới, đạo diễn thấy cậu trở về rồi liền mừng muốn chết, bảo cậu mau đi chuẩn bị, không bằng quay trước phần của cậu luôn."

*NG = No Good, những cảnh quay không đạt, mắc lỗi.

Viên Tinh Châu không ngờ mình đến còn vừa đúng lúc phải diễn.

Dù sao từ lúc cậu vào đoàn đến nay rất ít khi bị NG, hai ngày nay lại chuẩn bị khá tốt, trái lại cũng ngại gì.

"Diễn phân cảnh nào đây ạ?" Viên Tinh Châu nhịn không được nhướng mày nhìn Diệp Hoài, ý bảo người nhìn cho kỹ, sau đó quay sang hỏi điều phối viên, "Để tôi đi chuẩn bị."

"Cậu đoán xem!" Điều phối viên cũng nhướng mày với cậu, "Kinh hỉ ngoài ý muốn nha!"

Viên Tinh Châu: "...... Kinh hỉ gì cơ?"

"Cảnh hôn!" Điều phối viên cười ha ha, vỗ vai cậu nói, "Thế nào? Không thể ngờ được chứ hả người anh em, biên kịch cố ý thêm cho cậu đó!"

======================================

Editor: Kinh hỉ là niềm vui bất ngờ, mà chỗ này tôi cố ý để cho đỡ dài =))