Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện

Chương 5




Bởi vì đây là một dịp quan trọng nên Vu Giai không mặc váy. Cô phối một chiếc quần tây dài cùng một cái áo sơ mi. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len, đuôi tóc thì uốn xoăn một chút. Trông rất gọn gàng và sạch sẽ. Một nét quyến rũ, nữ tính, nghiêm túc toát lên từ Vu Giai.

A Đức đang đứng dưới lầu. Anh nhìn bộ trang phục của cô rồi khẽ cười, tay đưa ngón cái ra hiệu “rất tuyệt”. Sau đó anh đưa cho cô một cái áo khoác bông. Chiếc chìa khóa đung đưa trên tay A Đức, anh cười nói: “Em muốn tự lái hay để anh chở?”

Độ dày của áo khoác rất thoải mái. Bên ngoài có lót một lớp lông tơ màu trắng nhạt, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh. Vu Giai cầm nó trên tay. Tuy cô không nói gì nhưng trong lòng đang rất vui vẻ, ấm áp. Nghe anh hỏi thế thì cô chỉ cười hỏi: “Anh lái xe tới đây à? Thế thì ngồi xe của anh đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Đột nhiên điện thoại của Vu Gaii vang lên, hóa ra là người đại diện của cô gọi đến.

Có lẽ vì là một nữ phụ bé nhỏ, không đáng được nhắc đến trong cuốn sách đó. Thế nên ngoại trừ gia đình cô, A Đức và người đại diện còn chẳng một lần được nhắc đến. Người đại diện của Vu Giai là Vu Đông. Năm nay anh ấy đã ngoài bốn mươi rồi. Dáng vẻ có chút mập mạp nhưng khuôn mặt lại luôn phấn khởi, vui tươi, rất truyền cảm hứng cho người khác. Quan hệ giữa anh ấy với Vu Giai thực sự không tồi chút nào. Khi Vu Giai đóng xong bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình, cô được ký hợp đồng với công ty giải trí Chín Ca. Từ đó trở về sau, Vu Đông trở thành người đại diện của cô, tính đến nay thì cũng xấp xỉ ba năm rồi. Vu Đông là một người rất có trách nhiệm. Năng lực của anh cũng đã được Vu Giai công nhận. Sáng sớm, Vu Đông đã báo cho Vu Giai biết về cuộc họp thường niên diễn ra vào ngày hôm nay. Còn bây giờ thì anh ấy đang gọi điện lại để xác nhận lịch trình một lần nữa.

Là một cuộc họp thường niên mừng hai mươi năm thành lập. Cho nên các nhân viên dưới quyền quản lý của Chín Ca ai cũng phải tham gia. Kể cả người đại diện nghệ sĩ, hay nghệ sĩ, đạo diễn, biên kịch, các nhân viên liên quan đều bắt buộc phải tham gia. Đặc biệt, giám đốc công ty cũng sẽ xuất hiện trong buổi họp thường niên này.

Xác nhận rõ lịch trình của mình, Vu Giai cúp điện thoại. Vu Đông làm việc nhanh chóng, dứt khoát nhưng cũng vô cùng gọn gàng. Vu Giai vô cùng thích điểm này ở anh thế nên anh rất được cô coi trọng. 

A Đức đang lái chiếc BMW hiệu Volkswagen, với mức giá không đến trăm vạn tệ, đương nhiên là nó không phải quá đắt. Nhưng A Đức đã mua nó bằng chính số tiền mà bản thân kiếm được. Cho dù A Đức có đủ điều kiện để mua loại tốt hơn nhưng anh vẫn không muốn. Anh nói dùng số tiền này để mua xe sẽ khiến anh có cảm giác thoải mái hơn.

Vu Giai ngồi ở ghế phụ, thắt đai an toàn rồi nói: “Nếu sớm biết anh sẽ lái chiếc xe này tới thì em đã tự lái xe của mình rồi.” Cô gõ lên phía trước hộp xe. “Buổi họp thường niên chính là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân đấy. Xế hộp sang trọng chính là thứ tốt nhất để có thể khoe mẽ á.” Cô cười rồi khẽ liếc mắt nhìn A Đức.

A Đức không để ý lời trêu đùa của cô, chỉ tập trung lái xe: “Thiệt thòi cho đại tiểu thư rồi.” Lát sau, anh lật mặt còn nhanh hơn mấy bà bán bánh tráng lật bánh: “Bảo bối Giai Giai đang ghét bỏ tôi ư?” Xe đi ra khỏi cổng, anh ấy dừng xe rồi đi xuống đóng cửa, ném chìa khóa qua cho Vu Giai.

Xe đi ngang nhà họ Hạ, trong sân vang vọng những tiếng trai gái đùa giỡn với nhau. Rõ ràng là có chút chói tai. Vu Giai nhìn qua cửa sổ xe.

A Đức đánh tay lái, chiếc xe quay lại. Anh giẫm chân ga, chiếc xe liền phóng cái vèo qua Hạ gia. Sau đó anh khẽ liếc mắt sang quan sát sắc mặt của Vu Giai. Anh biết Vu Giai có tình cảm với Hạ Gia Du, chuyện này cũng có liên quan đến vết bầm trên eo cô. Anh biết hiện tại, Hạ Gia Du có ở nhà. Anh đã khuyên bảo và an ủi cô một lúc nhưng sau đó thì không biết nên nói gì nữa. Chỉ có thể tâm sự một số chuyện bâng quơ, hy vọng Vu Giai có thể tạm gác tâm sự sang một bên.

Vu Giai nghe A Đức nói đông nói tây thì cũng bất giác cười. Cuối cùng, cô không thể che dấu những biểu hiện trên mặt mình được nữa: “Được rồi, anh không cần phải an ủi em đâu. Giờ em đã hiểu hết rồi. Trước kia là do em ngu ngốc, bị Hạ Gia Du dắt mũi mà chẳng hay biết gì.”

“Bảo bối Giai Giai, em… thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

A Đức dường như không tin những gì cô vừa nói.

Vu Giai và Hạ Gia Du là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ anh đã biết được rằng, thứ tình cảm cô dành cho cái tên đó là gì. Người thân hai bên cũng biết rất rõ. Cũng không phải là thứ chuyện nhỏ nhặt gì, bảo bối Giai Giai còn chuẩn bị sẵn sàng để ở bên cạnh Hạ Gia Du cả đời này rồi.

Vu Giai khẽ cười rồi vỗ vỗ mặt, ngăn không cho những giọt lệ đang chực chờ bên khóe mắt rơi xuống: “Em đã suy nghĩ rất nhiều.” Trong lòng cô có chút khó chịu khi cảm xúc cứ liên tục bị đè nén. Thật ra, không hoàn toàn là do Hạ Gia Du, mà là cô nhớ lại chuyện hồi trước, vì Hạ Gia Du mà cô đã làm tổn thương cả cha mẹ lẫn người anh cả. Hồi trước cô đã từ bỏ thứ tình cảm đã được ấp ủ suốt mười năm. Và lần này cũng vậy. Cho dù cảm xúc có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa thì sau khi được trọng sinh cũng sẽ dần trở nên rất nhạt nhòa, phải nói là cực kỳ nhạt nhòa.

A Đức nghi ngờ rồi nhìn cô một lát.

Vu Giai cũng không ép A Đức phải tin ngay. Chỉ sau khi nhìn thấy những biểu hiện của cô, A Đức mới biết được rằng cô đối với Hạ Gia Du như thế nào.

“Bảo bối Giai Giai cuối cùng cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Đúng là một chuyện tốt. Hạ Gia Du kia là ai mà có thể xứng đôi vừa lứa với bảo bối Giai Giai của anh được cơ chứ. Bảo bối Giai Giai cũng không cần quan tâm cậu ta làm gì. Dăm ba mấy tên đàn ông, ở đâu mà không có cơ chứ. Để hôm nào anh giới thiệu cho em mấy anh đẹp trai, cao ráo, nhà giàu nhá.” Giọng A Đức vẫn luôn nhẹ nhàng, không biết có phải là do cố ý hay không, hoặc cũng có thể là do anh cố tình làm thế.

Vu Giai bật cười, không vội trả lời ngay: “Hà Nội sao phải vội chứ? Tuy rằng chúng ta đã lâu không gặp. Mà một phần cũng là do em bận thật, nhưng A Đức à, từ trước đến nay anh vẫn là người rảnh rỗi thế à?” 

Nói đến đây, A Đức nôn khan: “Bảo bối Giai Giai ơi, em đúng là không biết gì cả. Hai tuần nay, không biết Vu Đoan đã ăn trúng cái gì mà cứ hối anh về đây. Thì ra mấy người hối tôi về đây là để làm người hầu cho mấy người chứ gì. So với trâu, với ngựa, thì tôi đây còn khổ gấp mấy lần.”

“Cũng đúng nhể.” Vu Giai cười.

“Về vụ miếng đất hồ Bạch Vân, tuy người nhà anh không kinh doanh đất đai nhưng ít nhất thì với cái khả năng nắm bắt tin tức siêu nhanh nhạy của Vu Đoan thì chắc chắn sẽ để ý đến nó.” A Đức vừa lái xe vừa nói. Xe chuẩn bị vào thành phố. Lúc này phố đã lên đèn. Thế nên khắp nơi chỗ nào cũng sáng trưng. Những ánh đèn neon hắt xuyên qua cửa sổ xe hơi, chiếu lên trên khuôn mặt đang dần dần biến sắc.

Miếng đất hồ Bạch Vân?

Ký ức của Vu Giai đối với miếng đất này chủ yếu là đến từ chính quyển sách kia. Cô cẩn thận nhớ lại. Rốt cuộc, kiếp trước đã xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên nghĩ đến một việc rất quan trọng. Trong kiếp trước, cô không có nhiều ký ức về miếng đất này là bởi vì vào đoạn thời gian ấy, xí nghiệp của Vu Thị gặp vấn đề, bị buộc tội ăn cắp giấy tờ.

Cô cố gắng nhớ lại từ khúc A Đức và anh cả Vu Đoan biết được tin thành phố này cố ý khai phá đi một miếng đất. Gia đình A Đức đã tham gia đấu thầu cùng các xí nghiệp kinh doanh khác ở thành phố. Cuối cùng hình như có vẻ là một công ty bất động sản nào đó trong thành phố đã trúng thầu. Nếu cô không xem qua quyển sách kia thì có lẽ, cô cũng đã thực sự cho rằng sự thật chính là như vậy. Nhưng công ty bất động sản đã trúng thầu kia thì đột nhiên nổi tiếng. Sau đó quyển sách đó không ghi thêm gì về vụ việc này nữa. Với cả, chuyện này hẳn là có gì đó liên quan đến Lý Tu.

“Đã bắt đầu đấu thầu chưa?” Vu Giai hỏi. Lý Tu, người này chính là đứa con gái duy nhất của công ty bất động sản kia. Bọn họ quen biết nhau là qua một dịp anh hùng cứu mỹ nhân. Sau này, Lý Tu chính là người đứng đầu công ty bất động sản ấy, còn giúp bọn họ lấy được miếng đất này. Nhưng thủ đoạn thì không được sạch sẽ gì cho cam.

“Vẫn chưa.” A Đức nói: “Thành phố còn không định đưa ra quyết định mời mấy nhà xí nghiệp kia tham gia đấu thầu. Hiện tại, chỉ mới là một cái hạng mục xây dựng thôi.”

Vậy là sự việc có chút khác so với trong sách. Chỉ dựa vào những gì trong sách đã viết, Lý Tu đã ở buổi đấu thầu này vào ba ngày trước khi vụ anh hùng cứu mỹ nhân xảy ra.

Địa hình hồ Bạch Vân hoàn toàn vượt trội hơn so với các nơi khác. Hồ tọa lạc ngay trung tâm thành phố, sở hữu cảnh quang tuyệt đẹp từ phía trung tâm cũ. Tại nơi đó, có rất nhiều người dân từ thành phố khác đến sinh sống. Con ngõ cũ nhỏ và hẹp. Phòng ốc thì nóng bức và chật chội. Nếu để người dân thuê nhà bày quán, thì nó sẽ giống như ở trong thôn vậy. Thế nên phòng ốc đã bị phá bỏ và di dời. Chính xác là bị Lý Tu xóa sổ. Sau đó, ngay tại nơi này, một khu công viên giải trí được xây dựng nên, phát triển mạnh mẽ ngoài sự mong đợi. Mỗi ngày hốt được bao nhiêu là bạc. Lý Tu từ xa trốn tới rồi tạo ra một máy tạo vàng. Sau này, anh ta tham dự vào mấy hạng mục xây dựng của thành phố. Tiền tài, của cải của anh cứ như là quả cầu tuyết, không ngừng phát triển. Rồi đến khi anh ta gặp được Giang Yến Linh, bắt đầu tiến vào giới giải trí thì khi ấy anh đã hoàn toàn là một nhà đầu tư có tiếng rồi.

Vu Giai nghĩ.

Bây giờ cô có thể làm được cái gì đây? Ngăn cản Lý Tu làm việc anh hùng cứu mỹ nhân ư? Trong quyển sổ không ghi rõ ngày tháng, nơi chốn xảy ra sự việc. Mà cho dù nếu có đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào cứ thế mà xông đến được.

“Anh nhận ra gì ở Cẩm Giang sao? Xí nghiệp nhà đó cũng ở được mời đấu thầu à?

“Bất động sản Cẩm Giang à? Công ty bất động sản lớn nhất thành phố đương nhiên có tên trong danh sách mời rồi. Bảo bối Giai Giai sao lại đột nhiên nhớ đến bất động sản Cẩm Giang thế?”

“Trước kia em hay được nghe bố và anh cả nhắc tới. Người này chắc là một nhân vật tầm cỡ chứ nhỉ?”

“Đúng thế. Người này vốn xuất thân nghèo khổ, có được sản nghiệp như bây giờ hoàn toàn là do ông ta gây dựng nên từ hai bàn tay trắng cả đấy.”

“Nghe nói ông ta có một cô con gái, là một trong hai mỹ nữ ở phía Nam.”

A Đức cười: “Bảo bối Giai Giai không những có hứng thú với mấy anh đẹp trai mà còn thích cả mấy chị gái xinh đẹp nữa à? Ông ta đúng là có một đứa con gái, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất, tên là Hà Uyển Doanh. Ông ta chỉ có một người vợ, bà ấy cưới ông ta từ thời ông còn nghèo khổ. Lúc sau phát đạt rồi thì có rất nhiều chuyện xấu về bà. Đối với cô con gái này, bà vô cùng chiều chuộng và nâng niu. Chỉ là thật đáng tiếc, chiều chuộng nhiều quá khiến cô ta sinh hư. Chút chuyện nhỏ cũng không thể tự mình giải quyết được. Đơn giản mà nói thì cô ta hệt như một đứa trẻ ba tuổi vậy. Không thì cũng chỉ là một bông hoa đẹp đấy, mà dị hợm dã man.”

Vu Giai cười: “Anh hiểu rõ cô ta như thế, chắc là đã phải lòng cô tiểu thư này rồi đúng không?”

“Đều là ở dân ở đây cả. Anh có gặp cô ta mấy lần trong các buổi yến tiệc thôi ấy mà.”