Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 5: Thew- Ocaride




Con người quả nhiên là dưới áp bách mà vùng lên, nhất là dưới thế lực tà ác.

Trải qua một buổi chiều vất vả lao động, tới buổi tối tiểu khất cái cuối cùng cũng có thể ăn cá nướng do Tiêu  Bách đặc chế. Tuy rằng hương vị có hơi quái dị, bên ngoài hơi cháy khét, vẫn còn vẩy cá,… Nhưng đối với tiểu khất cái luôn phải ăn rác rưởi mà nói, chỉ cần không phải là độc dược đều có thể ăn được hết. (Con trẻ dễ nuôi J)).

Buổi tối, lửa được nhóm lên ở trong động kêu lách tách, Tiêu Bách nhìn vẻ mặt thỏa mãn của tiểu khất cái, cái xẻng trong tay vẫn đang khuấy những chất nhầy đen đen trong hầm.

“Ăn no.”

Tiểu khất cái nhẹ nhàng nhíu mày, con mi lạnh băng khẽ động, nhưng không có trả lời.

Thật sự là đã xem thường con sói con này rồi, ăn uống no đủ liền dám làm phản… Tiêu Bách không muốn nói nhiều, bỗng dưng đem cái xẻng ném sang một bên, vươn ngón trỏ hướng tiểu khất cái ngoắc ngoắc, “Lại đây”.

Tiểu khất cái không động đậy, nhìn qua tưởng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng ánh mắt lại liếc qua cái hầm chứa nước đen vẫn còn đang nổi bọt khí, trong mắt lướt qua một tia cảnh giác.

“Làm cái gì?”

Nhìn đối phương khuấy mãi cái chất nhầy đen đen, trời mới biết bên trong được cho những cái gì. Lần trước, chính mắt cậu nhìn thấy một chút bò cạp, thằn lằn, rắn độc, cùng với một ít những thứ không biết là gì được nghiền nát rồi cho vào trong…

Nghĩ vậy, tiểu khất cái gấp gáp đứng lên. Chẳng lẽ bộ xương khô này muốn cho cậu ăn no, rồi sau đó nấu cậu trong cái chất nhầy đen kia?!

“Gọi mi qua thì mi cứ qua đây, không nên nhiều lời như thế!” Giọng nói rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

Nhíu chặt lông mày, tiểu khất cái do dự, nhìn chằm chằm Tiêu Bách một lúc. Cuối cùng, chầm chậm đi qua như một con hổ đang rình mồi.

“Đem quần áo cởi ra.” Câu nói khiến cho người ta vô cùng hoảng hốt, những lời này Tiêu Bách vừa nói ra, trong nháy mắt, tiểu khất cái giống như thấy mãnh thú, nhấc chân bỏ chạy. Nếu không phải Tiêu Bách nhanh tay lẹ mắt, bắt được khố quần đối phương, có lẽ người đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng. (phát ngôn “kinh hoàng” =)))

“Buông tay!” Giống như một con mèo đang xù lông, tiểu khất cái giận đỏ mặt, tức giận đứng lên.

“Này này…” Vốn chỉ là muốn trêu tiểu quỷ này một chút thôi mà, Tiêu Bách không nghĩ tới tiểu khất cái lại phản ứng dữ dội như thế. Chắc là do lần trước đã đánh vào phía sau của tiểu khất cái, nên bây giờ vẫn còn bị ám ảnh…

Thấy quần của mình đã bị tuột xuống đến một phần ba, ánh mắt của tiểu khất cái trở nên nghiêm túc, từ trong người rút ra một con dao găm, hung hăng đâm vào hốc mắt Tiêu Bách.

Tiểu tử thối, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tiêu Bách không hiểu vì sao lại bị công kích, ngay lập tức nổi giận, tuy rằng dao găm kia không gây được nguy hiểm gì cho hắn, nhưng mà uy nghiêm của mình bị tiểu tử thối kia thách thức, làm cho hắn không thể nhịn được nữa. Lập tức, không quan tâm đến giãy dụa của tiểu khất cái, bàn tay vung lên, nhấc người nhìn giống một đống rẻ rách kia lên.

Sắc mặt tiểu khất cái nhất thời thay đổi, không kịp đợi cậu phản ứng, hai tay cậu đã bị bàn tay xương kia khóa chặt, nhấc lên.

Tiêu Bách kề sát mặt vào mặt tiểu khất cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu khất cái chợt tái nhợt khi thấy bàn tay xương kia cầm dao găm bị đâm vào hốc mắt từ từ rút ra, ngọn lửa xanh trong hốc mắt hơi lay động. Tiêu Bách cầm dao găm kia nhẹ nhàng lướt qua hai má tiểu khất cái, thân thể tiểu khất cái cứng ngắc lại, dao găm lại chậm rãi lướt xuống cần cổ, xương quai xanh, rồi đi tới phía bên ngực trái.

Mũi nhọn của dao găm hơi hơi nhấn vào cơ thể, một giọt máu đẹp đẽ chảy dọc theo dao găm rơi xuống. Cảm nhận được người trong tay hơi run rẩy, Tiêu Bách lúc này mới âm trầm cười lên tiếng: “Nhớ kĩ, mạng của mi nằm trong tay ta!”

Dứt lời, Tiêu Bách không chút khách khí ném tiểu khất cái vào chỗ nước đen.

Phù phù___

Lúc chất lỏng bắn tung tóe cũng là lúc tiểu khất cái nhanh chóng chìm xuống hầm nước.

Giống như đi tới một thế giới tăm tối, tất cả các giác quan đều không thể cảm nhận được gì ngoài việc thấy có một chất lỏng ấm áp bao phủ toàn thân. Tiểu khất cái lúc đầu có cảm giác hơi choáng váng, nhưng theo thời gian chất lỏng bên ngoài bao phủ toàn thân, thần kinh cậu bắt đầu có cảm giác càng lúc càng đau đớn giống như có hơn một nghìn con kiến đang cắn phá.

Tiểu khất cái theo bản năng giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi loại đau đớn này, nhưng càng giãy dụa lại càng thêm ngâm sâu vào trong đống chất lỏng này.

Tiêu Bách đứng bên cạnh cái hầm, một hồi lâu mà vẫn chưa thấy tiểu khất cái nổi lên. Hắn bắt đầu hoảng hốt, thầm nghĩ tiểu quỷ này sẽ không bị chết đuối chứ. Sau khi suy nghĩ, Tiêu Bách nhanh chóng kéo tay áo lên, hướng hầm nước mò người.

Đột nhiên, một bàn tay kéo chặt lấy tay của Tiêu Bách, suýt chút nữa cũng kéo hắn xuống. Lảo đảo một chút cuối cùng cũng có thể ổn định cơ thể, Tiêu Bách tức giận mắng: “Đồ sói con!”. Sau đó mới dùng sức đem ‘cá chạch đen’ đang hấp hối kéo lên.

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…” Tiểu khất cái nằm úp sấp ven miệng hố, liều mạng ho, một loạt nước đen hôi thối từ trong mũi miệng phun ra.

“Này, không có việc gì đi.” Tiêu Bách khó lúc nào có được lòng tốt giơ tay vỗ vỗ sau lưng tiểu khất cái. Lúc sau khi hơi thở đã bình phục, cậu vội vàng hất móng vuốt trên lưng ra, đi sang một bên, kéo ra một khoảng cách giữa mình cùng Tiêu Bách, sau đó tràn ngập đề phòng, trừng mắt nhìn thủ phạm.

Chậc chậc, thật sự là một tiểu quỷ không đáng yêu. Tiêu Bách thầm than thở, rồi ngượng ngùng thu tay về.

Trong chốc lát, bầu không khí trong động có chút quỷ dị.

Tiêu Bách luôn lo sợ cô đơn, làm bộ ho khan một tiếng, định đánh tan bầu không khí xấu hổ này. Tầm mắt dời qua chỗ khác, Tiêu Bách bỗng dưng nhìn đến trong đống quần áo lung tung trên mặt đất có một vật lóe sáng. Hắn theo bản năng nhặt lên xem, hóa ra là một cái nhẫn được lồng vào bên trong một chiếc vòng.

Nhưng mà, kì quái chính là cái nhẫn này nhìn vô cùng quen mắt, hình như hắn đã nhìn thấy nó ở nơi nào. Tiêu Bách cầm nhẫn xem xét, cẩn thận nhìn những hoa văn trên nhẫn.

“Trả lại cho ta!” Một thanh âm sắc bén từ phía sau vang lên.

Tiêu Bách hoài nghi quay đầu nhìn lại, nhìn đến ánh mắt sắc bén của tiểu khất cái, hắn bỗng cảm thấy rất thú vị: “Vật này là của mi?!” bàn tay Tiêu Bách cầm sợi dây quơ quơ, giọng điệu rõ ràng không tin.

“Là của ta đó thì sao!” Tiểu khất cái cắn cắn môi, không chịu lùi bước trừng lại hắn.

Nghe thế, Tiêu Bách ra oai cười chế nhạo, nói: “Chỉ có điều, nếu như ta nhớ không nhầm, thì đây là__ con dấu chuyên dụng của Giáo Đình!” Vốn chỉ là một câu thăm dò, nhưng ánh mắt kinh ngạc trên mặt tiểu khất cái đã chứng thực đây là sự thật.

Tiêu Bách bỗng dưng cảm thấy có một số việc đã vượt ra khỏi dự đoán của chính mình, hắn chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Đồ vật này, mi từ đâu mà có?”

Cơ thể tiểu khất cái khẽ khàng run lên, cả người đã nhũn ra như bùn, nhưng mặt ngoài lại thể hiện ra mình đang vô cùng tỉnh táo. Cậu nhìn thẳng Tiêu Bách, môi nhếch lên một tia cười lạnh: “Tôi trộm đấy.”

Trộm?!

Tiêu Bách cười ra một tiếng, kể cả đây không phải là con dấu chuyên dụng của Giáo Đình Quang Minh, chỉ cần nhìn đến vật liệu hết sức quý giá này thôi, thì người bình thường cũng không thể có được nó. Mà theo hắn biết, trấn Mã Lệ Tô này cũng chỉ là một trấn nhỏ phía bắc mà thôi, ai lại có thể có được vật này cơ chứ. Lời nói dối này rất không có căn cứ, nhưng mà nếu như tiểu quỷ kia không muốn nói, Tiêu Bách cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà… Có chuyện phải làm rõ ràng!

“Đêm hôm đó đội bảo vệ đến bắt ta là do mi dẫn tới?”

Trong lúc nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Bách, sau một lúc sững sờ, tiểu khất cái cũng không dấu diếm: “…Đúng vậy”

Sự thành thực này làm cho Tiêu Bách hận đến nghiến răng: “Mi làm như thế nào?”

“…”

“Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng những người đó hẳn là do một bức thư của một tiểu khất cái, cứ như vậy điều động binh mã thôi.”

“…”

“Cần tôi tiếp tục giải thích sao.”

Thấy tiểu khất cái không tiếp tục nói, Tiêu Bách vừa cười vừa nói: “Mi là nhờ người gửi đi, hơn nữa… Còn trên bức thư ấn con dấu!”. Ánh lửa làm nổi bật lên chiếc nhẫn trong tay, một tia ánh sáng thanh khiết lướt qua những hoa văn trên nhẫn.

Cảm nhận thấy được tiểu khất cái nhất thời nín thở, giọng nói Tiêu Bách đột nhiên biến đổi: “Nếu như là người bình thường nhìn thấy dấu ấn này sẽ không có phản ứng gì nhiều lắm, nhưng là những người đã biết “hàng” thì có thể sẽ không cho là như thế.”

“Nhưng trước khi mi làm chuyện này hẳn cũng biết có người nhận biết được “hàng” ở trên trấn. Cho nên mi mới dám gửi bức thư kia đi, chỉ cần đến lúc đó tất cả mọi người đều tập trung lên trên người bộ xương khô là ta, thì làm gì còn ai để ý đến dấu ấn nữa. Chỉ tiếc, mi nghìn tính vạn tính nhưng lại quên đi ta…”

Nghiêng mặt nhìn tiểu khất cái, Tiêu Bách thầm than tiểu quỷ này cũng không ngốc một chút nào. Thật sự làm cho hắn khó có thể tưởng tượng được, kế sách được sắp đặt tỉ mỉ như vậy lại được nghĩ ra từ một tiểu khất cái nghèo đói trên phố.

“Mi cảm thấy ta giải thích có sai chỗ nào không?”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng lại giống như một tảng đá nặng treo ở trong lòng. Tiểu khất cái im lặng cúi đầu, tuy rằng biểu hiện coi như là bình tĩnh, nhưng lông mày nhăn chặt, cùng với lông mi hơi dao động đã muốn tỏ rõ, trong lòng cậu không bình tĩnh chút nào.

Xem bộ dạng là đoán được tám chín mười phần…

Tiêu Bách vuốt cằm nhìn cái đầu đen thui suy nghĩ, một lát sau đột nhiên hỏi: “Này, mi tên là gì?”

Bả vai tiểu khất cái run lên, rõ ràng là không dự đoán được Tiêu Bách cứ như vậy buông tha cái vấn đề kia. Cậu nâng mắt, nghi ngờ nhìn hắn một cái.

Nghĩ đến đối phương không nghe rõ lời của mình, Tiêu Bách đành phải lặp lại câu hỏi: “Ta nói mi tên là gì?”

Tên?!

Dường như vì câu hỏi kì quái của hắn làm cho tiểu khất cái cảm thấy kinh ngạc một chút, làm cho cậu chợt mê mang. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức hắn suýt quên đi chính mình gọi là gì…

“…Thew- Ocaride.”

Nhớ tới cái tên sắp bị lãng quên trong trí nhớ, tiểu khất cái theo bản năng nói ra. Nhưng cùng với tên này chính là những dây dưa mà cậu không muốn nhớ lại. Lòng tiểu khất cái hơi hơi run, đôi mắt màu lam trong khoảnh khắc hiện lên đủ loại tâm tình phức tạp, cho đến cuối cùng là lạnh lùng…

Tiêu Bách hơi hơi sửng sốt, vào lúc không chú ý, giọng nói của hắn mềm hẳn xuống: “Mi bây giờ bao nhiêu tuổi?”

“Mười ba tuổi.”

Mười ba tuổi!

Cằm Tiêu Bách tí nữa thì rớt xuống, cách nửa ngày mới dần dần chấp nhận được chuyện giật mình này. Không có biện pháp, lúc trước khi nhìn nó, Tiêu Bách cũng đã tự động nghĩ đến bảy, tám tuổi, nhưng không nghĩ tới…

Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới tiểu quỷ khô quắt, teo tóp, Tiêu Bách không khách khí đưa ra kết luận: “Đồ da bọc xương!”

Thew ngoảnh lại liếc hắn một cái, cũng không khách khí mà nói: “So với kẻ không có da vẫn tốt hơn!”



Hết chương 5