Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 6




Từ khi Tôn Huệ mua la la, nàng không những bị một trận đòn, còn bị ép buộc dệt vải, quan trọng hơn là, liên tiếp mấy tuần nương nàng vẫn không phản ứng nàng. Mặc kệ là chọc cười, hay là ân cần làm việc, Tôn mẫu vẫn không cho nàng sắc mặt tốt.

Đến lúc thu gặt lúa mạch, hạt thóc ủ thành mạ gieo xuống, không dễ dàng mới được nhàn hạ. La la được chăm sóc cẩn thận trong thời gian dài, cỏ khô kèm với chút quả mọng trong núi, dáng vẻ đã mập hơn nhiều. Hai ngày trước, Chu nãi nãi thấy còn nói la la này mua tốt lắm, cái bụng lớn như vậy, nhất định có thể sinh nhiều hơn mấy con, đến ngày tết giết, nhất định có thể bán nhiều tiền.

Nhìn cái bụng căng tròn của la la, Tôn mẫu quay đầu nhìn Tôn Huệ đang cho ăn, nói: "Xem cái bụng la la này, chắc là mấy ngày nay sẽ sinh đấy, cẩn thận một chút." La la được chăm sóc không tệ, mắt thấy sẽ không bị lỗ vốn, khả năng còn kiếm lời không ít, Tôn mẫu cũng bớt giận nhiều rồi. Bà chỉ sợ lỗ vốn, chờ con gái lớn lên của hồi môn sẽ không có nhiều.

Đột nhiên quay đầu, nhìn Tôn mẫu nói: "Nương không giận con nữa? Rốt cuộc chịu nói chuyện với con gái?" Không dám tin tưởng, thời gian dài như vậy, Tôn mẫu không phản ứng nàng, nàng khổ sở vô cùng, đời này nàng cũng chỉ có nương cùng bọn đệ đệ là người thân. Cực kỳ quan tâm bọn họ.

"Không giận? Làm sao có khả năng! Nha đầu ngươi đi hỏi thăm một chút, con cái nhà ai có lá gan lớn như ngươi không, đây chính là gần hai trăm văn tiền, nếu là nhà khác không đánh gãy chân ngươi là không thể." Ngẫm lại Tôn mẫu liền giận không chỗ phát tiết, nha đầu này luôn rất hiểu chuyện, sao có gan dám làm như thế?

Rụt cổ lại chịu đựng nương quát tháo, Tôn Huệ cười lấy lòng nói: "Nương, con gái biết sai rồi, mẹ tạm tha con lúc này đi. Nếu như mẹ còn giận, lại quất con một trận đi, tuyệt đối đừng giận hỏng thân thể."

Trừng một chút, Tôn mẫu tức giận: "Mẹ quất ngươi làm gì, ngươi mà còn chọc mẹ, mẹ liền đuổi ngươi đi luôn, mặc cho ngươi lớn mật."

Tôn Huệ gật đầu: "Nương, mẹ yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có lần sau. Con có ý định gì, nhất định sẽ báo cho mẹ biết, sẽ không tiền trảm hậu tấu." Có lần giáo huấn này, Tôn Huệ nào còn dám tự ý làm chủ.

Kỳ quái nhìn con gái, không biết nó nghe ở đâu mấy từ văn vẻ như vậy! Lần trước hỏi, nó nói là nghe được từ trong hí văn, hí văn bà cũng nghe không ít, sao bà vẫn không biết từ nào?

"Không thèm phí lời với ngươi, mẹ phải xuống ruộng xem chút đây, nhớ kỹ chút, đối với la la này để bụng chút."

"Biết rồi nương."

Đóng hàng rào, Tôn Huệ lại đến xem gà, xác định gà đã ăn no, rửa sạch tay đi vào nhà dệt vải.

Chu Đồng đi ra rót nước, thấy Tôn Huệ đang dệt, cười nói: "Mẫu thân không giận?" Vừa nãy có nghe thấy tiếng mẹ con các nàng nói chuyện, biết đã ổn rồi.

Tôn Huệ lắc đầu, cười khổ nhún vai: "Nào có nhanh như vậy, vừa rồi nương còn mắng ta một trận đây." Chu Đồng gật đầu: "Cũng đúng thôi, lần này muội quá lớn mật, mẫu thân cũng khó tránh khỏi tức giận thời gian dài. Nhưng mà nếu đã mở miệng nói chuyện, muội dỗ dành nhiều chút, mẫu thân cũng sẽ tha thứ thôi."

"Ừm, biết rồi tỷ, ta sẽ dỗ nương nhiều chút."

Đại khái qua một tuần nữa, mùa hè đến thôn Thanh Hà đặc biệt nóng bức, vào một buổi trưa nắng chói chang, la la sinh ra ba tiểu la la. Nhìn tiểu tử vừa ra đời không bao lâu đã có thể đứng dậy, Tôn Huệ không kìm nén được nở nụ cười, lần này có thể yên tâm, bất kể thế nào, cũng sẽ không lỗ vốn, nói không chắc còn có thể kiếm lời không ít. Bốn tên gia hỏa này, đều béo tròn khỏe mạnh, mỗi con đều có thể bán được một xâu, bốn con chính là bốn xâu, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, đến cuối năm sẽ có thể kiếm được một món tiền.

Chu nãi nãi nhìn, cũng có chút ít tán thưởng nhãn lực Tôn Huệ, trong lòng bà nghĩ, mấy con này bán đi, tiền kiếm được, có thể cho nha đầu Tôn Huệ này đặt mua lên đồ cưới, chờ nàng xuất giá, trong nhà có thể giảm bớt được một khoản. Nghĩ tới đây, Chu nãi nãi mỉm cười đưa tay vỗ vai Tôn Huệ: "Cố gắng trông nom, có ba nhóc con bú sữa, các cháu nên cắt thêm nhiều cỏ chút, quả mọng cũng tìm chút, lúc này la la mẹ cần phải ăn nhiều nhất, nếu không sẽ không đủ sữa cho con bú." Sinh ra ba con xác thực đủ vui mừng, nhưng cũng không thể lơ là đồ ăn của la la mẹ, nếu không đám nhóc con không có sữa, e sẽ không đứng lên được.

Tôn mẫu cũng rất vui mừng, trong miệng lại nói: "Cẩn thận chút, đừng để cho la la bị đói." Đột nhiên nghĩ đến một điểm, lo lắng hài tử vì cắt cỏ sẽ đi sâu vào trong núi, dặn dò: "Cắt cỏ ở ngay gần, phía sau núi ngàn vạn lần không thể thâm nhập, lơ mơ ở bên trong là không được." Nơi này có truyền thuyết, không được đi vào chỗ sâu phía sau núi, nếu không nhất định không ra được. Trong mấy chục năm, cũng không ai dám đi thử qua, nhưng mà người phụ cận đều không dám tiến vào, chỉ sợ đồn đại là thật.

Phía sau núi không lang không hổ, động vật to lớn nhất chính là lợn rừng, Tôn Huệ rất khó hiểu tại sao không ai đi vào trong, hỏi rất nhiều người, tuy mỗi người đều có thuyết pháp riêng, nhưng kết quả đều là ngàn vạn lần không thể vào. Có vài lần lên núi, đứng trên một gò đất, phía sau ngọn núi cao trăm mét kia chính là vùng cấm, mặc dù xa xa nhìn thấy bên trong không ít cây cối, nấm, nhưng nàng cũng tuân thủ không dám đi vào, nàng xuyên qua đến, bất tri bất giác sẽ tin những thứ này, nếu là đời trước, nhất định sẽ bị nói thành phần tử mê tín!

Có ba nhóc con, lại còn cả la la mẹ, Tôn Huệ bắt đầu bận túi bụi, mỗi ngày thức dậy đều phải đem cỏ khô ngày hôm trước thu thập đút cho la la ăn, sau đó chính là thả con gà con ra ngoài, rắc chút hạt cỏ phơi khô, làm xong tất cả những chuyện này, còn phải ngoan ngoãn đi dệt vải, đối với Tôn Huệ mà nói, dệt vải cũng đã rất quen tay, tốc độ mỗi ngày đều lấy Tôn mẫu làm chuẩn, thế nhưng bởi vì dệt vải thực sự khó có thể kiếm tiền, nàng cực khổ một tháng nay rồi, cũng chỉ dệt được một cuộn vải bố, bán không tới năm trăm văn, trừ tiền vốn sợi bông, cũng chỉ có ba mươi, năm mươi văn lợi nhuận, mà đây là do nàng rất để tâm dệt, nếu không thật sự không biết có thể kiếm được mấy văn tiền.

Thời kỳ động vật cho con bú không dài như con người, khoảng chừng hơn hai tháng sau, la la đã sắp dứt sữa, đã có thể bắt đầu ăn chút cỏ khô, trộn thêm một ít gạo mềm, tiểu la la cũng có biến hóa lớn, so với nhúm lông bé xíu vừa ra đời lớn hơn gấp đôi. Vì việc này, không chỉ tốn rất nhiều quả mọng, Tôn Huệ còn trộn thêm không ít lương thực phụ. Thời kỳ cho con bú xác thực cần rất nhiều dinh dưỡng, toàn ăn cỏ khô căn bản là không đủ, sữa không đủ, không thể làm gì khác hơn là cầu Tôn mẫu, dùng hạt thóc đổi chút cao lương, kê mễ, băm nhỏ cỏ khô cho ăn.

La la thoát ly thời kỳ cho con bú, thế nhưng sữa vẫn rất nhiều, ngày này Tôn Huệ thức dậy rất sớm, cầm cái chậu, nước ấm cùng vải bố đến chuồng la la, mở hàng rào ra, đặt tiểu la la cách xa la la mẹ một chút. Nàng muốn vắt một ít sữa, đã sớm thèm, nếu lúc trước không phải sợ tiểu la la chưa trưởng thành, e rằng đã động thủ đến mấy lần.

Vắt sữa cũng là một việc rất tốn sức, may mà đời trước từng đến Mông Cổ du lịch, theo dân du mục đi vắt sữa dê, một vài trình tự vẫn còn nhớ. Đối phó với loài vật không khác dê nhiều lắm này, bước một, hai ba rập khuôn, sản lượng sữa của la la xác thực kinh người, Tôn Huệ mất một lúc lâu, vắt được đầy một chậu sữa, ước lượng phải có năm cân không hết!

Sữa này rất ấm áp, nàng bưng vào nhà bếp, một nửa đổ vào trong nồi, kèm chút lá trà cùng với quả hạch năm ngoái hái ở sau núi, nghiền nát luộc chung với nhau. Còn có một nửa, nàng cũng có dự tính, cầm bột gạo cùng trứng gà ra, trứng gà có pha sữa tươi, lại tăng thêm chút đường, quấy rót vào làm bột bánh, nhào kỹ, tạo thành từng khối từng khối, làm thành bánh màn thầu. Tổng cộng làm mười hai cái, bỏ vào lồng hấp.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi sữa thơm lừng bay khắp nơi, khiến người ta ngửi thấy mà chảy cả nước miếng. Chu Đồng vừa ra sông giặt giũ trở về, quần áo cũng không thay, tiến vào nhà bếp, nhìn hướng về phía Tôn Huệ đang thêm củi vào lò, con mắt ngó vào trong lồng hấp: "Huệ tử muội đang làm gì, sao lại thơm như vậy? Ta từ xa đã ngửi thấy, trong lòng còn buồn bực là nhà ai làm đồ ăn ngon như vậy, tiến vào cổng mới biết mùi thơm phát ra từ nhà mình." Ngửi hương vị thơm nồng, rất là quen thuộc, nhưng không nói ra được là cái gì.

Tôn Huệ phủi bụi bặm trên người, đứng lên, nhìn lửa cháy trong lò, ước chừng hấp thêm chút nữa là được rồi. Đối mặt Chu Đồng, cười thần bí nói: "Thứ này ăn rất ngon, ta vẫn luôn muốn ăn, ngày hôm nay mới làm được. Lát nữa tỷ cũng ăn nhiều chút, ta làm lớn, tuy rằng chỉ có mười hai cái, nhưng tuyệt đối đủ no."

Chu Đồng rất là hiếu kỳ, hỏi: "Nhanh nói cho ta biết, rốt cuộc là cái gì, ta lớn như vậy, còn chưa ngửi qua đồ ăn thơm như vậy đâu."

"Ngày hôm nay không phải mọi người đều vội vàng đi nhổ cỏ sao, không trở về ăn cơm, bảo chúng ta làm chút bánh màn thầu mang ra ruộng sao? Ta suy nghĩ, tiểu la la hiện tại không bú sữa nữa, sữa kia cũng không thể lãng phí, ta liền vắt sữa trộn với bột, bỏ thêm hai quả trứng gà, thả vào lồng hấp." Tuy rằng không ngon bằng nướng, nhưng điều kiện có hạn, như vậy đã rất tốt.

Chu Đồng thật sự không thể tin được, đầu óc Tôn Huệ là nghĩ như thế nào, đại khái cũng chỉ có nàng sẽ nghĩ ra cách vắt sữa la la dùng! Nếu là người khác, cho dù la la con không bú sữa, cũng sẽ không đi vắt sữa la la. Trừ phi trong nhà sinh đứa nhỏ, sữa không đủ, lại không thể xin sữa người khác, mới đến lấy sữa dùng.

Thấy Chu Đồng kinh ngạc trợn to mắt, dường như chuyện khó mà tin nổi, Tôn Huệ vội vàng giải thích: "Ta đây cũng chỉ là nghe nói, chẳng phải mấy gia đình giàu có sáng sớm thỉnh thoảng uống chút sữa trâu hoặc sữa dê sao, có người nói là rất tốt. Ta nghĩ la la nếu ra nhiều sữa như vậy, không bằng cũng vắt chút để dùng." Nhớ tới sữa đang luộc, bận rộn mở vung một cái nồi khác, bên trong là sữa màu trắng đục lẫn chút ít lá trà, cầm muôi múc nửa bát đưa cho Chu Đồng: "Tỷ nếm thử, xem uống được hay không."

Nhẫn nhịn cổ quái, cúi đầu nhấp một hớp, đầu tiên là miệng đầy mùi ngai ngái, sau đó là mùi thơm ngát của lá trá cùng với vị đậm đà của quả hạch, lại còn vị ngọt ngào của đường, ngon thật. Chu Đồng gật đầu: "Không tệ, ngon hơn sữa đậu nành nhiều."

Có Chu Đồng ca ngợi, Tôn Huệ thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không làm hư hại là được, vừa nãy nàng còn sợ có người không chịu được mùi ngai ngái này, hiện tại Chu Đồng thoả mãn, cũng an tâm không ít.

"Phiền tỷ tỷ đi gọi bọn đệ đệ lên, ta vớt bánh màn thầu ra."