Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 23: Miến cá viên




Khi đi họ đều mang trên mình nhiệm vụ, vì vậy trên đường họ đi rất vội vàng, không có nhiều tâm trạng để vui chơi. Khi về, vì đã thu hoạch được rất nhiều lưu huỳnh, nếu bảo quản tốt thì có thể dùng đủ đến hai hoặc ba năm, Hà Điền nghĩ đến việc sau đầu mùa xuân Dịch Huyền sẽ rời đi, về sau không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nên lúc này bọn họ đi rất thong thả, vừa đi vừa chơi.

Khi đi chỉ mất ba bốn ngày, còn quay về thì mất đến tận sáu ngày.

Chiều hôm sau họ lại đến một ao nước nóng khác, tắm xong thì lùa Gạo xuống để cho nó tắm rửa, anh chàng này thật sự đúng như lời Hà Điền đã nói, thoải mái đến độ không muốn đi lên.

Sau đó họ lại đi đến khu rừng mới kia. Hà Điền bắn được một con gà gô và tìm thấy một vài quả thông chưa bị sóc và sóc chuột ăn. Họ bóc những quả thông ra, cho vào bụng gà gô đã được làm sạch, dùng cỏ khô buộc chặt bụng gà lại, sau đó dùng bùn trộn lá thông bọc toàn bộ gà lại như khi nướng cá lúc trước rồi cho vào lửa trại.

Thịt của con gà này ăn ngon vô cùng.

Dịch Huyền đang ăn thịt gà, đột nhiên cảm thấy có chút tiếc vì đã không mang về một ít lá sen.

“Dùng lá sen khô bọc thịt gà, gạo nếp, một ít nấm và tôm khô lại, cho vào nồi hấp chín, làm thành món xôi gà lá sen.” Anh dùng tay ước lượng kích cỡ: “Túi to cỡ như thế này, tôi ăn một lần được đến năm sáu cái. Lá sen có một mùi thơm ngát, rất đặc biệt… “

Hà Điền nghe xong đã đại khái biết được công thức của món ăn này: “Tôi nghĩ là không phải dùng lá sen già đâu. Chắc là hái lá sen tươi về rửa sạch, phơi khô rồi mới nấu. Lá già thì đã trải qua sương gió, nắng nôi, làm sao có được mùi thơm ngát nữa.”

“Đúng nhỉ.” Dịch Huyền giật mình, sau đó mỉm cười, hai mắt sáng ngời nhìn Hà Điền: “Cô nói xem, mùa hè chúng ta có thể lại đến hồ sen đó được không? Hái củ sen tươi, hạt sen và lá sen! À! Ngoài ra còn có trà sen nữa, chọn một búp sen, đặt túi lụa đựng lá trà vào trong búp, buộc lại, vài ngày sau lấy ra, trà đã được ủ, có mùi thơm nghi ngút của hoa sen.” Anh xòe hai tay ra: “Hoa sen rất lớn, có màu hồng, trắng và cả vàng nhạt. Tâm của hoa chính là nhụy sen, khi lớn lên sẽ là đài sen đó.”

Dịch Huyền đột nhiên hào hứng vỗ vỗ cánh tay Hà Điền: “Ôi, sao tôi lại quên mất! Tên của cô là – Giang Nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền. Cô xem, tên của cô đã nói lên tất cả, sao cô lại có thể không đi hái sen được nhỉ?”

Hà Điền nhìn khuôn mặt tươi cười của Dịch Huyền, vốn cũng cười, nhưng dần dần, cô cúi đầu xuống, nhặt một cành cây lên, khều khều củi trong đống lửa: “Chỉ có một mình tôi, muốn đến đây hái sen thì có chút khó khăn.”

Dịch Huyền nghe xong cũng trầm mặc theo.

Sau một lúc, Hà Điền ngẩng đầu lên nói: “Dịch Huyền, mùa xuân sắp đến rồi, cô có chắc là mình sẽ đi đâu chưa?” Cô mím môi nói khẽ: “Nếu… cô muốn ở lại, cũng rất tốt.” Cô nói xong, nhìn Dịch Huyền.

Dịch Huyền nhìn cô rồi quay mặt đi chỗ khác. Một lúc sau, anh nói: “Để tôi suy nghĩ lại.”

Rời khỏi rừng thông, họ tiếp tục lên thuyền, không biết có phải là do hơi thở của mùa xuân đã lặng lẽ đến khi họ đi đi về về hay là do tâm trạng thay đổi, mà dù cho những cánh rừng hai bên vẫn khoác lên mình tấm áo tuyết trắng nhưng cảnh vật lại trông khác hẳn.

Những cành cây và cỏ khô gần bờ sông đọng hơi nước, hơi nước đọng lại thành băng, sáng long lanh lóng lánh, trong suốt như là pha lê.

Dịch Huyền vừa chèo thuyền, vừa dùng một cành cây đánh rơi những viên băng nhỏ treo trên cây cỏ ven bờ, những viên băng ấy rơi xuống thuyền, phát ra tiếng vang lộp bộp, Dịch Huyền cầm nó lên, ném vào Gạo đang bơi ở bên mạn thuyền.

Gạo tưởng được thưởng nên cúi gằm mặt nhìn xuống nước, nhưng viên băng rơi xuống nước thì sao có thể tìm thấy được nữa, nó quay đầu nhìn xung quanh rồi ngửa cổ lên thất vọng hừ hừ.

Dịch Huyền bật cười, cho vào lòng bàn tay một ít đậu nành rang rồi đưa cho Gạo.

Khi đến khu rừng nơi bầy quạ sinh sống, Hà Điền nhìn thấy những con cá đông cứng trong “tủ lạnh” mà tiếc hùi hụi: “Nếu Lúa vẫn còn thì nhất định sẽ thích lắm.”

Vị của cá hồi đông lạnh cũng không đến nỗi tệ. Những khi mùa đông không được mùa, bà cô còn nhặt những con cá này đem về nhà ăn.

Lúa cũng thích ăn.

Dịch Huyền hỏi về Lúa và bà, Hà Điền nói với anh. Hiện tại cô đã có thể nói về chuyện này một cách rất bình tĩnh.

“Cô thấy đó, các bác sĩ giỏi nhất đều sống ở những thành phố mạnh nhất, nhưng nơi có nguy cơ thương tổn cho con người cao nhất, lại có ít bác sĩ nhất.”

“Đây là một nghịch lý.”

Khi một lần nữa đi qua hồ nước đóng băng, Hà Điền lấy ra hai chiếc giày trượt. Đầu tiên cô mang giày rơm vào rồi làm mẫu cho Dịch Huyền. Trên bề mặt của băng không có nhiều tuyết động, Hà Điền nhẹ nhàng lướt trên mặt băng và vẽ một vòng cung hình số “8”.

“Cô cũng thử đi!”

Dịch Huyền buộc dây giày trượt băng của mình, loạng choạng đứng lên rồi nhanh chóng trượt một cách lưu loát và duyên dáng.

Họ đặt thuyền lên, đẩy qua hồ một cách dễ dàng.

Lúc này, Gạo đã được bộc rơm vào chân, chỉ mới đi được một nửa hồ.

Hà Điền huýt sáo, Gạo mới chạy đến.

“Lúc đi, tôi quên là mình có mang giày trượt băng.” Hà Điền nói khi đang cởi giày trượt: “Mỗi năm khi mùa xuân đến, sông lại dâng cao và đóng băng, nhiều hồ băng nhỏ sẽ được hình thành trong rừng, vì vậy tôi đã mang theo chúng để chơi. Chao ôi, làm con nít thật thích.”

“Cũng không hẳn…” Dịch Huyền suy nghĩ một chút: “Ví dụ như khi tôi còn nhỏ, mỗi ngày đều bận rộn hơn bây giờ rất nhiều. Tôi phải học rất nhiều thứ. Nếu học không tốt, tôi nhất định sẽ bị thầy đánh. Rồi còn phải đi thi, xếp hạng, thành tích không tốt thì bị phạt. Cho nên lúc nào cũng sợ sệt lo lắng, thấy thầy cô thì như chuột thấy mèo.”

“Những đứa trẻ ở đó đều như vậy sao?” Hà Điền cau mày, cảm thấy những đứa trẻ sống ở thành phố thật sự rất đáng thương. Trẻ con trong rừng không có trường học, không có giáo viên, người nuôi chúng chính là giáo viên của chúng. Những lời nói và việc làm của người lớn đều rất mẫu mực, đem kỹ năng và kinh nghiệm truyền lại cho con cháu của mình.

Dịch Huyền lắc đầu: “Cũng có trẻ con được tự do ăn, uống và vui chơi. Nhưng tôi… ” Anh đột ngột dừng lại, thở dài ngao ngán: “Thầy tôi nói, những đứa trẻ được nuôi như vậy sẽ không tốt, lớn lên chỉ là người vô dụng. Một khi chết đi, sẽ giống như một con cá, mặc cho người ta xẻ thịt.”

Hà Điền ngây ngẩn cả người, “thầy” của Dịch Huyền nói cũng có lý, nhưng mà nếu học không tốt thì sẽ bị đánh ư? Chuyện này không phải quá đáng sợ rồi sao?

Ngay cả chính bản thân cô cho đến bây giờ vẫn còn viết sai chữ, có một số từ phải xem từ điển thì mới hiểu được, mấy cuốn sách trong nhà cô cũng chưa từng đọc kỹ, nét chữ cũng không đẹp, nhưng như vậy thì có làm sao?

“Chỗ của cô có tổ chức thi thố gì để được làm quan không?”

“Chưa từng nghe nói qua.”

Hai người nhìn nhau cười.

Khi băng qua con đường rừng do ông bà Hà Điền mở, Hà Điền và Dịch Huyền dần thay đổi từ tâm lý thoải mái nghỉ ngơi trở lại thái độ làm việc thường ngày.

Những cây đã bị chặt vẫn sẽ tiếp tục phát triển, chỉ cần rễ của nó vẫn còn trong đất và không bị sâu bệnh, chúng sẽ mọc ra cành mới, và chẳng bao lâu nữa sẽ chặn hết con đường trong rừng.

Vì vậy, khi Hà Điền và Dịch Huyền đi ngang qua, họ lấy ra một chiếc rìu, chặt hết tất cả những cành mới đi.

Họ về đến nhà vào sáng ngày thứ bảy.

Cuối cùng, sau khi về đến nhà, việc đầu tiên họ làm là chất đống cỏ khô dễ cháy trên lỗ băng, đốt lửa, sau đó cho gỗ nhỏ vào, để ngọn lửa làm tan băng trên lỗ, từ đó việc đục lại lỗ băng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Lần này Gạo có công rất lớn, Hà Điền cởi bỏ tất cả thòng lọng trên người nó xuống, cho nó ăn cỏ khô và đậu nành, sau đó dùng bàn chải làm từ lông heo chải từ đầu đến chân cho nó.

Cửa ra vào và cửa sổ của căn nhà không bị đóng băng, nhưng nước trong vại thì đã đóng thành băng.

Trước khi rời khỏi nhà họ đã làm cạn một vài vại nước, nước trong vại nuôi cá cũng được đỗ đi một nửa, nhưng không có bể nào bị nứt.

Họ lại một lần nữa đốt lửa lên, để cho căn nhà nóng lên trước.

Hà Điền đem số quặng lưu huỳnh vất vả lắm mới thu thập được cho vào một số vại sành, đậy kín rồi chia ra cất trong hai nhà kho. Trong kho cất giữ lưu huỳnh có một góc rất thông thoáng, là một cái bể vuông được xây bằng gạch đất sét, sau khi đặt vại sành vào đó, họ đổ cát vào giữa các vại để lấp các khoảng trống lại.

Công việc vận chuyển vại đất và cát về cơ bản đều do Dịch Huyền đảm nhận.

Cất lưu huỳnh đi, căn nhà trở nên ấm áp hơn một chút, Hà Điền và Dịch Huyền lại ra bờ sông.

Trên mặt băng, lửa xung quanh hai lỗ băng đã sắp tắt, băng ở xung quanh bề mặt lỗ cũng đã tan thành một cái khe, dùng một thanh tre nhọn cắm vào khe hở đó, đục dọc theo mép lỗ rồi túm lấy thanh gỗ mà trước khi rời đi họ đã cố định ở đó, sau đó lắc trái lắc phải, chẳng mấy chốc cả lớp băng đã tách ra.

Trong mười ngày họ ra ngoài này, lớp băng trên lỗ băng đã đóng băng lại với độ dày sáu, bảy cm.

Sau khi lỗ băng được mở ra, họ kéo lưới lên.

Lần này lưới nặng hơn trước.

Hà Điền đã sớm đoán được điều này nên đã mang Gạo theo hỗ trợ.

Lưới đánh cá cuối cùng cũng được kéo lên, đàn cá lớn thả mình nhảy trên mặt băng một lúc rồi hóa thành đá, đem tuyết trên sông và lưới đánh cá đóng băng, kết chặt lại với nhau.

Hà Điền và Dịch Huyền lần lượt vớt cá vào giỏ, tổng cộng có hai mươi mấy con cá lớn nhỏ, nếu lưới đánh cá lớn hơn một chút thì có thể sẽ lưới được nhiều cá hơn nữa. Nhưng cũng sợ rằng sẽ còn khó kéo lên hơn.

Họ mang cá về nhà, lấy nước, một lần nữa đổ đầy vại, sắp xếp hành lý và dọn dẹp lại nhà cửa.

Hà Điền lấy một chiếc bình đất trông rất độc đáo từ kho cất giữ chai lọ ra, đặt lên bàn rồi cắm một vài đài sen mà Dịch Huyền đã hái vào. Cô lùi lại vài bước, nghiêng đầu đánh giá một lúc, lại tìm vài cây cỏ lau vốn được dùng để giữ ấm cho củ sen, chọn những ngọn có bông cắt thành nhiều độ dài khác nhau cho vào lọ, điều chỉnh một chút rồi quay lưng lại hỏi Dịch Huyền, vốn đang đứng sau lưng cô lặng lẽ quan sát: “Trông đẹp không?”

Dịch Huyền nhìn Hà Điền cười một lúc lâu, duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu của cô: “Ừ. Rất đẹp.”

Sau khi nếm thử hương vị của canh xương và thịt củ sen, thấy Hà Điền rất thích nguyên liệu mới lạ này nên Dịch Huyền đã lại đi đào thêm một ít củ sen nữa. Hà Điền cũng muốn đi, nhưng Dịch Huyền nói với cô rằng việc này cần phải có kinh nghiệm dày dặn, nếu không sẽ rất nguy hiểm, bỏ mặc cô trên bờ.

Cuối cùng củ sen được đựng trong hai chiếc hộp gỗ lớn, vận chuyển về cũng mất rất nhiều công sức.

Hà Điền sợ củ sen sẽ bị hỏng do đóng băng nên đã lót một lớp lau sậy vào hộp gỗ, giữa mỗi lớp củ sen cũng được lót một lớp để đảm bảo chúng không bị hư hỏng trên đường vận chuyển. Ruột lau sậy rỗng nên còn có thể giữ ấm.

Sau khi về đến nhà kiểm tra lại, vẫn có một số cũ bị đóng băng và gãy.

Hà Điền có chút hối hận: “Bây giờ tôi nghĩ lại, cảm thấy thật ra chúng ta không nên rửa hết bùn trên củ sen đi. Cứ mang nguyên bùn về luôn, khi nào muốn ăn thì đem bùn rửa sạch.”

“Vậy thì lần sau thử xem.” Dịch Huyền nói xong thì nhìn Hà Điền: “Dù sao thì tôi cũng vẫn phải đợi đến khi chợ xuân mở cửa, đổi lông chồn lấy tiền rồi mới có thể rời đi được. Có lẽ vẫn còn thời gian.”

Hà Điền cười cười, không nói lời nào.

Củ sen là một loại thực phẩm mà Hà Điền không quen thuộc, Dịch Huyền thì chỉ hiểu được phần “ăn”, còn về cách bảo quản thì hoàn toàn không hiểu biết gì cả, vì vậy củ sen được chia thành nhiều phần rồi đặt ở nhiều nơi khác nhau, mong rằng sẽ có cách bảo quản đúng.

Hầu hết các củ sen đều được quấn bằng cỏ khô và lau sậy rồi cho vào hầm, một số củ được cho vào bình gốm cùng với một ít nước rồi đặt ở nơi thoáng mát trong nhà.

Lúc này đã sớm qua giờ ăn trưa, Hà Điền hỏi Dịch Huyền: “Cô muốn ăn gì?”

Dịch Huyền suy nghĩ một chút: “Cũng không có gì đặc biệt muốn ăn. Cô có thể làm món miến với những viên thịt nhỏ giống lần trước không?”

“Có thể.”

Hà Điền lấy một con cá vừa bắt được hôm nay nhờ Dịch Huyền lột sạch da và rửa sạch, chỉ lấy phần thịt béo nhất ở hai bên thân cá rồi băm nhuyễn, nêm vào một chút tiêu và muối. Đun sôi một nồi nước nóng, lấy một cái chén nhỏ đựng tinh bột khoai tây, dùng muỗng sắt múc một muỗng thịt cá, lăn bột, vớt ra, thả vào nước sôi, những viên cá lăn tăn trong nước sôi một lúc rồi nổi lên. Tiếp đó có thể dùng một chiếc muôi tre vớt lên để một bên lát nữa dùng đến.

Dịch Huyền ngồi ở một bên xem một lúc thì ngỏ ý muốn giúp, tốc độ làm cá viên còn nhanh hơn cả Hà Điền.

Chẳng mấy chốc thịt cá băm nhỏ đã trở thành những viên cá viên, bề mặt nhẵn bóng, bốc lên cho vào miệng, thấy mềm và tươi ngon vô cùng. Nước ngọt của thịt cá dường như đều đọng lại hết bên trong cá viên.

Một con cá làm được hai dĩa cá viên lớn. Hà Điền đặt một dĩa ở ngoài cửa, đem phơi rồi cất đi, lúc nào muốn ăn thì cho vào nước sôi luộc chín.

Cô đổ nước dùng để luộc cá viên đi, đổi sang một nồi nước sạch, đun sôi, rồi cho miến khoai tây, cải chua thái sợi và cả cá viên vào.

Tô miến này đã sẵn sàng.

Những viên cá mềm và trong như pha lê, cùng với những sợi miến khoai tây có màu trắng mập mạp, được trang trí bằng cải thảo muối cay màu xanh ngọc và một chút ớt đỏ, trông rất ngon.

Ăn xong bữa cơm này đã là bốn giờ chiều, mặt trời xuống núi, ánh nắng khi mặt trời lặn phủ lên tuyết trước cửa, phản chiếu tuyết trắng thành màu da cam.

Hà Điền và Dịch Huyền ngồi bên bếp lửa, đập và lấy hạt sen ra.

Hà Điền nhìn những hạt sen đen và cứng này, trong lòng lại nghi ngờ không biết thứ này có thật sự ăn được hay không.

Cô cho hạt sen vào một cái chậu đất rồi đổ một ít nước vào, hy vọng sau một đêm ngâm, lớp vỏ cứng của hạt sen sẽ mềm và có thể lấy hạt ở bên trong ra.

Trời sắp tối.

Hà Điền và Dịch Huyền ngồi trước bếp lửa đã cảm thấy ấm áp trở lại, ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi.