Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 39: Mang Ơn Hay Mắc Nợ






Mãi cho đến khi qua giờ cơm chiều, Lưu phụ mới chịu kể rõ mọi chuyện.

Thì ra sau khi ông ghé sang nhà Lương Hạo, lại không ngờ rằng ông ta đi nhanh đến như vậy, chờ khi ông đến trước cửa nhà người đó, liền phát hiện bên trong hình như là đang có khách.
Lúc này mà đi vào cũng không tiện, cho nên ông định trở về trước, về sau rồi tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với Lương lão đầu cũng được.

Nào có ngờ, ngay thời điểm ông định đi, thì ở bên trong bỗng đề cập đến chuyện sính lễ.
"Sính lễ mà chúng ta muốn cũng không nhiều lắm, cứ chiếu theo tục lệ của thôn Thanh Thủy mà làm, bốn lượng bạc tiền sính lễ, cộng thêm một bộ xiêm y cho Tiểu Hương, của hồi môn của Tiểu Hương cũng có đến mấy hòm xiểng." Không còn nghi ngờ gì, vị khách bên trong chính là người của nhà gái.
Lương thúc lại nói: "Bốn lượng bạc có phải là quá nhiều rồi không? Nhà chúng ta thật sự không có nhiều bạc như vậy."
"Bốn lượng bạc cũng đâu có nhiều lắm..."

Câu nói tiếp theo, ông không còn muốn nghe nữa, ông nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây với Lương lão đầu ở nhà ông ta, liền tức giận đến run cả người, ông thầm nghĩ gọi ông ta ra đây đối chất một phen, nhưng lại sợ chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài.

Cuối cùng, một mình ông buồn bực đi dạo một vòng trong thôn, rồi mới ủ rũ trở về nhà.
Nàng nghe xong, nhìn về phía phụ thân, nàng nên nói cái gì bây giờ? Là quan niệm tông tộc đã ăn sâu bén rễ quá nặng? Hay là bản thân phụ thân làm người quá tốt đến mức ngây thơ?
Đây là chuyện trước sau này nàng mới biết được.

Lúc trước khi phụ thân gặp nạn trên núi tại sao nàng không nhớ? Là do nàng khi lên mười ba tuổi, buổi đó nàng nghe theo đại tỷ đi hái rau sau núi nhưng vô tình trời mưa khi xuống núi đã bị té, Lương thúc lúc đó đi ngang qua gặp nên đưa về nhà dùm, mặc dù thương tích không lớn nhưng để lại di chứng, vì vậy nàng đã quên một số chuyện.
Tích thị nghe xong lại không thấy ngạc nhiên chút nào, bà đã sớm nhìn thấu người nhà kia là dạng người gì từ lâu rồi.

Chỉ có lão già này là cứ thích làm người có mắt như mù thôi.
Ngoại trừ Tích mẫu, Tiểu Phúc cũng biết.

Tụi nhỏ không biết chuyện cho nên lúc này cũng không biết nên nói gì.

Tiểu Phúc vừa nghe xong thì lửa giận bốc lên tận trời.

Nhà hắn cực khổ kiếm bạc, nhưng nhà kia là cái gì chứ, mấy năm qua chiếm lợi lộc từ nhà bọn họ còn chưa đủ hay sao? Lấy cớ gia gia họ cứu nhị tỷ, lần nào khi nhà họ gặp chuyện thì đến nhờ phụ thân giúp đến khi nhà hắn gặp chuyện một mực không giúp được.
"Phụ thân, người thì cũng nên nhìn thấu mọi chuyện, Lương đại bá chính là thấy cha dễ bị gạt, cho nên mới làm ra những hành vi như thế.

Cha nói thử xem, bọn họ đã lấy của nhà chúng ta hết bao nhiêu rồi? Nói là sẽ trả, nhưng có trả không? Một phân tiền con cũng chưa thấy bọn họ trả.


Bản thân chúng ta đói khát chỉ có thể buộc chặt thắt lưng, cháo trắng mỗi bữa cơm đều có thể nhìn thấy cả bóng người.

Người thì rất tốt bụng, đại phát thiện tâm, đem tâm huyết cả nhà cho hết cho người ta...!Ây da!" Tiểu Phúc còn chưa nói xong, thì đã bị cái cây bên cạnh của phụ thân gõ lên đầu.
"Lão tử làm người thế nào, còn cần ngươi đến dạy ta sao?" Lưu phụ đứng dậy đuổi theo Tiểu Phúc mà đánh, Tiểu Phúc thì vắt giò lên cổ mà chạy, hai người cứ ngươi đuổi ta chạy vòng vòng trong đại sảnh.
"Ha ha...!Gia gia đánh mạnh vào!" Thạch Đầu xem cảnh gia gia đuổi đánh cửu cửu thành chơi đùa, vỗ tay cười ha ha không ngừng.

Bánh Bao thấy ca ca cười, cũng lớn tiếng cười theo.
Tiểu Phúc vừa chạy vừa tức giận mắng ầm lên:"Hai tên tiểu khốn khiếp nhà các ngươi, có lương tâm hay không hả?"
"Ha ha ha..." Hai đứa bé càng cười vui vẻ hơn.
Những người còn lại nhìn riết nên quen rồi, có thể thấy tình cảnh này đã diễn ra nhiều thế nào.

Đuổi đánh một hồi lâu, cuối cùng Lưu Đại Sơn mệt quá nên dừng lại.
Tích thị xụ mặt bảo nàng đi lấy khăn cho tướng công lau mồ hôi.

Sau đó chờ ông hết thở d.ốc rồi mới nói: "Từ từ nói chuyện không được sao? Nhi tử cũng lớn như vậy rồi, ông còn lấy cây đánh nó."
Lưu Đại Sơn liếc mắt nhìn khuôn mặt cợt nhã của nương tử: "Bộ bà không nghe thấy nó nói cái gì à?"
"Nói cái gì hả? Nói thật sao?" Tiếng nói Tích thị rõ ràng hữu lực: "Chẳng lẽ nhi tử nói không đúng? Ông nghĩ lại xem, nhà họ Lương có bao nhiêu đứa nhi tử, bao nhiêu đứa nhi nữ, lúc xưa đúng là nhờ lão gia gia nhà họ cứu Tiểu Mạn trên núi về, nhà ta cũng đâu phải kẻ vô ơn, có ơn không báo, nhà họ chỉ cần thiếu bạc chúng ta như thế liền cho mượn, nhà họ cần người giúp liền giúp không than một lời.


Ông coi lại họ mượn bạc có trả không, 2 lượng 416 văn có trả một văn tiền nào không? Chúng ta cũng không đòi.

Đến lúc nhà chúng ta gặp khó khăn thì sao, mượn nhà họ có 200 văn, họ không cho mượn nói gì là không còn bạc, nhưng sau lưng thì mua vải, mua đất, chúng ta trả nợ mấy năm là đủ rồi, ông đừng vì ơn nghĩa mà cái gì cũng giúp họ nữa, tự bản thân ông cũng nhìn thấy mà.

Nhưng ông vẫn không chịu mặc kệ nhà bọn họ, bây giờ thì hay rồi, người ta lừa gạt lừa đến tận trên đầu của ông, lão già à, chẳng lẽ ông còn chưa nhìn thấy rõ bọn họ là loại người gì hay sao?"
"Phải đó! Phụ thân, Lương bá, xây nhà, mua đất, có chuyện nào là không phải nhờ phụ thân giúp đỡ? Nhưng khi người bị vướng vào khó khăn, nhà họ lại trốn nhanh hơn bất cứ người nào.

Bọn họ làm người không biết tốt xấu như vậy, sao người còn phải đào tim đào phổi vì bọn họ?" Tiểu Phúc vừa bất mãn nói, vừa lau mồ hôi đầy trên mặt do mới vận động.
Lưu Đại Sơn trừng mắt với Tiểu Phúc một cái, rồi lại thở dài bất đắc dĩ: "Bọn họ chung quy cũng là người có ơn với Tiểu Mạn, là do một tay gia gia họ, trước khi ra đi đã căn dặn phải chiếu cố bọn họ, ta làm sao có thể mặc kệ không lo?"
"Chiếu cố cái gì mà chiếu cố? Đều là gia gia họ cứu, ta cũng đã trả ơn gia gia biết bao nhiêu lần rồi, con cháu đều có đủ tay chân sao còn nhờ ông chiếu cố, còn cần ông chiếu cố cái gì nữa hả? Ông xem người ta là người Lương gia, nhưng người ta lại xem ông là cái chày gỗ, dễ lừa gạt." Tích thị nhớ đến mấy năm nay đều tại ý nghĩ cố chấp này của tướng công, mà liên tục bị người ta lợi dụng, liền nghẹn một bụng tức.
"Được rồi, nếu về sau huynh ấy còn gạt ta, thì ta sẽ mặc kệ." Lưu Đại Sơn thở dài, có vẻ hơi tức giận, nói cho cùng thì có ai bị gạt mà lại vui vẻ được đâu.
Dù phụ thân nói như thế, nhưng những người còn lại trong Lưu gia lại không có một ai vui mừng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lời nói này bọn họ đều nghe rất nhiều lần rồi.

Nhưng còn cách nào nữa chứ, phụ thân là trượng phu của mẫu thân, là phụ thân của mấy tỷ đệ nàng, ở trong cái nhà này, phụ thân là trụ cột trong nhà, một khi phụ thân muốn quản chuyện gì đó, thì không ai lay chuyển được quyết định của người.
"Được rồi! Đi ngủ hết đi! Đừng có ở đây lãng phí bạc." Dứt lời, Tích thị liền đứng dậy, thuận tiện thổi tắt luôn ngọn đèn.