Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 216: Tương lai ở trong tay mình (1)




Chu Tiểu Vân nhận được giấy báo được trúng tuyển yên tâm ngủ một giấc thật ngon, lo lắng trong lòng cuối cũng cũng hết khi biết được kết quả thi, ngủ cũng ngon hơn.

Gần đây Đại Bảo phải ở lại trường nhận huấn luyện riêng, nghe nói là thay mặt cả trường đi tham gia thi đấu gì đó, Đại Bảo là tuyển thủ hạt giống môn điền kinh đương nhiên được chọn. Trời nắng to như vậy cũng không về nhà phải ở trường cũng rất vất vả.

Nghe nói thi sát hạch cuối kỳ thành tích của Tiểu Bảo nằm trong top đầu của lớp, Chu Tiểu Vân rất vui mừng. Mới chớp mắt Nhị Nha đã mười tuổi, trong ấn tượng cô em gái hay khóc nhè thích làm nũng thì ra cũng đã lớn như vậy khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy bùi ngùi, cuộc sống này trôi qua thật nhanh!

Chu Tiểu Vân ở nhà không có việc gì làm, đúng lúc đôn đốc Tiểu Bảo và Nhị Nha làm bài tập hè. Chưa bao giờ cô được nghỉ hè nhẹ nhàng thoải mái như vậy, thi đỗ trường cấp ba mình mơ ước chỉ còn chờ khai giảng, khỏi phải nói cảm giác này thật tuyệt.

Hơn nữa mỗi ngày không có bài tập, thật là thoải mái. Có điều, Chu Tiểu Vân cũng không dám thư giãn quá lâu, phải biết rằng kiếp trước tốt xấu gì mình cũng đã tốt nghiệp cấp hai, vì thế từ tiểu học đến cấp hai thành tích học tập tốt cũng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, sau này lên cấp ba sách vở đối với nàng mà nói không có ấn tượng gì, lúc này nếu đi mượn được sách giáo khoa cấp ba xem trước có phải tốt không?

Chu Tiểu Vân hăng hái hành động. Đại Bảo và Chu Tiểu Hà không học cấp ba chắc chắn không có sách, có điều Ngô Lỗi học ở trường cấp ba phổ thông chắc chắn có sách giáo khoa lớp mười, đi mượn chuẩn bị bài trước một chút.

Nói là làm. Đầu tiên, Chu Tiểu Vân gọi điện thoại đến nhà cô nhờ Ngô Lỗi tìm tất cả sách để vào một chỗ, hôm sau đạp xe đến nhà cô Út. Tiểu Bảo cũng đạp xe đèo thêm Nhị Nha phía sau đi cùng chơi với Chu Tiểu Vân.

Thái độ của Nhị Nha rất kiên quyết. Tuyên bố mình đã mười tuổi rồi không còn nhỏ nữa, các anh chị đi đâu cũng không thể bỏ lại mình được. Xem ra Nhị Nha vẫn rất tức giận vì chuyện lần trước các anh chị bỏ rơi mình!

Chu Tiểu Vân cười hì hì nhéo khuôn mặt Nhị Nha một lúc, cảm thấy em gái tỏ ra chững chạc đàng hoàng vô cùng đáng yêu. Cùng đi thôi, vốn dĩ chỉ có một cái đuôi (chính là Tiểu Bảo) chính thức tăng thành hai cái (thêm Nhị Nha).

Ngô Mai đứng ở cổng nhìn ngó trên đường một lúc lâu cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh vô cùng bắt mắt đang đạp xe của Chu Tiểu Vân.

Ngô Mai vui vẻ vẫy tay, đợi tới lúc Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo dừng lại, cô hờn dỗi nói: “Thế mà nói sáng sớm hôm nay sẽ tới đây! Chín giờ đến nơi rồi mấy người mới tới. Đi xe đạp còn không bằng người ta đi bộ, thật là.”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Đi chậm mới tốt. Đi nhanh như vậy làm gì! Còn nhiều thời gian mà.” Hiện tại thứ cô nhiều nhất chính là thời gian.

Tiểu Bảo đạp xe vào nhà cô, cùng Nhị Nha lễ phép chào hỏi cô. Ngô Mai không thể đợi được nữa, báo tin tốt cho Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, tớ thi đỗ trường Y trên thị trấn, vừa nhận được giấy báo trúng tuyển hôm qua. Vốn định tới nhà cậu chơi thuận tiện báo cho cậu biết, không nghĩ tới hôm qua anh tớ nói hôm nay cậu sẽ đến nhà tớ, nhưng mà tớ rất thích.”

Chu Tiểu Vân vừa mừng vừa sợ, ôm Ngô Mai reo lên. Trường y ư, sau này Ngô Mai sẽ trở thành y tá mặc trang phục y tá màu trắng. Đúng là cuộc sống, thực sự không thể biết tương lai sẽ như thế nào!

Chị họ Chu Tiểu Hà nũng nịu học giáo viên mầm non, Đại Bảo nghịch ngợm phá phách thi đỗ cao đẳng thể thao, Ngô Mai ngây thơ nhát gan lại thi đỗ trường y. Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân thật lòng vui sướng thay Ngô Mai. Với bọn nhỏ mà nói hết cấp hai có thể thi đỗ trung chuyên cũng là chuyện đáng để kiêu ngạo.

Xem ra trong ba năm học cấp hai Hưng Vượng ở nông thôn, Ngô Mai vô cùng chăm chỉ nỗ lực đây! Hiển nhiên, Ngô Mai cũng hỏi tới kết quả thi của Chu Tiểu Vân, vừa nghe đến sáu trăm mười bảy điểm, hai mắt Ngô Mai trợn tròn: “Đại Nha, cậu học như thế nào vậy? Đỗ cấp ba Anh Minh là chắc chắn rồi!” Mình chẳng qua chỉ thi được hơn năm trăm ba mươi điểm mà thôi.

Tiểu Bảo vô cùng hãnh diện nói chen vào: “Đấy là đương nhiên, chị của em còn xếp hạng nhất cơ, miễn hoàn toàn học phí không phải nộp tí gì.” Tiểu Bảo rất tự hào, có chị gái xuất sắc như vậy, đến chỗ nào lưng cũng thẳng tắp.

Chu Tiểu Vân bị Ngô Mai khen có chút đợi không được, kéo Ngô Mai vào trong nhà nói chuyện với cô cô Chu Phương. Nhanh nhanh chuyển đề tài, bị người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn như vậy thật sự không quen lắm!

Trên mặt cô cô Chu Phương không che giấu được sự kiêu ngạo tự hào, kêu Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha đến rồi thì cứ đi chơi. Còn mình thì nhanh chóng vào bếp nấu cơm cho bọn nhỏ có một bữa ăn ngon.

Ăn cơm trưa xong, Chu Tiểu Vân cầm sách giáo khoa Ngô Lỗi đã dùng qua định ra về, thế nhưng đã lâu Ngô Mai không gặp Chu Tiểu Vân. Lưu luyến không rời, không chịu cho cô đi.

Chu Phương sớm nhìn ra suy tính của Ngô Mai. Ngô Mai thi đỗ trường Y khiến Chu Phương rất tự hào. Vì vậy gần đây rất nuông chiều Ngô Mai ngoan ngoãn nghe lời, Chu Phương sảng khoái nói:”Tiểu Mai, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì. Đi cùng Đại Nha đến tới nhà cậu Hai chơi hai ngày rồi về.”

Ngô Mai vui vẻ “Yeah”. Chạy vào phòng sắp xếp hai bộ quần áo mang đi. Chu Tiểu Vân vừa nhìn Ngô Mai thu dọn vừa cười nói: “Được rồi. Mùa hè mang thêm một bộ là được. Nếu không đủ, mặc của tớ cũng được mà!”

Nói tới đây, Ngô Mai tỏ vẻ không vui: “Đại Nha, cậu nói vậy là muốn giễu cợt tớ có đúng không?” Cũng không nhìn một chút cậu ấy cao hơn 1m6, cao hơn mình nửa cái đầu.

Chu Tiểu Vân cười ha ha: “Nếu chê quần áo của tớ quá rộng. Vậy cậu có thể mặc của em gái tớ cũng được!” Trăm phần trăm chính là giễu cợt. Ngô Mai hét lên, lao đến cù Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Vân cười ha ha trốn tránh.

Năm nay Chu Tiểu Vân thực sự cao hơn nhiều. 1m65 so với con gái cùng lứa đã là cao rồi. Thân thể lại đang dậy thì, đã có dáng vẻ của thiếu nữ. So sánh thì Ngô Mai đáng yêu hơn, khuôn mặt búp bê, cao không tới 1m6 nhìn thế nào cũng thấy nhỏ nhắn.

Ngô Mai ở nhà Chu Tiểu Vân mấy ngày. Mỗi ngày chơi cùng Chu Tiểu Vân buổi tối cũng ngủ chung. Ban ngày tất nhiên là muốn đi tìm bạn tốt Vương Tinh Tinh. Năm nay Vương Tinh Tinh thi cũng khá tốt, nghe nói cũng đủ điểm vào cấp ba Anh Minh.

Mặc dù lọt vào top một trăm là không thể nhưng tốt xấu gì cũng coi như thi đỗ. Ngồi cùng bạn tốt, ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm hết sức vui vẻ. Ách, Chu Tiểu Vân phụ trách ngồi nghe là được rồi.

Năm nay, kết quả thi của Chu Chí Hải nhà bên cạnh chỉ bình thường, dự định vào trường cấp ba phổ thông học. Cuối cùng tốt ngiệp cấp hai xong lại chấm dứt sự nghiệp học tập.

Ngồi trong phòng, Vương Tinh Tinh mời hai người Chu Tiểu Vân ăn dưa hấu. Vừa ăn vừa nói chuyện, lời nói có chút không rõ:

“Này, các cậu biết chưa. Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải học cùng một trường cấp ba. Chu Thiến Thiến thì thôi, hình như học trung chuyên gì ấy. Nhà Tôn Mẫn muốn cậu ấy đi làm thuê. Cậu ấy sống chết không chịu, muốn đi học cấp ba, đang náo loạn cùng người trong nhà đấy!”