Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 51




Phía sau tiệm cháo Bình An là nơi Lục La và Lục Sam ở, ngày thường bên này chỉ có hai tỷ muội các nàng ở lại, mỗi khi Tống Lỗi muốn đến phía sau, đều bị Lục La cản lại.

Nhưng hôm nay, bởi vì có Tống Trường Bình, Lục La tự mình đón hai người đến sân sau.

Tống Lỗi nhớ tới mấy lần trước mỗi lần tới thăm thân mình Lục La đã rất tốt. Có một ngày, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, trên mặt không nhiễm một chút phấn son, xa xa nhìn hắn cười, hắn lập tức liền say mê, hận không thể chỉ dừng lại ở khoảnh khắc đó, hai người thẳng đến đầu bạc.

Mà giờ khắc này, hắn càng hận không thể chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ngày đó, nàng đẹp, hắn say mê.

Nhưng là sau đó, Lục La lại cười nắm tay hắn, nửa là thống khổ nửa là ủy khuất hỏi: "Thạch đầu, ngươi có thể tìm cách để ta trở lại bên cạnh gia hầu hạ hay không?"

Tống Lỗi cúi đầu nhìn Lục La đang quỳ gối giữa sân, có một lát hoảng thần.

Phía trên hậu viện, rõ ràng viết "Mộ Bình các", tâm tư của chủ nhân nơi đây, chỉ là một tấm biển cũng đã miêu tả sinh động.

Nhưng mà người trong hậu viện, giờ khắc này lại phủ nhận toàn bộ.

"Đại gia, ta dạo này luôn không ở trong cửa hàng, mặc dù hôm nay trở về, cũng là bởi vì Tống phủ nghỉ. Lời đồn đãi ngài nói, ta lại càng hoàn toàn không biết!"

Lục La chém đinh chặt sắt nói.

"Cho nên nói, đây tất cả đều là một mình Lục Sam làm ra?" Tống Trường Bình ngón tay nhẹ nhẹ gõ xuống bàn đá, lúc hỏi câu này cũng nhìn thẳng vào Lục La.

Chỉ thấy Lục La sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng ấn vào tay Lục Sam, Lục Sam cuống quít ngẩng đầu, một lát sau, cũng chậm rãi gật đầu, "đúng, Đại gia, tất cả đều là một mình ta làm."

Bên người đột nhiên có thêm một ấm trà, lập tức tứ phân ngũ liệt, Tống Lỗi thất thần nhìn ấm trà vỡ nát, một lát sau cũng là chua sót nở nụ cười: "Lục Sam, các ngươi ở viện mà Đại gia thưởng cho, còn dám trợn mắt nói dối à! Vừa rồi chúng ta ở cách vách, tất cả mọi chuyện đều nghe được rõ ràng!"

Thân mình Lục Sam chấn động, đáp: "Thạch đầu ngươi nói gì vậy, ta nghe không hiểu. Lời này chắc chắn là một mình ta truyền ra. Tiệm cháo có nhiều khách nhân, ta chỉ nói một hai câu, bọn họ nghe được, truyền ra, tự nhiên là có. Ta cũng chỉ nói nhảm một mình mà thôi, ai bảo bọn họ thích truyền mấy lời này?"

"Mới vừa rồi ngươi đi, cũng không phải tiệm cháo gì cả."

Thạch đầu cười như không cười liếc mắt nhìn Lục La, đã thấy nàng ta giơ tay tát Lục Sam một cái, "Mấy năm nay Đại gia đối xử với chúng ta thế nào, sao ngươi có thể không biết? Vì sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy với Đại gia? Muội muội, ngươi làm như vậy, sao có thể không khiến Đại gia thất vọng, không khiến ta thất vọng đây!"

"Tỷ tỷ..." Một cái tát này tới thật sự quá mức đột ngột, Lục Sam bụm mặt ngẩn ra, Lục La thì úp sấp xuống, khóc nói: "Đại gia, là ta không dạy tốt muội muội, ngài muốn đánh muốn chửi thì nhằm vào ta. Nếu ngài còn chưa hết giận, ta nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ Đại gia..."

"Bên cạnh ta có rất nhiều người, thật sự không cần ngươi hầu hạ." Tống Trường Bình hừ lạnh một tiếng, lại hỏi Lục Sam, "Ngươi vẫn còn muốn nói, chuyện lời đồn linh tinh này là xuất phát từ ngươi?"

Lục Sam lại im lặng gật đầu, Tống Trường Bình đứng dậy thong thả đi hai bước, tùy tay tháo trâm hoa trên đầu Lục La xuống, chỉ thấy trên đầu Kim Tước hai khối lớn nhỏ đều là Nam Châu. (ngọc trai)

"Trâm hoa này tốn không ít bạc nhỉ?" Tống Trường Bình nhàn nhạt cười.

Lục La sắc mặt trắng bệch.

Tống Trường Bình lại lẩm bẩm: "Ta nhớ được hồi mới gặp hai ngươi, ngươi thân mình không tốt, Lục Sam lại hoạt bát. Mặt ngoài ngươi là tỷ tỷ, nhưng trên thức tế đều là Lục Sam khắp nơi che chở ngươi. Ngày đó ở đầu đường gặp hai người các ngươi, là Lục Sam xin được màn thầu, bản thân một ngụm cũng không bỏ được ăn, toàn bộ cho ngươi, ta có nhớ nhầm không?"

"Không có nhớ nhầm." Thân mình Lục La run lên.

"Sau này, hai người các ngươi ở bên cạnh ta, bất luận khi nào, ngươi phạm lỗi tất cả đều là Lục Sam nhận lấy, ta dù biết, nhưng lúc đánh đều là dừng trên người Lục Sam, ngươi có biết vì sao không?" Tống Trường Bình lại hỏi.

Lục La lắc lắc đầu.

"Ta nghĩ, một ngày nào đó, ngươi có thể hiểu rõ tấm lòng của muội muội ngươi đối với ngươi, một ngày đó, ngươi mới có thể chân chính làm tỷ tỷ." Tống Trường Bình cười nói.

"Đại gia, ngài nói cái gì, ta không hiểu..." Lục La còn muốn biện giải, Tống Trường Bình lại nghiêng đầu hỏi Lục Sam, "Nhiều năm như vậy đều là ngươi che chở nàng, ngươi không để nàng chịu ủy khuất. Ngay cả lúc này, nàng đổ hết tất cả nước bẩn lên đầu ngươi, ngươi vẫn không chịu nói nàng nửa câu không đúng?"

Một bên này, Lục Sam sớm đã không có tiếng vang.

Trên đầu mặt trời chói chang, phía sau lưng Lục La tất cả đều là mồ hôi, lòng nàng ta cũng từng chút chìm xuống. Sau một lúc lâu, nàng ta rốt cuộc thay đổi sắc mặt, âm lãnh cười cười, nói: "Là ta làm thì sao?"

"Lục La..." Lục Sam ở bên cạnh kéo kéo nàng ta. Lục La hất tay nàng nói: "Là ta tản ra thì sao? Nếu nàng chưa từng làm qua, sao lại sợ ta bố trí! Đại gia, ta muốn cho ngài thấy, tiện - nhân kia là hạng người gì!"

Tống Trường Bình từ chối cho ý kiến, nhíu mày, ý bảo Lục La tiếp tục nói hết.

"Nàng chắc chắn là đoạt hôn sự của Hướng Đại tiểu thư, cũng chắc chắn là làm người ương ngạnh kiêu ngạo." Lục La cao giọng cười nói: "Đại gia, người ngài tâm tâm niệm niệm đặt ở trong tim, từ đầu đã là tiện nhân bại hoại. Trước kia nàng còn cùng biểu ca tên Ôn Ngọc Lương thông đồng ở một chỗ!"

"Ôn Ngọc Lương..." Tống Trường Bình cười lạnh một tiếng, "Trước kia Đại nãi nãi ngươi nhìn nhầm người, nhưng hôm nay bên cạnh nàng có ta. Ta thích nàng làm người kiêu ngạo, lại làm sao? Hôn sự của ta, lại dung cho ngươi đến quản?"

Sắc mặt Lục La lập tức trở nên tái nhợt, Tống Trường Bình thái độ rõ ràng như vậy, nàng ta chỉ là một cái rễ hành, nào có thể quản được hắn.

Nhưng là nàng ta hận a, "Nếu không phải vì nàng, Đại gia sao có thể trục xuất ta ra khỏi phủ..."

"Trước đây ta không nói, là xem trên phần tình cảm ngày xưa của chúng ta. Lục La, ta đuổi ngươi ra khỏi phủ là vì ngươi không nên có quá nhiều tâm tư. Bất luận Đại nãi nãi có vào phủ hay không, ngươi luôn sẽ phải rời khỏi Tống phủ."

"Nhưng là ngài lại để ta ở lại Ung Châu, nếu ngài thật sự không muốn thấy ta, có thể trục xuất ta khỏi Ung Châu mà!" Lục La làm giãy dụa cuối cùng nói.

Tống Trường Bình lắc lắc đầu, "Nếu là dựa theo ý của ta, ta đã sớm đuổi hai người các ngươi về Thục Châu. Cửa hàng, phòng ở ta chuẩn bị cho các ngươi, tất cả đều ở Thục Châu."

Lục La đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đầy nước mắt, Tống Trường Bình chỉ chỉ cửa hàng, cười châm chọc nói: "Cửa hàng này, là Thạch đầu dùng toàn bộ tiền của mình chuẩn bị cho các ngươi."

Nàng ta lợi dụng Lục Sam đối tốt với mình, nơi nơi trốn sau lưng Lục Sam, khiến Lục Sam trở thành kẻ ác.

Tống Lỗi đối tốt với nàng ta, nàng ta lại không chút thương tiếc dẫm lên, lấy cầu đạt tới mục đích của chính mình.

Lục La nhìn như hoa sen mới nở, sau lưng lại toàn là hắc ám.

Tống Trường Bình đứng lên đi ra ngoài, quay lại liếc mắt nhìn Tống Lỗi đang thất hồn lạc phách, "Vừa rồi ngươi còn nói với ta lòng ngươi ngưỡng mộ Lục La, bây giờ thì sao?"

Lại nhìn Lục Sam sắc mặt xanh mét, buồn không lên tiếng, nói: "Nhiều năm bảo vệ như vậy, ngươi thấy đáng giá không?"

... ...... ......

"Nghe chàng nói như vậy, hai người đối tốt với Lục La, chàng châm ngòi ly gián như vậy, dường như không quá phúc hậu." Ban đêm, Vân Hoan ôm cổ Trường Bình nói.

"Có gì mà không phúc hậu." Tống Trường Bình thấp giọng nói: "Thật ra trong lòng Thạch đầu và Lục Sam đều rõ ràng, ta chỉ chỉ ra mà thôi."

Nếu không phải Lục La làm đến bước này, hắn cũng không nguyện ý làm kẻ xấu.

Nếu đối phương là nam nhân, giống như Ôn Ngọc Lương, hắn còn có thể thô lỗ lấy tổn thương trên thân thể làm đe dọa. Nhưng là Tống Trường Bình hắn không đánh nữ nhân, từ khi Lục La rời phủ liền không được tính là nha hoàn dưới tay hắn nữa, trừng phạt không được, mắng không được, chỉ có thể dùng loại biện pháp này.

Hi vọng thức tỉnh nàng ta, có thể hoàn toàn tỉnh ngộ cũng tốt.

"Nếu như bọ họ cứ trầm mê không thoát thì sao?" Vân Hoan không thể tin được nói: "Chàng phải hiểu rằng, có một số người, sẽ không oán không hối đối tốt với người khác.

"Chắc là không vậy đâu."

Trường Bình âm thầm nghĩ, lúc hoàng hôn Thạch đầu trở về bẩm báo nói Lục La và Lục Sam hai người tranh cãi ầm ĩ một trận. Hai người quyết định đi Thục Châu tìm thân thích nương tựa, sẽ không về lại Ung Châu, mà tiệm cháo Bình An đương nhiên không thể tiếp tục kinh doanh nữa.

"Tỷ tỷ nàng ngược lại bỏ được, ngọc lục bảo châu hoa quý giá như vậy cũng bỏ được cho Lục La." Trường Bình chậc chậc nói.

Thật ra mọi chuyện cũng không khó đoán, Lục La Lục Sam dù sao cũng là nha hoàn từ Tống phủ đi ra, lại có thể hiểu rõ chuyện của Hướng phủ như vậy, còn có thể nói chính xác chuyện đã từng giữa Vân Hoan và Ôn Ngọc Lương, chuyện này cùng người Hướng phủ không thoát được quan hệ.

Còn nữa, lại nghe nói dạo này Lục La đều hầu hạ bên người Hướng Vân Cẩm, lại nhìn trâm hoa đó...

Hướng Vân Cẩm này a, thật sự là muốn cùng Vân Hoan dây dưa đến cùng, cũng may thiếu một Lục La ở bên cạnh nàng ta, nói chung ít đi một phần uy hiếp.

Theo hắn thấy, có một số nữ nhân mặt ngoài tuy hung hãn, lòng có mãnh hổ, lại có thể tinh tế như Tường Vi - lấy Vân Hoan nương tử hắn làm ví dụ, dù là nữ nhân đanh đá, dù ngang tàn, nhưng bên trong lại dịu dàng, cũng đủ làm hắn đắm chìm trong đó.

Có một số nữ nhân, mặt ngoài nhìn thì nhu nhược như hoa tầm gửi, nhưng trong lòng lại độc ác như rắn rết, cắn ngươi một miếng, mổ ngươi một vậy, vậy thì chết - nói như vậy, Hướng Vân Cẩm và Lục La chính là một trong những người trong số đó.

"Chỉ mong Lục La mà chàng nói đi rồi sẽ thái bình. Mấy ngày nữa Hướng Vân Cẩm đến đây, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, nếu ta chắn không được, chàng liền lên cho ta!"

Vân Hoan biểu cảm thấy chết không sờn chọc Trường Bình buồn cười, Vân Hoan ôm cổ hắn nói: "Chàng đừng có cười ta, ta sắp buồn chết rồi đây."

Hôm nay sáng sớm Tú Bình liền đến đây, Trương ma ma bên người Vương thị lâm thời ra chút chuyện, thay đổi thành Quý bà tử.

Mấy người thương lượng muốn an trí các tiểu thư đến Tống phủ học thế nào, Vân Hoan vốn nghĩ, bên cạnh viện của Vương thị có một cái sân trống, ba bốn vị tiểu thư đến ở mấy ngày, cũng không sao. Kết quả vừa mới thương lượng với Quý ma ma, Quý ma ma vội vàng ngăn cản, nói là cái sân đó lâu rồi không có người ở, mắt thấy khác nhân sẽ đến đây, nếu vào đó ở, sợ sẽ làm mất thể diện của Tống phủ.

"Chỗ Tôn di nương vẫn còn một cái sân trống, ta thấy thu thập cũng chỉnh tề." Vân Hoan lại hỏi.

Tú Bình chần chờ nói: "Sân thì đúng là trống. Chính là Tứ tiểu thư năm trước cầu Lão thái thái, nói là hiện nay cùng Tam tiểu thư ở chung một sân, quá mức chật trội. Lão thái thái thì không đồng ý, nhưng lão gia lại đồng ý, nói là mấy ngày nữa sẽ sửa chữa lại cái sân đó, để Tứ tiểu thư chọn ngày tốt liền chuyển qua."

"Vậy không phải là lại không được à?" Giữa lông mày Vân Hoan đều nhăn thành chữ 'Xuyên'.

"Từ khí của Tứ tiểu thư, Đại nãi nãi ngài cũng biết rồi đấy." Tú Bình thấp giọng nói: "Cũng là một chủ nhân nói một không hai, nếu lần này ngài chiếm sân của nàng, không chừng nàng sẽ nói ngài là cố ý làm khó dễ nàng ta."

Nếu là đặt vào trước đây, Tú Bình nhất định sẽ không nói trắng ra như vạy, quả nhiên biến thành người trong viện mình, liền trở nên tri kỷ.

Quý ma ma tiếp tục câu chuyện, cũng nói: "Ngày hôm qua ta vẫn nghe phu nhân nói, Tứ tiểu thư sợ ngài chiếm sân của nàng ta, hôm nay liền muốn chuyển phòng đấy. Bây giờ ngài quản gia, nếu ngài thật sự muốn mượn sân của nàng ta dùng, nàng cũng không có lí do gì để từ chối. Chỉ sợ quay đầu, Tôn di nương lại muốn trước mặt lão gia nói gì đó."

Vân Hoan chỉ nghe hai người nói chuyện, một người là người bên cạnh Lão thái thái, là người yêu cầu làm việc, một người khác là từ bên cạnh Vương thị tới, hận không thể nàng và Tôn di nương tranh nhau một trận..."

Aiz, nàng chính là cái bánh bao thịt Giáp mà!

Bọn họ nói trắng ra, càng là sự thật.

Vân Hoan thở dài nói với Trường Bình: "Quan mới nhậm chức ba tầng lửa, ta cũng không dám đốt lửa xung quanh, chỉ sợ nhóm lửa. Nhưng là trước mắt chỉ còn lại Lê Hương viện cách sân chúng ta gần nhất là còn trống, trước đây là còn nghĩ sân chúng ta yên tĩnh. Giờ a, sợ là muốn nào nhiệt rồi!"