Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 53: Cây cối mùa thu (3)




“Anh điên rồi sao……”

Hạ Thiên có thể nói là nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Tống Âu Dương đóng cửa lại trong khi Ứng Quyên Quyên còn chưa kịp phản ứng lại, cô bị động bị Tống Âu Dương nắm tay đi phía trước hai bước, có hơi suy sụp nhìn anh, “Sao anh có thể nói thẳng điều này trước mặt bà nội và chị Quyên ——”

“Bọn họ cũng không ngốc, nếu buổi tối anh không trở lại chẳng lẽ bọn họ sẽ không biết anh ở đâu?”

“……” Tuy là nói như vậy, nhưng mà… Vẫn cảm thấy giống như có chỗ nào đó không thích hợp, trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra trắng trợn như anh… Tóm lại cũng không giống nhau… “… Vậy chúng ta đây xem như sống chung sao?”

“Đây đâu phải là sống chung,” Tống Âu Dương mở khóa mật mã nhà cô, kéo cô đi vào, lại đóng cửa, khóa lại, “Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi bọn họ mới gọi là sống chung, anh cùng lắm cũng là ‘thỉnh thoảng’ đến nhà em mà thôi.” Anh cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘thỉnh thoảng’.

“……” Nói hình như không có vấn đề gì, nhưng sao nghe lại cảm thấy không được tự nhiên như vậy?

……

Đi vào trong phòng, Tống Âu Dương đi đóng cửa sổ lúc nãy mở ra để thông gió trước, tuy rằng Hạ Thiên đã bật điều hòa lên, nhưng trong phòng vẫn giống như hầm băng, Tống Âu Dương nhìn Hạ Thiên đang đứng trong phòng khách rụt tay và cổ, lạnh lẽo dậm chân, tiến lại gần dùng hai tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nếu không hôm nay về nhà ta ngủ một đêm? Hệ thống sưởi ấm đã cũ, muốn ấm áp cũng phải mất một lúc.”

Hạ Thiên lắc đầu, nhìn anh, “Em muốn ngủ ở nhà.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Âu Dương thật ra cũng sớm đoán được cô nghĩ như vậy, vừa rồi ở nhà, sở dĩ anh nói với chị Quyên như vậy, cũng là sợ Ứng Quyên Quyên nói, cô ngượng ngùng không tiện từ chối.

“Được rồi,” Anh lại đội mũ của áo lông vũ lên cho cô, kéo khóa lên cao, “Anh đi xả hết không khí trong lò sưởi ra đã,” nói xong, lại thở dài, “Anh nói vừa rồi khi chúng ta trở về sao lại không nhớ tới làm thứ này trước ——”

Còn dùng nói, đương nhiên là quá sốt ruột về nhà gặp bà nội và chị Quyên chứ sao.

*

Hơn hai tiếng sau, quét dọn từ trên tầng xuống dưới tầng, rốt cuộc cũng có thể quét dọn sạch sẽ mấy phòng ở trên và dưới tầng.

Mấy phòng ngủ ngoại trừ chăn ga trải giường trong phòng ngủ Hạ Thiên được đổi mới, mấy phòng khác dù sao cũng không có người ở, cũng chỉ quét dọn đơn giản, sạch sẽ là được.

Lúc còn lại phòng bếp cuối cùng, Hạ Thiên trên sofa trong phòng khách, nhắm mắt lại cũng không muốn động đậy. Tống Âu Dương bảo cô lên tầng tắm rửa ngủ trước. Cô nói không được, nói muốn chờ anh cùng lên, Tống Âu Dương không lay chuyển được cô, để cô nằm trên sofa trước, lấy quần áo đắp lên cho cô: “Vậy em ngủ một lát, anh dọn xong ngay.”

Nửa tiếng sau, Tống Âu Dương thu dọn phòng bếp đi ra, đi tới trước sofa, nhìn thấy mặt Hạ Thiên hướng về phía lưng sô pha, hình như là đang ngủ. anh suy nghĩ một chút, lấy quần áo sạch sẽ từ trong balo ra, đi vào phòng tắm tầng một tắm rửa trước.

Lại qua 20 phút, Tống Âu Dương chống khuỷu tay lên sofa, nửa quỳ ở trên thảm trước sofa, nhìn mặt Hạ Thiên đã quay ra ngoài, nhích đến gần dùng môi cọ vào chóp mũi cô, thấp giọng hỏi, “Tỉnh rồi?”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa dừng lại thì gần như lúc đo Hạ Thiên cũng tỉnh lại, cũng không quá tỉnh táo, nghe vậy mơ màng đáp một tiếng.

Tống Âu Dương cười, “Vậy bây giờ anh ôm em đi tắm rửa? Hay là đợi một lát nữa?”

Hạ Thiên phản ứng trong chốc lát, mơ màng mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, “Mấy giờ rồi?”

“11 giờ 27.”

“À,” Hạ Thiên đáp một tiếng, may mà mình chưa ngủ quá lâu, lại bất ngờ mở miệng hỏi anh, “Bên ngoài còn có tuyết rơi không?”

Tống Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, “Còn rơi.”

“…Em muốn đi ra xem tuyết.”

“……” Tống Âu Dương sờ đỉnh đầu cô, “Lúc mới trở về là ai nói với bà nội là mình đã lớn, sẽ không hiểu chuyện như vậy?” Hơn nửa đêm lại đòi ra ngoài xem tuyết.

Hạ Thiên nhắm hai mắt cười cười, một lúc sau, tay từ dưới áo lông vũ vươn tới, ôm lấy cổ anh, dùng cái trán cọ cọ ở cổ anh, “Có được không?”

Làm nũng.

Cũng không được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Quá muộn rồi.” Anh nói.

Nhiệt độ cũng âm rồi.

Cô lại cọ cọ, “Muốn xem.”

Tống Âu Dương tước vũ khí, “…… Mười phút thôi là trở về.”

Hạ Thiên nghe vậy lại bật cười thành tiếng, người hình như cũng tỉnh táo một chút, mở mắt ra, híp mắt nhìn người đàn ông nửa quỳ trước người mình, dùng lòng bàn tay sờ cằm anh nói: “Âu Dương, nguyên tắc của anh đâu?”

Còn chưa nói hai câu lời nói, kết quả thay đổi bất thường.

“Anh đối với em thì có nguyên tắc nào nữa,” Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Em chính là nguyên tắc của anh.”

Hạ Thiên muốn trêu chọc anh nói sến súa, nhưng nhìn vào đôi mắt anh, căn bản không nói nên lời, nghĩ thầm sao anh có thể đối với cô tốt như vậy chứ.

“Âu Dương.”

“Ừm.”

“Em từng nói với anh, em thích anh chưa?”

“…Từng nói rồi.”

“À,” Cô nhìn anh cười, đôi mắt hết buồn ngủ, sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, “Em đặc biệt thích anh.”

Bị bạn gái mình dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, ai có thể chịu được. Tống Âu Dương cúi đầu muốn hôn cô, bị cô trốn thoát, trong miệng còn lẩm bẩm, “Chờ em tắm rửa một chút, trên người thật bẩn.”

Buổi chiều ngồi tàu hơn năm tiếng đồng hồ, trở về cũng chưa rửa, lại thu dọn nhà cả đêm, mặt xám xịt……

“Không bẩn.” Anh muốn ôm cô, lại bị cô dùng cánh tay ngăn cản.

Thường xuyên qua lại, Tống Âu Dương biết cô nghiêm túc, có hơi thất bại thở dài một hơi, lau đầu tóc ướt đẫm của mình, nhìn cô nói, “Ôm em đi tắm rửa trước.”

“Anh vừa mới tắm rồi ——” Hạ Thiên ngồi dậy, muốn nói anh đã tắm sạch sẽ, để cô tự đi là được.

Nhưng người còn chưa kịp đứng lên, cô đã bị anh ôm ngang eo lên, vững vàng đi lên tầng.

Hạ Thiên cũng không nói gì nữa, anh bước lên bậc thang, ôm chặt anh, ở cổ anh cười nói: “Bà nội đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng trước kia chúng ta đi chơi tuyết, là anh lôi kéo em đi.”

Tống Âu Dương “Ừ” một tiếng, cũng cười, “Hình tượng của anh kém hơn em quá nhiều, không có cách nào.”

Hạ Thiên lại nhớ tới những lời này đó Liêu Thục Liên nói, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói, “Âu Dương anh thật tốt.”

Hạ Thiên ôm anh, mỗi một lần  nói, sẽ ôm càng chặt hơn một chút. “Đặc biệt tốt, đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tốt.”

Tống Âu Dương thả cô ngồi trước bồn rửa tay trong phòng tắm, từ trong gương nhìn hai tay còn treo trên người mình cũng không chịu thả ra, có chút dở khóc dở cười, “Chuyện gì xảy ra, hôm nay?”

Vừa thổ lộ, vừa khen.

Hai tay Hạ Thiên vẫn còn treo trên cổ anh, gót chân rơi xuống đất, ngửa đầu nhìn anh, “Âu Dương anh tin em không?”

“Cái gì?” Tống Âu Dương bị câu hỏi của cô làm cho bối rối không kịp phản ứng.

“Tin em thật sự thích anh không?” Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Tống Âu Dương nhìn cô một lúc lâu, cười cười, “Đương nhiên.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên buông tay, mười ngón dọc theo mu bàn tay anh, nắm lấy tay anh, nhưng thật ra tay cô quá nhỏ, căn bản cầm không được hết, cô cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tay con trai thật sự lớn hơn tay con gái rất nhiều.”

Mỗi lần nhìn anh nắm tay cô, cảm giác đều rất thoải mái, cô muốn nắm lấy anh, nhưng hình như không dễ dàng như vậy.

“……” Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, trở tay nắm lấy tay cô, vuốt ve mu bàn tay cô, đi về phía trước một bước, dùng cả người đè lên tay cô, “Cái này càng lớn hơn.”

“……”

“Tắm nhanh lên,” Anh nhìn cô nói, nói xong không chờ Hạ Thiên lên tiếng, lại đổi ý, tách ra chút, hai tay bắt chéo nắm lấy vạt áo mình trực tiếp cởi ra, lấy mấy cái túi nhỏ vừa rồi ở dưới tầng ra từ trong balo điện thoại ném lên bồn rửa tay, lại cởi áo quần cô ra, “Vẫn là tắm cùng nhau đi.”

“…………”

*

Đây là lần tắm rửa lâu nhất của Hạ Thiên trong hai mươi năm  qua……

Lúc bị Tống Âu Dương dùng khăn tắm bao kín mít từ trong phòng tắm ôm ra, ngay cả sức lực trợn mắt cô cũng không có.

Chỉ là kẹt thời gian không thể nói câu “Bình an khỏe mạnh” vào ngày sinh nhật với anh mà thôi, nào biết anh giống như “ăn thuốc”, ở trong phòng tắm lăn lộn không dứt.

……

Tống Âu Dương đối với sinh nhật của mình không coi trọng như những người khác, sinh nhật của anh đối với anh mà nói kỳ thật cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, khi còn bé không có ai từng tặng gì cho anh, cho nên chưa từng cố ý chú ý đến thời gian —— cho đến sau này đến nơi này, quen biết mấy người Hạ Thiên.

Vừa rồi ở trong phòng tắm, màn hình điện thoại lóe lên cũng không tắt, tuy rằng anh không mở ra xem, cũng biết nhất định là tin nhắn Wechat bọn Lôi Đình gửi tới cho mình, càng biết ngày mai, bọn họ sẽ đến nhà từ sáng sớm, giống như mọi năm, mang theo một đống đồ đạc lộn xộn, lấy lý do tổ chức sinh nhật cho anh, làm cho nhà anh rối tung lên.

Chị Quyên bà bà nội cũng sẽ ở một bên một bên lải nhải, một bên vẫn luôn hỏi còn cần cái gì……

Trước đây mỗi năm, mấy chuyện này, cũng có nàng.

Nhưng năm nay không có —— cô không có thời gian gửi cho anh.

Tống Âu Dương cảm thấy mình chưa từng vui vẻ như giờ phút này. Anh đặt cô lên giường mềm mại, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô đang nhắm mắt lại, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve ngũ quan của cô, từ trán, đến lông mày, rồi đến sống mũi……

Cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào môi cô, lại nhịn không được cắn vào môi dưới của cô, Hạ Thiên mệt mỏi, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, cố gắng túm lấy mình, đầu lưỡi cùng anh quấy lấy một chỗ, lấy lòng anh.

……

……

“Anh không phải là,” một giây trước khi thật sự mất ý thức, Hạ Thiên khàn giọng, bởi vì ý thức không rõ ràng, nói rất chậm, “Thật sự uống thuốc?”

Tống Âu Dương thấp giọng cười, không trả lời.

Quả nhiên, hai giây sau, người trong lòng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tống Âu Dương cầm điện thoại đặt ở đầu giường, gửi đi vài tin nhắn, rồi mới ôm cô, cũng đi ngủ.

*

Hạ Thiên thật sự tỉnh lại thì trời đã tối, nhớ mang máng lần trước mình tỉnh lại là ban ngày, là bị Tống Âu Dương đánh thức, mơ mơ màng màng bị đút ăn một chút, rồi lại bị anh dỗ dành đi ngủ.

Cho nên là cô đã ngủ suốt một ngày sao?

……

Đều do Tống Âu Dương, thật sự không biết tối hôm qua anh đã giày vò mình hết mấy tiếng đồng hồ……

Hạ Thiên nhắm hai mắt tĩnh một lát, mơ hồ nghe được dưới tầng có tiếng người nói chuyện, giọng nói của mấy người, nhất định là là mấy người Tĩnh Nghi đến đây tổ chức sinh nhật cho anh…

Hạ Thiên kéo chăn lên đến trên đỉnh đầu, che cả người mình lại, thật sự là hiện tại hận không thể có thể tìm một khe hở chui vào.

Có tiếng khóa cửa mở ra, cửa bị đóng lại, ngay sau đó tiếng bước chân từ cửa đến bên giường thì dừng lại, không có động tĩnh gì nữa.

Đôi mắt của Hạ Thiên ở trong chăn chớp chớp, hai bàn tay nắm chăn kéo xuống, kéo chăn xuống dưới mũi, lộ ra đôi mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng bên giường cười như không cúi đầu nhìn cô.

“…… Anh không được nói gì hết, em không muốn nghe.” Cô há hốc mồm, trừng mắt nhìn anh, chỉ là đôi mắt to tròn tràn đầy sự tức giận.

“Được rồi,” Tống Âu Dương cười, nghe theo cô, “Không nói, cái gì cũng không nói.”

Anh đưa tay cầm lấy cốc giữ nóng đặt trên tủ đầu giường, thử nhiệt độ, dùng một tay ôm người lên ngồi thẳng dậy, “Sữa bò, nhiệt độ vừa vặn.”

Ta chân ngay đầu ngón tay cũng nhức mỏi, anh muốn đút, cô để cho anh đút, từng ngụm từng ngụm uống sạch sữa ngọt trong ly, nhìn anh làm nũng nhíu mày, “Lát nữa đi xuống, anh mà nói em còn chưa tỉnh ngủ……” Cho dù sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, mặc kệ đi, có thể trốn một ngày thì một ngày.

Quá mất mặt……

Tống Âu Dương lại cười, “Được.”

“…Còn cười,” Cô lẩm bẩm, “Còn không phải là do anh làm…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đúng vậy.”

Anh sảng khoái thừa nhận, ngược lại Hạ Thiên nói không nên lời gì, sai anh đi vào phòng tắm xả nước tắm cho mình, rồi đuổi anh xuống dưới tầng.

*

Ngày hôm sau sinh nhật Tống Âu Dương, trời nắng nửa ngày, buổi chiều tuyết lại tiếp tục rơi, Hạ Thiên nằm trên sofa Tống gia mở ảnh chụp mình chụp ở trường trong học kỳ này cho Liêu Thục Liên xem, Liêu Thục Liên nhất thời hào hứng, nói mấy người bọn họ nhiều năm như vậy hình như cũng chưa từng chụp ảnh cùng nhau.

Hơn nữa nói gió chính là mưa, lập tức gọi Ứng Quyên Quyên và Tống Âu Dương, chụp “ảnh gia đình.”

Hạ Thiên tạm thời chạy về nhà lấy giá đỡ máy ảnh, tìm góc độ, cuối cùng chọn tuyết lớn ngoài cửa sổ làm nền, cười đùa chụp mấy tấm “ảnh gia đình.”

*

Thời gian giống như đá rơi trên vách, rơi rất nhanh.

5 ngày, nhoáng cái đã qua.

Hai ngày nắng, một đêm trước khi đi tuyết rơi không ngừng.

Mặc dù lần dù lần này Hạ Thiên đi chỉ hơn một tháng, nhưng so với lần trước cảm giác tốt hơn rất nhiều, lần trước khi cô đi, Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi cho cô một sự quan tâm khác, không đến gặp cô, chỉ có Tống Âu Dương và Kiều Nguy Nhiên đến sân bay tiễn cô, chỉ là lúc ấy ba người cũng chỉ là mặt đối mặt đứng một lúc, cô nhìn thời gian rồi xoay người đi vào…

Lần này bốn người bọn họ đều ở đây.

Hạ Thiên có thể cảm nhận được, từ sau buổi chia sẻ lần trước, thái độ của Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi đối với cô dường như có một chút thay đổi rất nhỏ, ví dụ như thỉnh thoảng sẽ chủ động hỏi một ít chuyện năm ngoái của cô, cũng sẽ lật một tấm ảnh nào đó đăng lên Weibo của cô, hỏi cô lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Quan hệ giữa Lôi Đình và Âu Dương cũng hòa hoãn hơn, nguyên nhân cụ thể, cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng tóm lại là chuyện tốt.

……

Còn hai mươi mấy phút.

Từ Tĩnh Nghi kéo Lôi Đình và Kiều Nguy Nhiên đi trước, để lại thời gian cho hai người ở với nhau.

Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô một lúc, lấy từ trong túi ra một sợi dây tơ hồng dệt tinh xảo, đeo lên cổ tay cô.