Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 62: Hiểu ý nhau (6)




Chuyện Tống Âu Dương và Hạ Thiên “tự mình” đính hôn, mấy người Lôi Đình còn chưa biết.

Hôm đó hai người hẹn hò xong trở lại ký túc xá, Tống Âu Dương liền gửi ảnh chụp vào nhóm mấy người bọn họ, trên ảnh là hai người đang chạy đến bên hồ Bán Nguyệt, tìm một nơi có ánh sáng tốt cố ý chụp.

Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, trong nhóm nổ tung.

Ngay cả Tôn Học bởi vì chênh lệch thời gian luôn chậm nửa nhịp cũng trực tiếp gọi video trong nhóm.

Tôn học từ năm trước sau khi Hạ Thiên quyết định tham gia Bác Sĩ Không Biên Giới có trở về một lần, sau đó mấy năm nay trời xui đất khiến cũng không có trở về, chuyện phát sinh hai năm nay, nhất là những chuyện không quá vui vẻ, cũng không có ai cố ý nói cho anh ta.

Dù sao cũng cách khá xa, mọi người thấy anh ta cũng có bạn bè của mình, không vô duyên vô cớ nói những chuyện không vui, nước xa không cứu được lửa gần, làm cho người ta thêm ưu phiền.

Mấy người trong nhóm bởi vì không thấy hai người lên tiếng, “lên án” vì tự quyết định chuyện chung thân đại sự một trận, cuối cùng, mời cơm là chắc chắn không thiếu được.

Tôn Học không đuổi kịp, thề Tết năm nay vô luận như thế nào cũng sẽ trở về một chuyến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chỉ là năm người bọn họ, tuy nói đều ở trường học, nhưng phát hiện hiện tại có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, hình như cũng không dễ dàng như vậy.

Buổi tối trước khi Tống Âu Dương đi, năm người mới ở cùng một chỗ, bọn họ tụ tập lại, địa điểm được chọn là căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách của Lôi Đình thuê ở bên ngoài.

8 giờ tối, mấy người tụ tập trong phòng khách 20 mét vuông, uống bia ăn các loại đồ ăn gọi về.

Tửu lượng của Kiều Nguy Nhiên tồi tệ nhất trong ba chàng trai, uống chưa được mấy ly đã hơi say, anh ta say cũng không có tật xấu gì khác, chính là nói nhiều.

Ngày thường là người thật thà chất phác, cùng tìm được một chỗ phát tiết, không nói không được.

Từ sơ trung vừa mới chuyển trường đến thành phố S bị người khác bắt nạt quen biết với Lôi Đình và Tống Âu Dương, đến cao trung mà để cho Hạ Thiên học lớp 9 bổ túc cho mình……

Cuối cùng, ngay cả lời nói của một người độc thân duy nhất trong sáu người đáng thương của mình cũng nói ra ——

Một năm anh ta khó có một lần nói chuyện thống khoái như vậy, những người khác chỉ nghe, không quấy rầy hứng thú của anh ta.

“…… Buổi tụ hội này, chúc mừng hai người đính hôn,” Kiều Nguy Nhiên lắc lắc chai bia trong tay, nhìn chén đĩa hỗn độn trước mắt, nấc lên một cái với Tống Âu Dương, cầm chai chia đối diện hai người, “Kết quả hai người các cậu thật tốt, một người không thể uống, người kia không được uống, không có ý nghĩa ——”

Bởi vì chuyến bay ngày hôm sau của Tống Âu Dương là vào sáng sớm, sợ chậm trễ chuyện, sau khi ăn xong, ngoại trừ Hạ Thiên, anh một chút rượu cũng chưa dính.

Từ Tĩnh Nghi ngồi bên tay trái Mùa Hè nghe vậy, vỗ vỗ tay Hạ Thiên, “Nguy Nhiên say rồi, đừng để ý đến anh ấy.”

Hạ Thiên nhìn cô ấy, im lặng không nói, ngẫm lại cũng là một chuyện như vậy, năm trước trước khi cô đi, mọi người cùng nhau ăn cơm, cô cũng không dính chút nào.

Mấy người bọn họ ở trên bàn cơm cũng không ép rượu, ai có thể uống ai uống, đều là bản thân tự nguyện. Cô biết ý tứ của Kiều Nguy Nhiên, cũng không phải đang ép rượu, chỉ là từ sau khi lên đại học, mấy người bọn họ ngược lại ít tụ tập hơn nhiều, không phải cô đi, thì chính là anh đi, trong lòng dù sao cũng không thoải mái.

Ly rượu của Từ Tĩnh Nghi còn hơn phân nửa, Hạ Thiên lấy lại đây, chạm ly vào chai bia của anh ta, không nói gì, ngửa đầu uống trước, uống rồi mới nói, “Chuyện ngày mai của anh ấy quan trọng, tớ uống hai ly thay anh ấy.”

Động tác của cô rất nhanh, Từ Tĩnh Nghi và Tống Âu Dương cũng không kịp ngăn lại.

Từ Tĩnh Nghi lấy giấy trước mặt vo lại ném về phía Kiều Nguy Nhiên, “Anh muốn chết hả Nguy Nhiên, uống say rồi phát điên có đúng không?”

Tống Âu Dương nhìn Kiều Nguy Nhiên, có lẽ là nghĩ đến anh ta thật đáng thương một mình độc thân, hiếm khi không nói gì, chỉ duỗi tay lấy chai rượu rót vào ly rượu còn lại phân nửa trước mặt Hạ Thiên uống hết.

Nghĩ đến vừa rồi lúc đi phòng bếp lấy dao kéo nhìn thấy có mật ong, Tống Âu Dương ra hiệu cho Lôi Đình, đi vào phòng bếp, muốn pha cho bọn họ mỗi người một ly nước mật ong lát nữa uống giải rượu.

Kiều Nguy nhiên bị cục giấy đập vào, mơ màng nhìn Tống Âu Dương đi vào phòng bếp, rồi lại nấc lên một cái.

Hạ Thiên cười nắm lấy tay Từ Tĩnh Nghi, “Làm cái gì, tớ nghĩ ngày mai dù sao cũng không có lớp, cho nên cùng các cậu uống hai ly thôi mà.”

Huống chi, hôm nay tụ tập vốn là vì bọn họ hai người.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Được rồi…” Từ Tĩnh Nghi nhìn khuôn mặt Hạ Thiên đã phiếm hồng, “Chỉ có một ly,” Cô ấy sửa sai, “Tửu lượng chỉ có nửa ly, còn muốn uống với ai?”

“Tớ vẫn muốn,” Hôm nay là chuyện vui, hai cảm xúc chia tay và hạnh phúc cùng lúc rơi xuống trong lòng Hạ Thiên, từ đầu đến cuối cũng không quá thoải mái, cô một bên ở trong lòng lại cảm thán tửu lượng kém cỏi của mình, một bên mượn rượu nói, “Muốn tìm cơ hội cảm ơn các cậu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.”

“Đều là bạn bè, tớ và Âu Dương đều không đủ tư cách, cảm ơn các cậu vẫn luôn bao dung với tớ,” Cô chậm rãi cười nói, “Đối xử bao dung với bọn tớ.”

“Nói bậy cái gì…” Từ Tĩnh Nghi nhìn hốc mắt cô đỏ lên, hốc mắt bản thân cũng đỏ lên, “Vậy khoảng thời gian ba mẹ tớ ly hôn, mỗi ngày cậu đều cùng tớ khóc, cùng tớ cười, tớ bị mấy người của trường bên cạnh chặn đường. Âu Dương và Lôi Đình đi giúp tớ trút giận, tớ bị đàn chị lớp 12 bắt nạt, cậu mắng giúp tớ… Những thứ này có phải tớ cũng nên cảm ơn các cậu hay không?”

Hạ Thiên lắc đầu, choáng váng nhắm mắt lại, “Cái đó không giống nhau.”

Bạn bè cô bị người khác bắt nạt, kể cả cho là người khác hợp tình hợp lý, nhưng nếu bọn họ chịu để vậy, đều là tâm lý tra tấn trong tình bạn, nếu không phải bọn họ coi trọng cô và Tống Âu Dương, cũng sẽ không bởi vì lựa chọn của bọn họ mà rối rắm và tức giận.

Nghĩ đến những lời Lôi Đình nói ở hành lang trong khách sạn lần đó, Hạ Thiên nhìn Lôi Đình, thừa dịp mình còn chưa quá say nói từng câu từng chữ, “Đời này có thể có các cậu làm bạn, là may mắn của tớ và Âu Dương, chỉ là bọn tớ quả thật đều ích kỷ, sau này ——”

“Không phải là những lời anh nói với em ở hành lang khách sạn lần đó, là bởi vì chuyện Âu Dương không nói gì với bọn anh liên ‘tự tiện’ rút lui khỏi đội mô hình máy bay?” Lôi Đình nhìn lại cô, cắt ngang lời cô nói.

Hạ Thiên nghi hoặc nhìn anh ta, phản ứng đã bắt đầu trì độn, chậm rãi hỏi lại, “Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Người nói chuyện chính là Kiều Nguy Nhiên ngồi ở bên cạnh Lôi Đình.

Hạ Thiên nhíu mày, nhìn Kiều Nguy Nhiên, muốn mở miệng hỏi, nhưng ý thức đã bắt đầu mơ màng.

Không chỉ Hạ Thiên, Từ Tĩnh Nghi ở một bên cũng nghi hoặc, cô ấy cũng cho rằng Lôi Đình và Tống Âu Dương mâu thuẫn là bởi vì chuyện này, cô ấy nhìn Kiều Nguy Nhiên theo bản năng hỏi, “Không phải?”

“Trên đường trở về từ Hàng Châu, bọn họ đánh nhau cũng không chỉ bởi vì cái này,” Kiều Nguy Nhiên lại uống thêm hai ngụm bia, cũng không biết là bởi vì say hay là bởi vì nhớ tới cái gì không vui, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, “Lúc ấy anh cũng tức giận, nhưng Lôi Đình cũng đã đánh, nếu anh cũng đánh, mấy người chúng ta nói không chừng cũng thật sự tan rã ——”

Anh ta nói trước không nói sau, sâu kín nói, “Hai người đều là người có chí hướng lớn, trời sinh một đôi, trời sinh một đôi ——”

Nói xong ném chai rượu trong tay lên trên bàn, lảo đảo lắc lư đứng dậy muốn đi đến sofa ngủ, lúc đi ngang qua bên cạnh Từ Tĩnh Nghi, bị cô ấy giữ chặt, “Nguy Nhiên anh nói cho hết lời, rốt cuộc sao lại thế này?”

Kiều Nguy Nhiên ném mình xuống sô pha, bởi vì đầu hướng xuống dưới, giọng nói mơ hồ không rõ, “Hỏi chồng em đi.”

Nói được vào câu, Tống Âu Dương pha nước xong đi ra, nhìn Kiều Nguy Nhiên đang nằm sấp trên sofa, cầm một ly trong tay cho Lôi Đình, ý bảo anh ta rót cho mình, tự mình ngồi vào vị trí vừa rồi, tay còn lại cầm ly nước mật ong đút từng chút từng chút đút cho Hạ Thiên rõ ràng đã say.

“Kiều Nguy Nhiên vừa mới nói,” Hạ Thiên nắm tay Tống Âu Dương cầm ly nước đút cho mình, trong đôi mắt ừng ựng nước, “Lần trước anh và Lôi Đình đánh nhau cũng không phải bởi vì chuyện anh muốn rút lui khỏi đội mô hình may bay.”

“Ừm,” Tống Âu Dương đáp một tiếng, cầm ly nước đến bên miệng cô, “Há miệng.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh vừa rồi ở trong phòng bếp đã nghe được, không kịp thời đi ra ngăn cản anh ta nói, cũng biết ý thức Hạ Thiên kiên trì không được bao lâu, đã rút ra được bài học, dỗ dành cô sẽ không quá khó để giải quyết. Lần trước có gió lạnh thổi vào người, lần này không có, nếu cô có thể tỉnh táo nhớ rõ những lời này, không có khả năng.

Quả nhiên, Hạ Thiên nghe lời há miệng uống hai ngụm, ý thức đã sớm mơ màng, nhất thời cũng lại không thể nhớ được mình vừa mới nói gì đó, đầu ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, duỗi tay ôm lấy cổ Tống Âu Dương, cái trán cọ cọ ở cổ anh, nửa oán giận nửa làm nũng thấp giọng nói, “Hơi khó chịu.”

Tống Âu Dương nhìn thoáng qua cho dù trước kia đã gặp qua một lần, nhưng vẫn bị Hạ Thiên “đáng yêu” như vậy làm cho Từ Tĩnh Nghi trợn mắt cứng lưỡi, “Đêm nay ở lại chỗ các cậu ngủ một đêm, ngày mai Điềm Điềm tỉnh dậy chắc là sẽ khó chịu, em chăm sóc cô ấy một chút.”

Từ tĩnh nghi sửng sốt một lúc lâu, sau đó gật đầu, “Vốn dĩ cũng không có ý định đẻ cho hai người đi, anh ôm cậu ấy vào đi, ga trải giường và vỏ chăn đều là mới thay.”

Tống Âu Dương đáp một tiếng, bế ngang Hạ Thiên lên, đi vào phòng cho khách, chưa được mấy phút, Tống Âu Dương đi ra, nói với Từ Tĩnh Nghi đang nhìn phòng khách lộn xộn đang đau đầu nói: “Tĩnh Nghi, làm phiền em đi giúp Điềm Điềm tắm rửa.”

Tầm mắt Từ Tĩnh Nghi dời khỏi một đống hỗn độn, cười như không cười nhìn anh, “Giả vờ cái gì? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”

Tống Âu Dương cười cười, chỉ thu dọn phòng khách bị mấy người giày vò không ra hình dạng, không nói gì khác.

Từ Tĩnh Nghi khó hiểu, xoay người đi đến phòng cho khách bị Tống Âu Dương gọi lại, “Hơn hai tháng này, phiền em giúp anh để ý cô ấy nhiều hơn một chút.”

Từ Tĩnh Nghi im lặng một lúc, gật đầu đóng cửa.

Tống Âu Dương dọn đồ lên trên bàn, nên ném thì ném, nên cất thì cất, lau bàn sạch sẽ, lại thuận tay rửa bát đĩa trong bồn rửa chén.

Anh lau tay đi từ trong phòng bếp ra, nhìn Lôi Đình đứng ở ban công ngoài phòng khách nhìn về phía anh hất cằm, ý bảo anh đi qua.

Anh nhìn anh ta, lúc đi ngang qua Kiều Nguy Nhiên nằm trên sofa ngủ thiếp đi, tiện tay giúp anh ta thu lại góc chăn rơi trên sàn nhà.

Tống Âu Dương đẩy cửa trượt phòng khách đi ra ngoài, rồi trở tay đóng lại, bắt lấy điếu thuốc và bật lửa bật lửa Lôi Đình ném qua, không đốt.

Cầm bật lửa ở trong tay chơi đùa, lại ném qua lại cho Lôi Đình. 

“Bạn gái mình,” Lôi Đình sửa miệng, “Không phải, phải nói là vợ chưa cưới,” anh ta hít một hơi thuốc, “Vị hôn thê của mình để ai chăm sóc đây?”

Khóe miệng Tống Âu Dương nhếch lên, đưa tay lên vỗ vào vai Lôi Đình, “Cảm ơn.”

Ý tứ là, bạn gái của cậu đi cùng bạn gái của tôi, có thể không quan tâm đến bạn.

“Lại không phải lần đầu tiên tách ra, lần trước cậu bị cô ấy bỏ lại, cậu cũng có thể sống được, Điềm Điềm không được sao?” Lôi Đình nghe ra ý tứ của anh, cố ý châm chọc, “Tớ thấy Điềm Điềm vừa rồi cũng không để ý nhiều, lần trước cậu có thể sống qua ngày, Điềm Điềm không được sao? Cần bọn tôi chăm sóc? Coi thường ai vậy?”

Tống Âu Dương cười cười, cúi đầu nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, thầm nghĩ: Chính là bởi vì anh đã cảm nhận qua, mới có thể biết tư vị của người bị bỏ lại là gì.

*

Hôm sau, lúc Hạ Thiên tỉnh dậy đã gần trưa, đối với ký ức tối hôm qua, đều là những đoạn đứt quãng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô xoay người trong chăn, thò tay sờ sang bên cạnh, vị trí đã trở nên lạnh lẽo đang nói cho cô biết tối hôm qua người ngủ ở chỗ này đã rời đi từ sớm.

Ngày hôm qua bị Tống Âu Dương bế vào trong phòng hình như cô còn có chút ấn tượng, thậm chí sau đó Tĩnh Nghi muốn giúp cô tắm rửa cô vẫn còn nhớ đôi chút, rồi lại nằm trên giường, ngủ thiếp đi, chỉ là trực giác Hạ Thiên nói tối hôm qua mình được một người quen thuộc ôm vào trong lòng ngực ngủ, cũng chỉ là trực giác mà thôi, một chút ấn tượng cũng không có.

Cô lăn qua lăn lại trên giường, nhắm hai mắt cố gắng nhớ lại, suy nghĩ một lúc lâu, ngoại trừ những chuyện vừa rồi, cũng không nghĩ ra được cái gì khác.

Nhưng luôn cảm thấy như thể mình đã bỏ lỡ một cái gì đó.

Hạ Thiên đưa tay gõ vào đầu mình, “… Đầu heo.”

Đang tự oán hận, cửa phòng bị gõ hai cái, “Điềm Điềm, cậu dậy chưa?”

Là giọng của Từ Tĩnh Nghi.

“Tỉnh rồi,” Hạ Thiên vội nói, ngồi dậy, lấy quần áo được gấp gọn ở đầu giường mặc vào, “Chờ một chút.”

Mặc quần áo xong, cô xuống giường mở cửa, hơi xấu hổ nhìn Từ Tĩnh Nghi, “Các cậu dậy từ sớm rồi hả?”

“Đều Đều và Nguy Nhiên hôm nay đều có lớp, đi từ sớm rồi,” Từ Tĩnh Nghi vào phòng, “Sáng nay tớ không có lớp, ở nhà cùng cậu.”

Nói xong, dựa vào cạnh cửa phòng tắm nhìn Hạ Thiên rửa mặt nói, “Thật ra tớ đã gặp qua người tửu lượng kém, nhưng chưa thấy ai kém đến mức độ này như cậu, uống hơn nửa ly mà cũng có thể làm cho cậu say……”

Hạ Thiên đánh răng, từ trong gương nhìn cô bạn thân, “Tớ uống say, có phải có làm ra chuyện gì đó phải không?”

“Còn chưa vào phòng tắm, đã muốn lột sạch rồi là sao?” Từ Tĩnh Nghi nhớ tới ngày hôm qua, cười đến mức bụng cũng đau, “Tớ thật sự phục cậu, may các phòng trong nhà tớ đều có phòng tắm riêng, nếu phòng cho khách là phòng tắm chung, ha, hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ tới.”

“……” Hạ Thiên súc miệng sạch sẽ, “Chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra hiểu không?”

Âu Dương ở đây làm sao có thể để cho cô làm ra loại chuyện ngu xuẩn này……

Từ Tĩnh Nghi cũng chỉ thuận miệng nói đùa, nghe vậy cười nhìn cô nhún vai, “Tắm rửa xong ra ăn cơm, tớ mới gọi cơm, đã tới rồi.”

Hạ Thiên đáp lại, rửa mặt xong, mượn mỹ phẩm dưỡng da cô ấy bôi sơ qua, ngồi ở phòng ăn ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên trong đầu chợt hiện lên cái gì đó, hỏi Từ Tĩnh Nghi ngồi ở đối diện, “Tĩnh Nghi, ngày hôm qua sau khi uống rượu  xong xong, phải hay Kiều Nguy Nhiên nói chuyện Lôi Đình và Âu Dương đánh nhau lần trước không?”

Từ Tĩnh Nghi nghe thấy, tay gắp đồ ăn dừng lại, nhớ tới lời mình nghe được từ Lôi Đình tối hôm qua.

Ngày hôm qua tắm xong cho Hạ Thiên đi từ trong khách phòng ra, cô ấy nhìn thấy Lôi Đình và Tống Âu Dương ở ngoài ban công nói chuyện phiếm, nghĩ đến vừa rồi nghe Kiều Nguy Nhiên nói, nhịn không được cũng đi qua. Cô là người biết vấn đề không thích kéo dài, cũng không thích quanh co lòng vòng, đối với hai đương sự, trực tiếp mở miệng hỏi.

Lúc ấy Tống Âu Dương nhìn cô ấy không nói gì, chỉ đưa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay không đốt đưa cho Lôi Đình, nói một câu Điềm Điềm không thích ngửi mùi thuốc, liền đẩy cửa trượt trở về phòng khách.

Lôi Đình vẫn luôn nhìn cửa phòng khách đóng lại, mới mở miệng nói nguyên nhân cho cô biết.

Sau khi nghe xong, Từ Tĩnh Nghi ngược lại hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Lôi Đình đánh nhau, thậm chí ôm Lôi Đình lại bởi vì lúc ấy mình bừa bãi chia tay với anh, lại một lần nữa thấy áy náy với anh.

“Tĩnh Nghi?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên nhìn cô ấy ngẩn người không nói gì, tay cầm đũa, lắc lư trước mắt cô ấy, “Nghĩ cái gì vậy? Không nói gì sao?”

“Đúng là nói phải không? Tớ lại nhớ anh ấy còn nói một câu bảo cậu hỏi Lôi Đình, thế nào, cậu đã hỏi chưa?” Cô muốn biết, vội vã muốn biết bọn họ hiện giờ có phải là thật sự đã qua cơn mưa trời lại sáng hay không, hòa hảo trở lại.

“Hỏi,” Từ Tĩnh Nghi nhìn Hạ Thiên, nhai đồ ăn trong miệng, cũng đem lời cảnh cáo của Lôi Đình nuốt vào bụng, nhìn Hạ Thiên nói, “Đều Đều nói, Âu Dương cho chính mình đi làm chuyện của mình mười năm, về sau còn lại thời gian, đều phải ở bên cạnh cậu.”

Hạ Thiên nghe vậy, giật mình.

“…… Ở bên cạnh tớ?” Cô nhìn lại cô ấy, khàn giọng hỏi ngược lại.

Từ Tĩnh Nghi gật đầu, “Trước đây Âu Dương không định nói cho cậu biết, là sợ cậu cảm thấy anh ấy làm việc này tâm tư không thuần khiết.” Cô ấy bĩu môi, thở dài: “Tâm tư vốn cũng không tính là thuần khiết!” Nói xong lại cảm thấy mình quá phận, đành phải nói: “Anh ấy nói anh ấy đã hứa trước mộ chú Hạ và dì Đường, đời này đều sẽ che chở cho cậu thật tố, cho nên…”

Vô luận như thế nào, anh đều sẽ làm được.