Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 135: Cháy lớn đột ngột




Trương Trọng Vi giải thích một phen, Lâm Y hiểu được, nhà quan lại không muốn làm buôn bán không phải vì để ý ánh mắt người đời mà là thật sự cho rằng buôn bán là chuyện nhục cho thân phận, đã hướng tư tưởng lên thanh cao như thế, đương nhiên tình nguyện sống cảnh khốn cùng cũng không chấp nhận buôn bán kiếm sống.

Lâm Y không thể hiểu nổi logic của bọn họ, đột nhiên nhớ ra, cái gọi là khác biệt tư tưởng luôn sẽ đến từ hai phía, nàng không hiểu bọn họ, có phải bọn họ cũng không hiểu tư tưởng của nàng không?

Nàng lo lắng hỏi. “Trọng Vi, phu nhân các đồng nghiệp của chàng, nếu thấy em mở cước điếm, liệu có khinh thường em không?”.

Chưa đợi Trương Trọng Vi trả lời, nàng nói tiếp. “Khinh thường em thì thôi, em tình nguyện bị khinh thường chứ nhất quyết không sống cảnh khốn cùng đâu, chỉ là sợ bọn họ vì thế không đến chiếu cố việc làm ăn”.

Trương Trọng Vi an ủi nàng. “Em tuy rằng mở tửu điếm, nhưng hộ tịch không phải thương nhân, sợ cái gì, hơn nữa…”. Chàng ưỡn ngực lên. “Quan nhân của em, tốt xấu gì cũng làm quan, ai dám xem thường em”.

Lâm Y cười mắng. “Quả thật đi làm mới vài ngày đã miệng lưỡi trơn tru”.

Đang nói chuyện, Thanh Miêu về tới, bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, sự tình đã làm thỏa đáng, thợ mộc ngoài ngõ đồng ý giúp chúng ta làm bàn ghế hình thù kì quái đó, giá tương đương lúc trước”.

Lâm Y thầm oán, chẳng qua là thoáng sửa lại hình dáng, đơn giản hóa thêm chút, có gì mà hình thù kì quái. Trương Trọng Vi quan tâm sinh kế tương lai trong nhà, cầm báo giá xem thoáng qua một lát, kinh ngạc nói. “Bàn ghế rẻ thật, Thanh Miêu làm việc giỏi lắm”.

Thanh Miêu khiêm tốn nói. “Đâu có, thợ mộc vừa nghe Nhị thiếu gia nhà chúng ta làm quan, hỏi cũng không hỏi liền chủ động hạ giá”.

Lâm Y mỉm cười, thợ mộc cũng am hiểu kinh thương ghê, hiểu được hiệu ứng quảng bá, phỏng chừng hắn ta sẽ rêu rao ra ngoài rằng có “quan lớn” đến chỗ hắn mua bàn ghế, tăng tiêu thụ.

Thời gian đã tối muộn, Thanh Miêu ra đằng sau nấu hai món điểm tâm, bưng lên cho bọn họ ăn, nói. ” ‘Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ’ của Lâm phu nhân lại tới nữa”.

Trương Trọng Vi hơi nhíu mày. “Trên đời cũng có kiểu phụ nhân không biết chừng mực như thế, thật là băng hoại văn hóa”.

Lâm Y cầm đũa khẽ gõ chàng một cái, nói. “Mau ăn thôi, để ý người khác làm chi, chúng ta nhanh chóng chuyển nhà là được”.

Thanh Miêu vội vã ra chợ đêm bán hàng, ngồi ngay bếp cầm chén lùa nhanh mấy đũa, cắp rổ ra cửa. Trương Trọng Vi và Lâm Y cơm nước xong, đang chuẩn bị rửa chén để vận động đôi chút, bỗng nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, Trương Trọng Vi lầm bầm hai câu, đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông lạ hoắc, tuổi không lớn, để râu, chắp tay cúi người hành lễ chào Trương Trọng Vi, hỏi. “Vị quan nhân này, tôi là hàng xóm kế bên, họ Cổ, xin hỏi quan nhân có biết nương tử nhà tôi đi đâu không?”.

Thì ra là chồng của Lâm phu nhân kia – Cổ lão gia, câu này hỏi thật là không thỏa đáng, người ta nghe thấy còn tưởng Trương Trọng Vi và Lâm phu nhân có gian tình, bởi vậy Trương Trọng Vi nổi nóng. “Nương tử nhà ông đi đâu, ta làm sao biết”.

Cổ lão gia nhận ra mình nói nhầm, liên tục xin lỗi, Xuân Ny từ đằng sau xuất hiện, túm lấy ông ta. “Lão gia, phu nhân đi la cà nói chuyện phiếm, lập tức sẽ về thôi, sao lão gia không tin nô tỳ?”.

Cổ lão gia giận tím mặt. “Trời đã tối rồi còn nói chuyện phiếm cái gì, ngươi chỉ biết gạt ta”.

Xuân Ny vội la lên. “Thật sự là đi la cà nói chuyện phiếm, lão gia mới về, đường xe mệt nhọc, về nhà nghỉ trước đã, để nô tỳ đi gọi phu nhân”.

Cổ lão gia ngẫm nghĩ, gật đầu. “Ta đi về trước, ngươi mau đi gọi phu nhân về”.

Xuân Ny thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp nói với Trương Trọng Vi ‘Đã làm phiền’, đưa Cổ lão gia về tận nhà, nhìn thấy ông ta đi vào đóng cửa, lại nhanh như chớp chạy đến căn nhà thuê của Lâm Y.

Trương Trọng Vi nhăn mày lắc đầu, đi vào nói với Lâm Y. “Cổ lão gia cách vách đã trở lại”.

Lâm Y nói. “Em có nghe thấy, Xuân Ny không phải đã dời Cổ lão gia đi rồi sao, hẳn là lừa được rồi”.

Trương Trọng Vi nói. “Cổ lão gia kia là thương nhân, làm sao hồ đồ đến mức để nha đầu Xuân Ny kia lừa gạt được”.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe cách vách truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng đàn ông quát mắng. Trương Trọng Vi định ra nhìn một cái, bị Lâm Y giữ lại, cả hai ghé sát vào vách nghe ngóng không bao lâu, phát hiện bên ngoài không ít người vây xem, mở cửa ra nhìn mới thấy hàng xóm láng giềng chung quanh, ít nhất là tại trong ngõ này, đều đang vây quanh cửa cách vách coi trò vui, biểu tình trên mặt mỗi người mỗi khác, đàn ông thì vui cười hớn hở, phụ nữ thì tức giận bất bình, có bà tính tình mạnh mẽ, ngay tại đó liền túm lấy quan nhân của mình đánh chửi luôn.

Lâm Y cảm thấy tò mò, lại nhìn có đông người, thêm nàng cũng không nổi bật, liền kéo Trương Trọng Vi cùng ra ngoài xem diễn. Bọn họ ra ngoài mới thấy, Lâm phu nhân và “huynh đệ nhà mẹ đẻ” của cô ta đều đã bị Cổ lão gia trói lại. Nửa người trên của Lâm phu nhân còn chưa mặc xong quần áo, tay áo rũ xuống một bên, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, dưới ánh đèn trắng bóng chói cả mắt, khó trách cánh đàn ông vây xem đều cười đến thô bỉ.

Trương Trọng Vi vừa thấy, ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác, thật là tiết kiệm công sức cho Lâm Y, nàng trước kéo Trương Trọng Vi về phòng, lại đi ra nữa, gặp bà bà bán rượu cũng đang ở đó coi trò náo nhiệt, liền hỏi thăm bà bà. “Sắp sửa báo quan hả bà?”.

Bà bà bán rượu lắc đầu. “Việc nhà thôi, báo quan làm chi, hơn nữa Lâm phu nhân này cũng không phải vợ cả, Cổ lão gia hơn phân nửa là muốn đập cho tên gian phu kia mấy cây”.

Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Lâm phu nhân không phải vợ cả? Vậy sao dám xưng mình là phu nhân?”.

Bà bà bán rượu nói. “Vợ cả xa ở Tô Châu, nơi này chỉ có mình cô ta lớn nhất, đương nhiên không coi quy củ ra gì”.

Lâm Y nhìn thoáng vào trong phòng, Cổ lão gia không biết kiếm đâu ra cái chày giã gạo, đang quật tên gian phu kia, khiến hắn kêu gào thảm thiết, nàng không khỏi oán giận. “Thời điểm này rồi còn ồn ào như vậy, làm người khác không nghỉ ngơi được”.

Người chung quanh đều cười. “Nhìn xem, tên gian phu đó sung sướng bao nhiêu thì khẩu vị của Cổ lão gia càng mạnh bấy nhiêu”.

Lâm Y lắc đầu, bịt lỗ tai về phòng, kể lại tin tức vừa hỏi thăm được cho Trương Trọng Vi nghe, nói. “Lâm phu nhân cái gì, hóa ra chỉ là đứa thiếp”.

Mặc dù đóng chặt cửa, vẫn nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết cách vách, làm cho Trương Trọng Vi mất hết cả hứng, chàng buồn bực đá ghế, nói. “Ngày mai chúng ta lập tức chuyển nhà”.

Lâm Y dựa vào cạnh chàng, nói. “Chuyển, lập tức phải chuyển, sáng sớm mai liền chuyển”.

Hai người đang nói, Thanh Miêu thở hồng hộc chạy vào, nói. “Em đang ở ngoài chợ đêm bận việc, chợt nghe người ta nói nhà chúng ta xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng chạy về nhìn, hóa ra không phải nhà chúng ta, là cách vách”.

Lâm Y thấy cô nàng chạy đến mồ hôi rũ rượi, nói. “Nếu đã về rồi thì đừng đi nữa, nghỉ ngơi cho sớm đi, ngày mai chúng ta đi xem phòng ở, chuẩn bị chuyển nhà”.

Thanh Miêu dạ thật to, xoay người đi.

Lâm Y bưng nước, cùng Trương Trọng Vi rửa tay chân, cũng lên giường đi ngủ.

Nửa đêm, hai người đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng khóc la vang lên. Trương Trọng Vi bật dậy mặc áo ngoài, chuẩn bị đi ra nhìn xem, lại phát hiện có mùi khói, chàng quay đầu, ngoài cửa sổ ánh sáng chói lòa, không khỏi sợ ngây người, sửng sốt nhớ ra phải đi gọi tỉnh Lâm Y, hoảng loạn nói. “Nương tử, mau tỉnh dậy, cháy rồi!”.

Lâm Y đứng dậy nhìn thấy, cũng ngây dại, Trương Trọng Vi lại đẩy nàng một phen, la lên. “Nương tử, bây giờ không phải lúc sững sờ, mau chạy nhanh lên”.

Lâm Y lấy lại tinh thần, vội chạy tới cửa sổ gọi to Thanh Miêu, Thanh Miêu thất kinh chạy ra, nói. “Nhị thiếu phu nhân, làm sao mà cháy?”.

Lâm Y trách. “Nào có thời gian để ý này đó, nhanh gói ghém đồ đạc đi ra”.

Căn nhà bọn họ thuê thật nhỏ hóa ra lại có lợi, đẩy cửa ra là chạy đi được ngay, hết sức tiện, Trương Trọng Vi một người vác rương tiền, Lâm Y và Thanh Miêu hợp lực khiêng rương quần áo, một mạch chạy thật xa sang phía đối diện mới dám dừng lại.

Thanh Miêu tiếc váy áo của mình, còn có bồn nồi niêu xoong chảo chén đũa linh tinh, đang định chạy vào đám cháy lần nữa, Lâm Y vội giữ chặt lấy cô, nói. “Không đáng giá mấy đồng, tội gì mạo hiểm, đợi dàn xếp xong xuôi, chúng ta lại mua mới”.

Thanh Miêu đau lòng, ngồi ven đường khóc lớn, Lâm Y không còn sức khuyên giải, hỏi Trương Trọng Vi. “Đêm hôm khuya khoắc, chúng ta phải chạy đi đâu bây giờ, tìm khách điếm ở tạm một đêm?”.

Trương Trọng Vi nhìn về phía cũ, cả khu nhà trong ngõ đã ngập thành biển lửa, rất nhiều nhân viên chữa cháy đang xách thùng nước chạy hướng đó. Chàng thở dài. “Cũng chỉ có thể như thế”.

Ba người đang muốn khiêng tiếp, lại nghe thấy có tiếng gọi mình, quay đầu nhận ra là em trai của Dương thị – Dương Thăng. Dương Thăng mang theo mấy tên gia đinh chạy đến chỗ bọn họ, thở gấp. “Ta vừa nghe nói khu đông cổng Chu Tước môn cháy, lập tức chạy tới, các cháu có sao không?”.

Gió lạnh thổi, nhưng vợ chồng Trương Trọng Vi lại cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm kích nói. “Chúng cháu không có việc gì, đa tạ cậu nhớ thương”.

Dương Thăng thấy rương đồ của bọn họ, hỏi. “Các cháu tính đi đâu?”.

Trương Trọng Vi đáp. “Đến khách điếm ở tạm một đêm, ngày mai lại đi tìm chỗ ở khác”.

Dương Thăng mất hứng. “Nhà ta ngay gần đây, hai cháu không đi, lại muốn tới khách điếm ở, là đạo lý gì?”.

Trương Trọng Vi vội giải thích. “Bây giờ đã là nửa đêm, chúng cháu sợ quấy rầy bà ngoại và cậu”.

Dương Thăng nói. “Đều là chí thân, gì mà quấy rầy với không quấy rầy, mẹ ta đang ở nhà chờ hai cháu đó, chỉ sợ ngay cả khách phòng cũng sửa soạn xong hết rồi”.

Trương Trọng Vi nhìn về phía Lâm Y, trưng cầu ý kiến của nàng. Lúc nguy nan có người đưa tay cứu giúp, thật là một sự may mắn. Lâm Y không có gì để phản đối, nàng gật đầu, cùng Trương Trọng Vi cúi người tạ ơn.

Dương Thăng sai gia đinh tiến lên, khiêng rương cho bọn họ, đi trước trở về báo tin. Lại có gia đinh dẫn ngựa tới, Dương Thăng nói. “Ra ngoài vội vàng, không chuẩn bị kiệu, chỉ dẫn theo mấy con ngựa, các cháu có biết cưỡi không?”.

Trương Trọng Vi gật đầu, mang theo Lâm Y cùng cưỡi một con, Thanh Miêu không biết cưỡi, Dương Thăng liền chỉ một gã gia đinh. “Viên Lục, ngươi cưỡi chung với nha đầu này”.

Thanh Miêu nhăn nhó, không chịu cưỡi ngựa chung với đàn ông lạ, Dương Thăng đành kêu Viên Lục dắt ngựa cùng đi bộ với cô.

Dương Thăng lên ngựa, cùng vợ chồng Trương Trọng Vi và tôi tớ nhanh chóng phi về nhà họ Dương. Ngưu phu nhân quả nhiên đúng như lời Dương Thăng nói, đang ngồi sưởi ấm trong nhà, thấy vợ chồng Trương Trọng Vi đi vào, vội tiến đến nắm tay bọn họ nhìn xem, liên tục hỏi. “Có bị thương không? Ngạt khói không?”.

Lâm Y tạ ơn bà quan tâm, nói. “Mọi người không có gì trở ngại, chỉ bị cháy mất váy áo của nha hoàn và dụng cụ phòng bếp”.