Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 154: Ăn miếng trả miếng




Thanh Miêu thấy Lâm Y không đi tiếp, nhỏ giọng thúc giục nàng. “Nhị thiếu phu nhân, này có gì đẹp đâu, em hận không thể đập hết”.

Lâm Y lại nói. “Học hỏi đi, về sau nhà chúng ta mở đại tửu điếm cũng làm như vậy”.

Đi tới cửa, đưa thiếp mời, một nha hoàn tiến đến dẫn bọn họ đi vào, trước mặt không phải tửu lâu mà là hậu hoa viên của phủ họ Dương, vì trời lạnh, hoa cỏ cây cối điêu linh, bên trên dán rất nhiều giấy màu, so với hoa thật càng nổi bật; giữa vườn thấp thoáng bóng hành lang, bày rất nhiều lầu các nhỏ, treo rèm, mơ hồ thấy được bóng người sau rèm, hẳn là khách uống rượu.

Lâm Y mặc dù khinh thường các hành xử của Ngưu phu nhân, nhưng không thể không bội phục tâm tư tinh tế của bà ta, giữa trời lạnh giá, ngồi trong các sưởi ấm, uống rượu nóng, thưởng thức phong cảnh, thật là một việc vui vẻ thoải mái.

Bên cạnh vườn có một mảnh rừng trúc, ven chân dựng một nhà chòi nhỏ, làm chỗ nghỉ chân câu cá. Lâm Y càng xem càng thấy thích, nhịn không được tán thưởng ra tiếng, bên cạnh có người thuyết minh. “Đáng tiếc trời không có tuyết, bằng không vừa nhấp rượu vừa thưởng tuyết, quả là mỹ mãn”.

Lâm Y nghe giọng này quen tai, quay đầu thì thấy hóa ra là phu nhân phủ doãn, nàng đang kinh ngạc, sau lưng phu nhân phủ doãn có thêm một người, chính là Ngưu phu nhân, bà ta cười với Lâm Y, lúc mở miệng lại tiếp lời phu nhân phủ doãn. “Chuyện nào có đáng gì, đợi tuyết rơi, tôi lại mời phu nhân phủ doãn đến”.

Phu nhân phủ doãn nghe vậy giống như thật hài lòng, nhoẻn miệng cười, tự mình vào các.

Lâm Y nhìn ra, hành động của Ngưu phu nhân có màu khoe khoang, ngụ ý : nhờ Lâm Y cô giúp một việc thì khó khăn như thế, cô thử nhìn xem, ta vẫn tự làm được; hay là : ta chỉ là một người đàn bà hộ tịch kinh thương thế nhưng cũng có năng lực mời được phu nhân phủ doãn đến rồi đấy, lúc nhờ cô hỗ trợ cô lại bảo không được, chẳng lẽ cô cố ý đưa đẩy lừa phỉnh ta?

Ngưu phu nhân đến gần Lâm Y, cười nói. “Lần trước mời phu nhân phủ doãn đến, vì chiêu đãi trong nam tửu điếm chọc giận phu nhân, bởi vậy cứ lo lắng mãi, giờ mở nương tử điếm, mời phu nhân đến bồi tội”.

Câu này nghe ra là đang giải thích với Lâm Y, thật ra Lâm Y cũng không cho rằng Ngưu phu nhân mở nương tử điếm có gì không ổn, dù sao buôn bán thì cạnh tranh ở đâu cũng có, cước điếm nhà họ Trương cũng không thể một mình độc đại mãi, nhưng cạnh tranh thì cạnh tranh, chỉ vì giành khách mà mướn người đến điếm của nàng làm loạn không phải hành vi quân tử, huống chi bà ta lại đứng vai trưởng bối của Lâm Y.

Biết Ngưu phu nhân là kẻ đứng sau màn làm chủ thì thế nào, hiện giờ bà ta đứng trước mặt Lâm Y cười nụ cười của người thắng cuộc, Lâm Y cũng chẳng làm gì được, còn phải lộ cái mặt cười ra, trái lương tâm nói câu chúc mừng.

Người phi thường cũng có thủ đoạn phi thường, may mắn có Thanh Miêu, bằng không lần này coi như nợ không có chủ. Chủ tớ đồng tâm, Thanh Miêu cảm ứng được suy nghĩ của Lâm Y, lén kéo tay áo nàng, nói cho nàng mọi thứ đã sẵn sàng.

Lâm Y nhớ tới trước lúc xuất phát, Thanh Miêu mang theo “thành quả” từ nhà bếp, nhịn không được buồn cười, bước bộ nhẹ nhàng đi theo nha hoàn dẫn đường lên lầu cao ngắm cảnh.

Ngồi trong các, nữ tiểu nhị bộ dạng xinh xắn dâng lên thực đơn, mời Lâm Y chọn lựa. Lâm Y gọi xong, cố ý chọn tất cả đều là thức ăn nhiều nước, cũng may đang là mùa đông, cố ý như thế cũng không ai hoài nghi.

Chọn xong rượu và thức nhắm, nhìn thức nhắm dọn ra, trà rượu bưng lên, Lâm Y chọn loại rượu tên là “Khai môn hồng”, nghĩa là “Khởi đầu tốt đẹp”, tên đáng mừng, hẳn là chất lượng cũng đáng gờm, đợi rượu được rót ra, quả nhiên màu rượu trong chén đỏ au, Lâm Y nhấp một ngụm, có hương hoa quả, nhưng không phải rượu trái cây, nàng chưa bao giờ gặp qua loại rượu nào như thế, cũng định hỏi tiểu nhị nhưng sợ Ngưu phu nhân biết, càng đến tỏ vẻ bệ vệ khoe mẽ, may mắn dẫn theo Chúc bà bà, lãnh giáo một phen biết được, chất rượu trong chén thật ra bình thường, nhưng trong rượu lại bỏ thêm anh đào.

Anh đào giữa mùa đông giá buốt quả là trân quý, rượu do chính điếm bán chỉ sợ đều không địch nổi cấp bậc này, Lâm Y chậc lưỡi. Chúc bà bà hơi nản lòng, thừa dịp tiểu nhị ra ngoài, nói với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, nếu không chúng ta về bán cơm đĩa vậy, tửu điếm to như thế, lại còn bán rượu thượng thừa, chúng ta làm sao so bì”.

Thanh Miêu trách mắng. “Chúc bà bà, bà bà thật sự là làm xẹp khí thế, tự diệt uy phong của chính mình”.

Chúc bà bà vội ngậm miệng, biện bạch cho mình. “Tôi chỉ là nói câu thật lòng, cũng không hề có tâm tư khác”.

Lâm Y nhìn bà một cái, im lặng.

Đảo mắt thức ăn đã dọn lên hết, một món canh trăm vị, một món canh tam thúy, một âu lẩu chao, tiểu nhị còn bưng lên một đĩa toàn là da heo giòn, nói. “Quý khách chọn nhiều món canh, không thể nhắm rượu, bởi vậy bà chủ tặng thêm một phần da heo, ngài châm tương mơ ăn cùng”.

Lâm Y thưởng tiền, nói. “Thay ta đa tạ bà chủ các người”.

Tiểu nhị tạ ơn, khom người lui ra, tiện đường đóng cửa lại dùm bọn họ.

Chúc bà bà chỉ vào đó. “Da heo không tính quý báu, nhưng tửu điếm bình thường đều chỉ chấm giấm tỏi, chỗ bà này dùng tương quả mơ, cao hơn một tầng”.

Thanh Miêu thấy trong các không còn ai lạ, vội tiến lên, nhấc tay áo định hành động, Lâm Y ngăn cô lại, sai Chúc bà bà. “Bà bà gọi tiểu nhị đến đây”.

Chúc bà bà vâng theo đi ra ngoài, Thanh Miêu ngạc nhiên hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, chủ tử đề phòng bà ấy?”.

Lâm Y nói. “Bà ta cũng không phải người nhà chúng ta, đương nhiên phải đề phòng”.

Thanh Miêu gật đầu, lấy một vật trong tay áo ra ném vào tô canh trăm vị, lại lấy muỗng đảo lên. Vừa buông muỗng xuống, Chúc bà bà liền dẫn tiểu nhị đi vào, Lâm Y nói với tiểu nhị như không có việc gì xảy ra. “Ta thấy phu nhân phủ doãn cũng ở đây, ngươi bưng tô canh này sang đó giúp ta, nói là của ta mời”.

Tiểu nhị vừa nhận tiền thưởng của Lâm Y, tất nhiên là hoan hỉ giúp nàng, lập tức mang khay tới bưng tô canh trăm vị kia sang chỗ phu nhân phủ doãn.

Lâm Y nhìn tiểu nhị đi khỏi, chính mắt thấy tiểu nhị vào trong tiểu các đối diện, lẳng lặng đếm một, hai, ba trong bụng, chợt nghe thấy tiếng hét chói tai bên kia, đúng là giọng của phu nhân phủ doãn. “Trong canh có con gián!”.

Tiếng hét vang lên, một đám người lật đật chạy đến tiểu các, trong đó có Ngưu phu nhân. Lâm Y vì tránh để người ta nghi ngờ, bảo Chúc bà bà ở lại trong các, bản thân cũng dẫn theo Thanh Miêu đến tiểu các của phu nhân phủ doãn xem náo nhiệt.

Trong các, phu nhân phủ doãn ngồi trước bàn, mặt trắng như tờ giấy, một nha hoàn của bà này chỉ vào con gián trong chén, chất vấn Ngưu phu nhân. “Mệt bà còn khoe khoang nhất định sẽ làm phu nhân phủ doãn hài lòng, vậy nói thử xem cái này là cái gì?”.

Một nha hoàn khác hát đệm theo. “Phu nhân phủ doãn nếu có gì sơ suất, bà có gánh nổi tội không?”.

Ngưu phu nhân không hổ là lão tướng trên thương trường, mặt không hề để lộ chút kinh hoảng, trấn định tự nhiên hỏi. “Tô canh trăm vị này là ai bưng lên?”.

Tiểu nhị ban nãy bưng sang ra sức chen chúc đám người để đi vào trả lời, nhưng Lâm Y giành trước một bước, khoa trương la lên. “Đây là món ban nãy tôi gọi, nghĩ rằng phu nhân phủ doãn thích nhất ăn canh trăm vị, bởi vậy vừa dọn lên đã sai tiểu nhị bưng sang cho phu nhân, sao bên trong lại có con gián chứ? Đều do tôi không phải, nên xem cẩn thận hãy cho bưng qua”.

Trong đám người vây xem cũng có người mở tửu điếm, cực thích ý nhìn Ngưu phu nhân ngày đầu khai trương đã vấp té, một người lên tiếng. “Ngưu phu nhân, cái này không liên quan đến bà rồi, con gián ở trong canh nhìn thế nào cũng không ra, gọi đầu bếp tới hỏi một chút, lại xuống bếp tra khảo dạy dỗ một phen”.

Kẻ khác lại chua ngoa nói. “Cô thì biết cái gì, nhà bếp ở tửu điếm của Ngưu phu nhân đều không cho người ngoài đi vào, sợ động tay động chân làm chuyện xấu”.

Người lúc trước nói đáp lại. “Sợ hãi chuyện xấu? Tôi thấy hẳn là nhà bếp có gì mờ ám, sợ bị người ta nhìn thấy đó thôi”.

Ngưu phu nhân thấy bọn họ bỏ đá xuống giếng, tức giận lắm, nhưng mấy người này cũng không phải do bà ta mời đến mà là nghe nói nương tử điếm nhà họ Dương khai trương, đặc biệt lẻn vào, ước gì điếm của bà ta ngày đầu khai trương liền đóng cửa, để bản thân về tự mở một nhà, bởi vậy căn bản không thèm để ý tình trạng của Ngưu phu nhân, tự nói tự bình luận không ngừng.

Lâm Y nhìn vậy, lấy làm lạ, chẳng lẽ ai cũng có ý tưởng như nhau, muốn điếm nhà người ta đóng cửa để mình mở một nhà siêu quần xuất chúng hơn? Đông Kinh lớn như vậy, tửu điếm cho nam khách đã vài trăm nhà, chẳng lẽ ai nấy đều chăm chăm mở mấy cái nương tử điếm, dù thật có thể đoạt được việc làm ăn này đi nữa, có đáng sao? Nàng đảo mắt qua phu nhân phủ doãn nãy giờ vẫn đang đen mặt, hiểu ra, khách mà bọn họ muốn tranh giành không phải người khác, mà chính là các phu nhân nhà quan lại này đây, lúc Ngưu phu nhân sai người đến làm loạn chắc cũng nghĩ như thế, đại khái nghĩ rằng ngày nào tửu điếm nhà Lâm Y còn chưa sụp thì các phu nhân nhà quan lại sẽ không chịu đến tửu điếm do thương nhân như bà ta mở.

Tiểu nhị bưng tô canh trăm vị chen chúc qua tầng tầng lớp lớp người, rốt cuộc vào được trong các, thở phì phò trả lời Ngưu phu nhân. “Phu nhân, tô canh trăm vị là Lâm phu nhân mời khách, sai nô tỳ bưng qua cho phu nhân phủ doãn”.

Thanh Miêu bất mãn nói. “Lời này ban nãy Nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta đã sớm nói, còn cần nhà ngươi bổ sung sao?”.

Ngưu phu nhân ngẩng đầu nhìn, người nào cũng dè bĩu như thể có một câu mà nhắc lại hoài, bà ta thầm hận Lâm Y chiếm trước tiên cơ. Có vài câu chính bà ta không tiện nói ra, liền khụ nhẹ một cái, ý bảo Kim Bảo phía sau ra trận.

Kim Bảo hiểu ý, lập tức đi ra, nói Thanh Miêu. “Canh là các người tặng, liên quan gì đến phu nhân nhà chúng ta? Nói không chừng con gián kia là các người lén bỏ vào, muốn phá thanh danh tửu điếm nhà chúng ta”.

Lâm Y thầm khen một tiếng thông minh, đáng tiếc Thanh Miêu còn khôn ngoan hơn, sớm đoán được điều này, chuẩn bị một kế hoạch toàn vẹn không kẽ hở. Nàng liếc mắt kêu Thanh Miêu tiến lên, Thanh Miêu đến gần bàn, trước xin phép phu nhân phủ doãn, lại cầm đôi đũa, hỏi. “Phu nhân phủ doãn, đôi đũa này ngài còn dùng không?”.

Phu nhân phủ doãn tỏ ra ghét bỏ, quay mặt sang chỗ khác. “Bẩn chết người, ai còn dùng nữa”.

Thanh Miêu nhẹ nhàng gật đầu, dùng đũa gắp con gián lên cao cho mọi người cùng thấy rõ ràng. “Các vị nhìn xem, con gián này vừa thấy đã biết là bị nấu chín”.

Phu nhân quan lại đương nhiên không dám nhìn, bị con gián làm ghê tởm lùi về phía sau. Các bà vợ thương nhân có mở cước điếm thì nhìn, lập tức kêu lên. “Ngưu phu nhân, đúng là đầu bếp nhà bà nấu canh không để ý rơi vào rồi”.