Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 73: Lâm Y tặng mì




Lâm Y thực mở sổ sách ra nhìn, Thanh Miêu cũng thăm dò nhìn vài lần, nhưng bất đắc dĩ xem không hiểu “ám kí” của Lâm Y, đành phải đi rót trà, đặt vào tay nàng.

Lâm Y hiện giờ sở hữu hai mươi ba mẫu ruộng nước, tiền mặt hơn một trăm quan, nếu chỉ có mình nàng lẻ loi một người, tài sản này coi như sống qua được, nhưng nếu làm đồ cưới lại ngại ít ỏi chút. Hai mươi ba mẫu ruộng này toàn bộ trồng lúa, một năm nhiều nhất có thể thu lời năm mươi mấy quan, Lâm Y thở dài. “Tốc độc hơi chậm, thật là nên nghĩ cách phát tài khác thôi”.

Thanh Miêu đứng trước song cửa sổ nhìn ra ngoài, Hắc Thất Lang đang trung thành tận tâm canh giữ ở vườn rau, cô chống má suy nghĩ trong chốc lát, nói. “Chúng ta ở nông thôn, ngoại trừ trồng trọt nuôi gia súc gia cầm ra, còn có thể làm thứ gì? Rau củ ngoài vườn có thể bán một ít, heo trong chuồng qua mấy tháng nữa cũng có thể bán”.

Lâm Y đóng sổ sách lại, nói. “Chuyện bán rau củ em xem rồi làm, lúc này mới mấy cọng rau thôi, không thành sự gì cả. Heo chỉ nuôi một con, vẫn là giữ lại cuối năm giết thịt ăn đi, ăn không hết lại bán”.

Nàng nói xong, trong đầu nổi lên ý tưởng : nuôi heo thật ra có lời hơn trồng lúa, trồng lúa tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng phải phân cho tá điền ba phần, tính ra tiền lời bán một đầu heo gần bằng bán lúa trên một mẫu ruộng, có điều nếu vì kiếm tiền mà nuôi nhiều heo hơn, chỉ cho ăn cỏ khẳng định là không được, heo không đạt được cân nặng tốt đa, bộ dạng cũng còi cọc…

Nàng đang nghĩ ngợi, Thanh Miêu đột nhiên nói. “Không ngờ Đại thiếu phu nhân giàu có như vậy, có năng lực xây cả tòa nhà mới”.

Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Thật sao?”.

Thanh Miêu liền kể lại người hầu của Lí Thư nhiều quá, không có phòng để ở, lại tiếp. “Nhị phu nhân đã đồng ý, nghe nói ngày mai liền khởi công”.

Nhanh như vậy? Thật sự là nhiều tiền mau sự. Lâm Y đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng mấy lượt, hỏi Thanh Miêu. “Em mới đi tặng canh gà, có gặp Đại thiếu phu nhân không?”.

Thanh Miêu cười đáp. “Đương nhiên có, nếu không làm sao có tiền thưởng nha?”.

Lâm Y lại hỏi. “Em thấy Đại thiếu phu nhân sao?”.

Thanh Miêu cẩn thận hồi tưởng. “Nhìn rất hòa khí, mắt hơi đỏ, hình như là mới khóc”.

Lâm Y nhớ tới lúc ăn cơm, cách vách có tiếng Trương Lương và Phương thị ầm ĩ, nói vậy Lí Thư khóc hẳn là liên quan đến việc đó. Nàng nghe Thanh Miêu nói Lí Thư vẫn chưa ăn cơm trưa, thấy trong phòng còn dư nửa gói bột mì, múc hai chén đi phòng bếp nhào bột kéo mì, nấu một tô mì canh gà lớn, tìm cái khay sai Thanh Miêu bưng, đi đến phòng Lí Thư.

Lí Thư đang uống canh gà, thấy có người đến, phía sau nhận ra Thanh Miêu, liền hỏi Cẩm Thư. “Đây là Lâm Tam nương phải không?”. Cẩm Thư nhẹ nhàng gật đầu, Lí Thư liền buông canh, đứng dậy đón chào, cười nói. “Được uống canh gà của Lâm Tam nương, chưa kịp đi nói lời cảm tạ”.

Lâm Y cũng cười. “Có gì to tát đâu”. Nói xong sai Thanh Miêu bưng mì lên phía trước, nói. “Lại nấu cho chị tô mì, đừng ghét bỏ”.

Lí Thư vội cho Cẩm Thư ra tiếp lấy, Cẩm Thư cười đon đả. “Đại thiếu phu nhân nhà nô tỳ đang oán giận điểm tâm ngọt ngấy, canh gà lại mặn, không đúng vị”.

Lí Thư mời Lâm Y ngồi, cũng cười nói. “Đúng là vậy, Tam nương tử thực hiểu lòng ta, lập tức liền tặng mì đến”.

Lâm Y nhìn mặt Lí Thư, vẫn như hôm qua, đánh phấn thật dày, khóe mắt cũng đúng như lời Thanh Miêu kể, hơi đỏ. Nàng khách sáo với Lí Thư vài câu, nói. “Chị thừa dịp nóng ăn đi, ngày khác tôi lại đến gặp chị”.

Lí Thư đứng dậy cảm ơn lần nữa, sai Cẩm Thư tiễn nàng ra ngoài. Cẩm Thư quay lại cười nói. “Lâm Tam nương này cũng thật biết lấy lòng đại tẩu tương lai”.

Thím Chân là bà vú của Lí Thư, vừa hay cũng ở trong phòng, nghe vậy kể. “Nhưng tôi nghe nói Lâm Tam nương ngay cả Nhị phu nhân cũng không thèm nể mặt kia”.

Cẩm Thư đáp. “Nô tỳ cũng đang thấy kì quái, rõ ràng Lâm Tam nương là con dâu tương lai của Nhị phòng, sao lại thuê nhà của Đại phòng ở, chắc là bất hòa với Nhị phu nhân”.

Một tức phụ tử cười. “Con dâu tương lai cái gì, Nhị phu nhân không muốn cho Lâm Tam nương vào cửa, mọi người không biết sao?”.

“Vì sao?”. Cẩm Thư và thím Chân đồng loạt hỏi.

Tức phụ tử nói tiếp. “Còn tại sao nữa, ngại bần yêu phú thôi”.

Cẩm Thư và thím Chân nói. “Nhị phu nhân này cũng thật thú vị, người ta nghèo bà ta không muốn, Đại thiếu phu nhân nhà chúng ta có tiền, bà ta vẫn không hòa nhã nổi, thật không hiểu là loại người gì mới lọt vào mắt bà ta nữa”.

Lí Thư vừa ăn mì vừa nghe người hầu nói chuyện, chờ ăn xong, khen. “Lâm Tam nương tay nghề không tồi”.

Cẩm Thư nhìn thần sắc chủ tử, tự đi đến lấy nghiên mực ra. “Nghe nói Lâm Tam nương biết chữ, thích nhất là tranh chữ”.

Lí Thư cười. “Ngươi đúng là thông minh”.

Cẩm Thư thấy chủ tử nở nụ cười, lập tức gói nghiên mực làm quà. Thím Chân đỡ Lí Thư, một chủ hai tớ, phía sau còn đi theo tiểu nha hoàn bưng khăn tay, cùng đi đến phòng Lâm Y.

Lâm Y giống như cũng biết cô sẽ tới, đang ngồi trong phòng, đứng dậy đón chào, sai Thanh Miêu châm trà. Lí Thư tặng nghiên mực, bảo rằng lễ vật ít ỏi. Lâm Y không nhận, nói. “Tôi chỉ tặng cho Đại thiếu phu nhân mỗi tô mì mà thôi, lễ vật quá sức quý trọng, tôi nào dám nhận”.

Lí Thư cố ý muốn đưa. “Cô và bọn họ không giống”.

Lâm Y đang cân nhắc ý tứ câu này, Lí Thư hỏi. “Lâm Tam nương ở đây đã bao lâu?”.

Lâm Y đáp. “Từ lúc mười tuổi được lão thái gia đón về, nay đã là năm thứ tư”.

Lí Thư nói. “Năm nay cô mười ba tuổi phải không? Ta lớn hơn cô gần bốn tuổi”.

Khi nói chuyện, ngoài cửa sổ vang lên tiếng Hắc Thất Lang sủa, Lâm Y giải thích. “Chó nhà tôi nuôi, canh vườn rau”.

Thanh Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả giận. “Là thím Nhâm, buổi sáng vừa đến hái rau, lúc này lại đến nữa”.

Lí Thư thấy lạ, hỏi Cẩm Thư. “Nhà chúng ta không trồng rau?”.

Cẩm Thư lắc đầu bảo không biết, Thanh Miêu căm tức nói. “Sao lại không trồng, chẳng qua thích chôm chỉa nhà người khác, may mà Hắc Thất Lang thông minh, tới lui mấy lượt liền hiểu phải cắn bà ta”.

Lí Thư nhận ra ngọn nguồn, cười khen. “Chó nhà cô cũng thật có linh tính”.

Lâm Y nghe thấy tiếng chó sủa dần nhỏ đi, có vẻ thím Nhâm thất bại, liền nở nụ cười. Lí Thư không khỏi nhíu mày, cả gia đình kia sao ai cũng thích đi chiếm tiện nghi nhà người khác hết vậy, đầu tiên là muốn trộm của hồi môn của cô, bây giờ ngay cả mấy cọng rau cũng phải đi vườn người ta ngắt.

Cô đứng dậy nhìn trên bàn Lâm Y, khen ngợi. “Lâm Tam nương thật tao nhã lịch sự”. Lại hỏi. “Ta mới đến, không biết tính nết Nhị phu nhân, sợ hầu hạ không chu toàn, chọc phu nhân nổi nóng, cô ở nhà họ Trương mấy năm nay, hẳn là rõ ràng, có thể kể cho tôi một hai được không?”.

Lâm Y cười nhìn Lí Thư. “Nhị phu nhân tâm địa vẫn là tốt, chỉ có tính tình nóng nảy chút”.

Lí Thư cười khổ, kể cho nàng nghe chuyện Trương Lương và Phương thị cãi nhau ngay trên bàn cơm lúc trưa, nói. “Ta không được mẹ chồng yêu thích”.

Lâm Y buồn cười. “Chị đừng vì thế mà thương tâm làm chi, trong viện này, quả thật không ai có thể khiến lão nhân gia bà ta yêu thích”.

Thanh Miêu cũng cười. “Ngay cả nha hoàn hồi môn của bà ta là thím Nhâm, hôm nay cũng mới bị bà ta đập cho chảy máu mũi”.

Lí Thư sợ nhảy dựng, cô sinh ở gia đình gia giáo, bình thường các phu nhân tiểu nương tử cho dù phạt người hầu cũng là phạt văn văn tĩnh tĩnh, nào có ai động tay chân đánh người. Cô nghe xong Lâm Y nói, nhận ra thủ đoạn của Phương thị và của cô căn bản không cùng thể loại, khó tránh khỏi bất an.

Lâm Y quan sát thần sắc của Lí Thư, an ủi cô. “Chị có gì cần lo lắng, nhà mẹ đẻ còn ở đó, Nhị phu nhân không dám làm gì chị”.

Thanh Miêu chen vào. “Không giống Tam nương tử nhà nô tỳ mệnh khổ, Nhị phu nhân vô duyên vô cớ cứ thích đến hà hiếp”.

Lí Thư kinh ngạc nói. “Cô cũng không cần hầu hạ trước mặt phu nhân, vì sao phải hà hiếp cô?”.

Chuyện này ai cũng biết, chẳng có gì phải giấu, Thanh Miêu nhìn Lâm Y không tỏ ra khó chịu, liền kể lần lượt hết cho Lí Thư nghe. Lí Thư càng nghe càng hãi, thì ra bà mẹ chồng kia là người nói đánh liền giơ tay đập, ba cái hành vi như xua gà vào phá vườn rau cũng làm.

Lâm Y cười. “Chị chớ nghe Thanh Miêu nói ngoa, nào có nghiêm trọng vậy đâu, chỉ kinh sợ mà không nguy hiểm”.

Nàng càng miêu tả bâng quơ như vậy, Lí Thư lại càng tin, âm thầm cảm thán con đường phía trước gian nan, ngoài miệng vẫn nói. “Ngày sau ta phải càng để tâm hầu hạ, không cho Nhị phu nhân bắt lỗi”.

Lâm Y nếu chưa nghe kể chuyện Lí Thư tặng quà để đòi lại của hồi môn, ắt hẳn sẽ tin cô, nhưng Thanh Miêu có bản lĩnh tìm hiểu tin tức rất tốt, không thua gì vài vị nhà họ Lí, đã sớm kể cho nàng nghe đầu đuôi câu chuyện, bởi vậy nàng vừa nghe Lí Thư nói vậy, lập tức biết là giả, vị Đại thiếu phu nhân này cũng không phải ôn lương thục đức như mặt ngoài.

Nói gì thì nói, nàng và Lí Thư trước mắt không có xung đột về lợi ích, chỉ có chung một đối tượng chán ghét là Phương thị, vẫn có thể trò chuyện.

Lí Thư đại khái cũng có ý như vậy, muốn mượn sức nàng, khách sáo. “Ta có mang theo mấy thứ tục vật từ Nhã Châu đến, Tam nương tử có thiếu gì thì cứ tìm ta lấy”.

Lâm Y vội tạ ơn ý tốt của cô. Lí Thư hỏi thêm mấy vấn đề liên quan đến Phương thị, đứng dậy cáo từ.

Cho tới tận lúc Lí Thư đã rời đi, Thanh Miêu vẫn không nghe ra hàm ý trong cuộc đối thoại của hai chủ tử, không khỏi nghi hoặc. “Tam nương tử đặc biệt tặng mì cho Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân lại đặc biệt đáp lễ, sao lại chỉ nói chút việc nhà nhàn thoại?”.

Lâm Y làm như vậy đương nhiên có dụng ý, trước hết là tạo thiện cảm, tiếp theo là tỏ rõ thái độ của mình, xem quan hệ giữa Lí Thư và Phương thị thế nào, sợ Lí Thư giúp Phương thị hại mình. Vừa rồi đã hỏi xong hết, mục đích đạt thành, bởi vậy nàng ngạc nhiên. “Chứ nói gì nữa đây?”.

Thanh Miêu đáp. “Dù thế nào cũng phải khóc khóc than than chút, cho Đại thiếu phu nhân tiếp tế chúng ta một phen, như vậy đồ cưới của chủ tử cũng không cần sầu”.

Lâm Y nghiêm mặt răn dạy. “Mau bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu em đi, chính mình có tay có chân, vì sao phải dựa vào người khác”.

Thanh Miêu thấy nàng nghiêm khắc, sợ tới mức rụt tay chân, lẩm bẩm đáp. “Tam nương tử bớt giận, em không dám nghĩ như vậy nữa…”.

Lâm Y biết cô bé là đứa chịu khó làm việc, nếu đã nhận sai cũng liền hòa hoãn, nói. “Em cũng đừng sốt ruột, chuyện kiếm tiền, ta đã có chủ ý”.

Thanh Miêu lập tức hai mắt tỏa sáng, hỏi. “Em biết Tam nương tử nhà chúng ta có khả năng nhất mà, mau kể cho em nghe nữa, chủ tử kiếm tiền như thế nào đây?”.

Lâm Y cười. “Xác thực phải trồng một cái gì đó, thứ nhất đi xin Đại phu nhân hạt giống, thứ hai học Đại thiếu phu nhân xây nhà”.

Xin hạt giống? Xây nhà? Thanh Miêu nghe được như lọt vào trong sương mù, đuổi theo hỏi rõ, Lâm Y cố tình thừa nước đục thả câu, không nói cho cô nghe, Thanh Miêu gấp đến độ vò đầu bứt tai, cả buổi chiều không lòng dạ nào làm việc khác.