Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 51




Edit: Cửu Trùng Cát

Tiếng xe lửa ầm ầm vang lên bên tai, một đám người cùng nhau đồng hành yên vị trên dãy ghế, ban ngày thì xúm lại một chỗ nói chuyện phiếm, hoặc là đánh bài, đều là những người muốn học ngành nghệ thuật, cho nên tính cách rất sáng sủa, mọi người vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh…

Trải qua một ngày một đêm, rốt cuộc xe lửa cũng ngừng lại.

Xuống xe lửa, di chuyển đến nơi ở, chuyện đầu tiên mà Cố Ninh làm là gọi điện thoại cho Thẩm Lan báo bình an, vốn dĩ cô chuẩn bị mua vé máy bay, hành trình chỉ mất hai tiếng đồng hồ, nhanh hơn di chuyển bằng xe rất nhiều. Nhưng nửa năm trước, liên tiếp có tin tức về mấy vụ tai nạn máy bay, Thẩm Lan có chút nghĩ mà sợ, kiên quyết bắt Cố Ninh phải ngồi xe lửa, trùng hợp đúng với sự an bày của giáo viên, Cố Ninh cũng lựa chọn theo số đông.

An bày xong tất cả ăn, mặc ở, đi lại, ngày hôm sau thì một khắc cũng không ngừng chui đầu chui cổ vào các bài huấn luyện chuyên ngành.

Cố Ninh muốn thi vào trường nghệ thuật của Sở, thời gian thi đầu vào là khoảng tháng 3, tháng 4 năm sau, cẩn thận tính lại cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa, tuy rằng cô đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn có chút bối rối, dù gì thì bản thân cô cũng cần cố gắng mới được.

Dù sao mình cũng ghi danh học chuyên nghiệp, tỷ lệ trúng tuyển rất thấp, Cố Ninh đi đến trường huấn luyện do giáo viên đề cử, mỗi ngày bôn ba khắp nơi, cô đột nhiên có loại ảo giác, trạng thái bây giờ của mình, giống hệt như ở kiếp trước. Bất quá lần này, ngược lại cô không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Tiền lời mỗi tháng của công ty chuyển phát nhanh cũng có thể khiến cô yên bình mà sống tốt.

Dự thi đạo diễn chuyên nghiệp, phần kiến thức được đề cập đến rất rộng, bao gồm vốn kiến thức về văn nghệ thường thức điện ảnh và kiến thức về mảng phim truyền hình, các tiết mục thường thức điện ảnh và truyền hình cùng với việc phân tích chúng. Còn bao gồm cả phần sở trường phát huy ở mảng sáng tác, biên đạo kể chuyện, ngẫu hứng tường thuật – bình luận, biểu diễn tiểu phẩm tập thể… (Cát: Chỗ này chém từa lưa luôn nha mọi người!)

6 giờ sáng mỗi ngày là bắt đầu khóa học, đến nơi phân tích điện ảnh và hiện trường sáng tác kịch bản, một tuần còn có 4 tiết vấn đáp giảng giải với giáo viên, học kịch bản, biểu diễn hình thể…

Sau mỗi khóa còn có khối lượng luyện tập rất lớn, phần bài tập vô cùng nặng nề, thường xuyên sẽ bận rộn từ sáng đến tối, sau đó là 6 giờ sáng hôm sau phải thức dậy để tiếp tục học tập, nhưng mà Cố Ninh lại cảm thấy sức lực dồi dào dị thường. Loại cảm giác này, giống như có thể chạm tay tới tương lai, chỉ cần cố gắng, có thể nắm giữ tương lai tốt đẹp trong tay mình.

Đảo mắt đã đến cuối tuần, hôm nay trường học nghỉ không có lớp, mấy nữ sinh thương lượng cùng nhau đi dạo phố, cũng lôi kéo Cố Ninh đi cùng. Cố Ninh không tiện từ chối, cho nên phải đi chung, sau khi một đám người dạo phố xong trở về, đã là buổi tối.

Đèn chiếu sáng của thành phố leo lét, ánh đèn neon lóng lánh, là một loại phong tình không giống như ban ngày, hết sức hấp dẫn người ta. Không biết là ai đưa ra đề nghị đi bar chơi. Vài người đều cảm thấy hứng thú, thương lượng xong, nghỉ ngơi tại phòng ngủ một lát, rồi bắt đầu trang điểm ăn diện lên, chuẩn bị thay quần áo xong thì đi chơi.

Một đám người đều học ở trường Trung học nghệ thuật trong nước, là một nhóm đứng đầu của trường học thuộc về đào tạo chuyên nghiệp bộ môn nghệ thuật, cho nên bọn họ mới tới Bắc Kinh, muốn tiếp tục học lên Cao học, trong một đám người, trừ bỏ Cố Ninh và một nam sinh khác là học hệ đạo diễn chuyên nghiệp, còn lại đều học biểu diễn chuyên nghiệp. Đương nhiên, tính cách của bọn họ rất sáng sủa, lá gan cũng tương đối lớn, đã nói gì là phải làm cho bằng được.

Phòng ngủ có bốn người, tính cách của Từ Thiến Thiến tương đối hướng ngoại, lôi kéo hai người khác cùng thử quần áo.

Cố Ninh thì từ chối tham gia, nói rằng thân thể không thoải mái cho nên không đi, 3 thiếu nữ còn lại, sau khi trang điểm ăn diện mang theo hứng phấn ra cửa.

Cố Ninh đọc sách chuyên ngành một lát, đại khái đến mười hai giờ, thì nằm trên giường nghỉ ngơi, trong lúc Cố Ninh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đèn trong phòng được mở ra, ánh sáng từ từ lóe lên. Tiếp đến là mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Cố Ninh mở to mắt tỉnh lại, thì nhìn thấy nhóm nữ sinh cùng phòng uống say mèm, nghiêng ngả quay trở lại.

Từ Thiến Thiến coi như còn thanh tỉnh, Vương Kiều và Bành Vũ thì sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng cho thấy đã uống rất say.

Cố Ninh vội vàng nhỏm dậy giúp đỡ một tay, thẳng đến khi xử lý không sai biệt lắm, Cố Ninh nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng, trải qua một lần như vậy, cô cũng không còn buồn ngủ, hơn nữa luôn cảm thấy mùi rượu trong phòng mãi cũng không tản đi.

Cố Ninh nhíu nhíu mày, cầm quyển sách, tựa vào trên giường nghiền ngẫm, nhìn thấy bầu trời bên ngoài từ từ sáng hẳn, Cố Ninh mới rửa mặt, đi ra ngoài ăn điểm tâm sáng.

Khóa học biểu diễn chuyên nghiệp so với khóa học đạo diễn chuyên nghiệp của Cố Ninh thì ngắn hơn rất nhiều, 3 nữ sinh cùng phòng cô thường xuyên chạy đi chơi khắp nơi, bọn họ đều muốn trở thành ngôi sao giải trí hoặc là người mẫu gì đó trong tương lai, cũng không phải lần đầu tiên ra ngoài chơi như vậy. Cho nên Cố Ninh cũng quen rồi, nhìn ba người cùng phòng vẫn còn đang ngủ, cô cũng không có đánh thức bọn họ dậy, bản thân rón rén tay chân đi ra ngoài.

Chờ đến lúc Cố Ninh ăn xong điểm tâm trở về, đẩy cửa ra, lúc này mới phát hiện một đám người đều đã tỉnh dậy. Hơn nữa… Đang dùng một vẻ mặt không mấy thân thiện đánh giá cô, đây là vì sao?

Sắc mặt của mọi người giận dữ, muốn nói lại thôi, trong đó, ngược lại là Từ Thiến Thiến mở miệng nói chuyện trước:

– “Cố Ninh, sáng hôm nay lúc cô ra ngoài, có phải quên đóng kỹ cửa nẻo hay không?”

– “Tôi có đóng mà.” Cố Ninh có chút mạc danh kỳ diệu. Đồng thời, từ đáy lòng sinh ra một loại dự cảm không được tốt.

– “Tôi vốn không muốn nói, Cố Ninh, cô cũng biết bọn tôi thường xuyên không có mặt trong phòng, tuần trước Vương Kiều mất 800 đồng tại phòng ngủ, hôm kia tôi cũng mất 1000 đồng, sáng hôm nay, Vương Kiều phát hiện 2000 đồng trong giỏ xách của cô ấy biến mất, còn có mất thêm một cái đồng hồ. Ngày hôm qua bọn tôi đều say mèm, có thể nói là bất tỉnh nhân sự, trong phòng chỉ có một mình cô là tỉnh táo, hơn nữa sáng nay chỉ có một mình cô là đi ra ngoài vừa mới quay về, cửa phòng lại được đóng kỹ.” Dừng một chút, Từ Thiến Thiến nói tiếp: “Chuyện này, cô có thể cho bọn tôi một lời giải thích không?”

Cố Ninh ngẩn ra:

– “Trước kia các cô có mất tiền à? Sao lại không chịu nói sớm, sáng hôm nay lúc tôi ra ngoài đã khóa cửa nẻo rất kỹ.”

Từ Thiến Thiến thấy trong lời nói của Cố Ninh không chút nào nhượng bộ, vẻ giận dữ trên mặt càng sâu:

– “Cô còn làm bộ làm tịch, chúng tôi cũng nói trắng ra, Cố Ninh, số tiền kia có phải do cô lấy không? Ba người bọn tôi đã suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ cô, thật sự là không thể nghĩ đến ai khác. Khóa cửa cũng không bị cạy, vậy là kẻ trộm có chìa khóa trong tay, cũng chính là người trong phòng này lấy trộm. Ba người bọn tôi thường xuyên ở cùng một chỗ, trong phòng ngủ cũng chỉ có cô là có thời gian dài ở một mình. Sáng hôm nay cũng chỉ có mình cô là lặng lẽ đi mất, thật sự là có cơ hội ra tay, Kiều Kiều nói tối qua lúc xuống xe, tiền và đồng hồ vẫn còn ở trong giỏ, sáng sớm hôm nay thì không thấy tăm hơi đâu, cô còn gì để giải thích?”

Cố Ninh nhíu nhíu mày:

– “Vậy các cô nghi là tôi lấy trộm tiền?”

Điều kiện gia đình của Vương Kiều rất tốt, cha mẹ đều là thương nhân, đối với ái nữ duy nhất luôn luôn là có cầu tất ứng, cho nên về mặt chi phí ăn ở, đi lại của cô ta đều là tốt nhất. Lúc này, Vương Kiều nhìn không khí có chút cứng ngắc, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:

– “Cố Ninh, nếu như cô thuận tay lấy đi đồ của tôi, tiền thì cô cứ giữ lại, nhưng đồng hồ đeo tay kia thì cô phải trả lại cho tôi, đó là quà mà ba tôi mua từ nước ngoài về tặng cho tôi, tôi nhất định phải lấy lại.”

Cố Ninh nhìn 3 người cùng phòng đã xác định là mình lấy trộm tiền, cất giọng lãnh đạm nói:

– “Mấy thứ mà các người mất không phải tôi lấy, Vương Kiều, cô muốn tôi trả cho cô như thế nào? Nếu các cô đã hoài nghi là do tôi lấy trộm, không bằng chúng ta báo cảnh sát đi, để họ đến xử lý việc này.”

Từ Thiến Thiến nhìn Cố Ninh:

– “Nếu không phải cô lấy, cô làm chi ra ngoài sớm như vậy. Cho dù có báo án, cảnh sát sợ cũng không có cách nào điều tra ra, chuyện này đã qua vài ngày, nếu như còn chứng cớ gì đó lưu lại thì cũng đã sớm không còn gì nữa rồi, cô không cần giở trò.”

Cố Ninh nghe có chút buồn cười, nói:

– “Các cô khẳng định đồ là do tôi lấy, có chứng cớ gì? Sáng hôm nay tôi ra ngoài ăn sáng, không hề rời khỏi trường học, theo lý cũng chẳng có thời gian đi tiêu thụ tang vật, về phần đồng hồ đeo tay kia của Vương Kiều, tôi chưa từng nhìn thấy.”

Vài người càng nói thanh âm càng lớn, hấp dẫn giáo viên chạy đến, đồng thời, ngoài cửa cũng có không ít người đến xem náo nhiệt . Cố Ninh ngược lại từ đầu đến cuối vẫn vân đạm phong khinh.

Vương Kiều cũng không ngờ thái độ của Cố Ninh lại cứng rắn như thế, nghĩ tới đồng hồ của mình, cô ta cũng có chút nóng nảy:

– “Cố Ninh, giá trị của cái đồng hồ đó phải hơn 10 vạn, nếu cô lấy đi hiện tại lập tức trả cho tôi, tôi còn có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, bằng không tôi chỉ còn cách đi báo cảnh sát xử lý việc này.”

Giáo viên huấn luyện của trường học, tự nhiên không tán thành việc báo án, mặc kệ thế nào, báo án đều sẽ làm lớn chuyện, đối với thanh danh của nhà trường sẽ không tốt, nhưng hòa giải hoàn toàn không có tác dụng, ba người cứ một mực chắc chắn là Cố Ninh lấy trộm, nhưng bọn họ cũng không có chứng cứ chứng thực việc này. Giáo viên tạm thời tách Cố Ninh ra khỏi đám người cùng phòng, mâu thuẫn tương đối trở nên gay gắt.

Cứ như vậy, lời đồn đãi càng ngày càng lan rộng, ngẫm lại cũng đúng, nếu như không xảy ra chuyện gì, vì sao lại tách người ra khỏi phòng ngủ? Nói như vậy không hợp lí a!

Chuyện này, nhất thời trở thành tiêu điểm bàn tán của khóa học này tại trường huấn luyện, dần dần, người cùng lớp bắt đầu dường như hữu ý hay vô ý đều cách xa Cố Ninh. Cố Ninh nhìn thấy tình huống như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ. Tiền của người trong phòng ngủ là do ai lấy, cô không có một chút đầu mối nào, bất quá chỉ cần không phải cô làm là được, cô cũng không thẹn với lương tâm, cho nên cô không màng đến lời của người ngoài.

Cố Ninh toàn tâm toàn lực vùi đầu vào học chuyên nghiệp, đem chuyện này quẳng ra sau đầu, kỳ thật nghĩ theo hướng tích cực, như vậy ngược lại cô càng được thanh tịnh.

Thứ cô lập, xa lánh này nếu đem so với những gì cô gặp phải ở kiếp trước, quả là Đại Vu gặp Tiểu Vu (Chữ “Vu” ở đây là chỉ người xưa coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực), tâm lý của cô cũng chẳng yếu ớt đến nỗi bị mấy thứ loạn thất bát tao này làm ảnh hưởng tâm tình.

Sau khi tham gia khóa huấn luyện 2 tuần, trường học tổ chức một cuộc thi khảo sát cuối khóa, phỏng vấn và chấm điểm tại chỗ, cuộc thi viết thì tổ chức vào buổi chiều, sau khi hoàn thành lần thi này một khoảng thời gian ngắn thì sẽ có kết quả, Cố Ninh nhận được thành tích tổng hợp vô cùng tốt.

Trước tết ba ngày, Cố Ninh mới sửa sang dọn dẹp hành lí, đặt vé máy bay trở về thành phố Z ăn tết. Trương Giai Giai và Thẩm Lan đến sân bay đón Cố Ninh, người một nhà lái xe trở về nhà.

Cũng trong tháng đó, Thẩm Lan thi đậu giấy phép lái xe, nguyên nhân là bởi vì việc làm ăn rất tốt mà bà phải chạy khắp các cửa hàng đại lí để kiểm tra quản lí công việc, bà mua một chiếc xe đơn giản để thay thế cho việc đi bộ, như vậy cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi ly hôn, thái độ tiếp thu những điều mới trong cuộc sống của Thẩm Lan xảy ra rất nhanh, càng sống càng trẻ ra, so lúc trước thì tinh thần lẫn diện mạo đều tốt hơn nhiều lắm, cả người tràn đầy tự tin.