Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 90




Edit: Cửu Trùng Cát

Triệu Dân mặc một bộ lễ phục màu xám trễ cổ, lộ ra vùng cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, tóc nhuộm thành màu nâu nhàn nhạt, trên lỗ tai có một loạt khuyên tai, phá vỡ vẻ nhu thuận ban đầu, cả người lộ ra một cỗ hương vị lười nhác, dường như đã gầy hơn rất nhiều, cằm hơi nhọn, ngũ quan nhìn càng thêm tinh xảo, khóe miệng mang nụ cười như có như không.

Chung quanh không biết bao nhiêu người, đều âm thầm suy đoán ở trong lòng, đây là ngôi sao mới của nhà ai, lúc nào thì xuất hiện vậy. Cũng đúng, chỉ sợ đây là ngôi sao mới nổi của công ty nào đó, đại đa số người ở đây đều là những kẻ xem thường tiền bạc. Chỉ là dựa vào gương mặt này, khí chất này, nhất định sẽ một tay che cả bầu trời. Khí chất là thứ gì đó thật huyền diệu.

Triệu Dân đối với đánh giá của người khác không chút nào để ý, hắn ngồi ở đối diện Cố Ninh, đưa tay chống cằm nhưng không nói gì cả.

Cố Ninh lấy lại tinh thần, người trước mắt ngoại trừ có ngũ quan quen thuộc, những đặc điểm khác đều hoàn toàn xa lạ, nếu không phải do Triệu Dân chủ động nói chuyện với cô, quả thật cô không dám xác định, người trước mắt chính là tên học sinh trước đây thường xuyên đến nhà cô ăn chực uống chực. Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt hỏi:

– “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Triệu Dân cười rồi đáp:

– “Những lời này hẳn là nên để mình hỏi mới đúng, sao cậu lại ở đây?” Dừng một lát, Triệu Dân thu hồi bàn tay đang chống cằm, bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp: “Đúng rồi, cậu học hệ Đạo diễn phải không? Xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì là kỳ quái, tại sao lại không phải chuẩn bị đóng phim chứ?”

– “Mình đã lựa chọn ngành chuyên nghiệp này, đương nhiên là có ý nghĩ riêng của nó, có một vị tiền bối mang mình đến đây, để cho mình tiếp xúc nhiều hơn với người trong giới.”

Giọng cười của Triệu Dân trầm thấp, tùy ý hỏi:

– “Có thiếu nhà đầu tư hay không? Nếu như chưa có nhà đầu tư, để mình đầu tư cho, thế nào?”

Cố Ninh trợn tròn mắt nhìn Triệu Dân, nói:

– “Cậu là Tụ tài đồng tử hay sao vậy?”

Mỗi lần đến lúc cô thiếu tiền, Triệu Dân đều sẽ đột nhiên xuất hiện, Cố Ninh thập phần hoài nghi, đây có phải là cơ hội mà ông trời ban cho cô hay không a?

– “Không phải Tụ tài đồng tử gì cả, lần trước mình đưa tiền cho cậu, không phải cậu đã giúp mình lời hơn gấp đôi sao, mình cũng có tâm tư riêng đấy.”

Cố Ninh kinh ngạc nhìn người trước mắt:

– “Cậu thiếu tiền à?”

Triệu Dân cười cười không đáp lại, sau đó lại nói tiếp:

– “Xem ra cuộc sống gần đây của cậu không sai nha, tương lai sẽ trở thành đạo diễn lớn.” Dừng một chút, Triệu Dân lại nói: “Vừa rồi mình thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, thân thể thấy không thoải mái sao?”

– “Ừ, hơi khó chịu một chút.”

– “Vậy cậu về nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn có tiệc tối đó.” Triệu Dân nói xong, lập tức đứng lên: “Mình đi trước đây, sáng ngày mai nếu cậu rảnh, có thể gọi điện thoại cho mình.”

– “Được.”

Mãi cho đến khi bóng dáng của Triệu Dân biến mất ở sau cửa, Cố Ninh mới lấy lại tinh thần, trong không khí còn mùi nước hoa phiêu đãng, cơ hồ cô cho rằng, vừa rồi Triệu Dân xuất hiện chỉ là ảo giác, hết thảy đều không chân thật như vậy.

– “Ninh Ninh, cậu thấy khá hơn chút nào chưa? Cha mình nói nếu cậu thấy không khỏe, chúng ta cứ trở về khách sạn trước, không cần tham gia hoạt động phía sau đâu.” Trần Triển đi tới, nâng bả vai của Cố Ninh hỏi.

– “Vậy chúng ta đi về trước đi.” Cố Ninh đứng lên, bây giờ cô vẫn còn bị vây trong khiếp sợ, cộng thêm thân thể không thoải mái, cả người đều rơi vào trạngthái mơ mơ hồ hồ.

Hai người đi ra đại sảnh, Trần Triển thuận miệng hỏi:

– “Người đàn ông vừa rồi nói chuyện với cậu, cậu biết anh ta sao?”

Thân thể Cố Ninh cứng lại:

– “Cậu cũng biết người này?”

– “Mình có nghe cha mình nói qua, anh ta là em trai của chủ tịch công ty giải trí, là công ty mở buổi tiệc này hàng năm đó, chẳng qua anh ta ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, cũng mặc kệ chuyện của công ty, cho nên người bình thường rất ít người nhận ra anh ta.”

Cố Ninh nhíu nhíu mày, cô cảm thấy hôm nay đầu óc mình rối loạn thành một đoàn, mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ bình thường được, có điều gì đó rất sinh động trong đầu cô, nhưng mà cô lại không bắt được trọng điểm của vấn đề. Hai người trở về khách sạn, Trần Triển rót một ly nước ấm đưa cho Cố Ninh, hai người mở ti vi lên xem, câu được câu không trò chuyện, đột nhiên, Trần Triển nhớ ra điều gì đó, hét toáng lên:

– “A, mình nhớ ra rồi.”

Trần Triển kích động nhảy lên, chạy đến mở máy vi tính của khách sạn, sau đó đánh đánh tên gì đó, tìm kiếm lục lọi một hồi, sau đó trên màn hình xuống hiện một trang web có đăng ảnh của người nào đó. Cố Ninh đi qua, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, giật mình tại chỗ.

Người phụ nữ này cô đã từng gặp qua, chính là lúc ở trên hành lang, khi đó trong phòng Triệu Dân truyền ra tiếng tranh cãi rất kịch liệt, sau đó là người phụ nữ này từ bên trong phòng của Triệu Dân đi ra. So với tấm hình của trang web chụp khi còn trẻ, trên mặt người phụ nữ kia đã có dấu vết của thời gian, nhưng dù sao cũng được bảo dưỡng tốt, người phụ nữ đó vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ, gương mặt đẹp trai của Triệu Dân, chính là được di truyền từ người phụ nữ này.

– “Người phụ nữ này tên là Lý Thục, lúc trước từng đóng qua một hai bộ phim, nhưng mà không nổi tiếng, sau này không biết bởi nguyên nhân gì mà mai danh ẩn tích. Hình như vài năm trước, mình có nghe mẹ mình nói người phụ nữ này có xuất hiện, mang theo con trai của bà ta đi tìm Triệu Càn, chính là Chủ tịch tiền nhiệm của công ty giải trí Hoa Thắng. Nghe nói lúc ấy sức khỏe của Triệu Càn không được tốt, mục đích của Lý Thục này khi mang theo con trai đến nhà họ Triệu quá rõ ràng rồi, là vì tài sản. Bà ta nói nguyên nhân lúc trước khiến bà ta phải mai danh ẩn tich, là bởi vì đã mang thai, sau này sinh cho Triệu Càn một đứa con trai.”

– “Triệu Càn chỉ có một đứa con, cũng chính là người hiện tại đang giữ chức chủ tịch của công ty đó, trước lúc ông ta chết, đột nhiên lại xuất hiện thêm một đứa con, cục diện đột nhiên thay đổi, giới truyền thông cũng nhận được tin tức này, nhưng không hiểu vì sao, ngược lại mọi thông tin đều bị bịt kín, nhà ngoại của vợ Triệu Càn rất có thế lực, Triệu Càn có thành tích sau này như vậy, cũng nhờ vào mối quan hệ của nhà vợ mới có thể duy trì, mà bà ta là vợ cả, tự nhiên sẽ không tha thứ cho Tiểu Tam, đến đòi phân chia tài sản với con trai mình, huống chi, người kia là bằng chứng cho thấy chồng bà ta đi ngoại tình.”

– “Nhưng mà, kỳ thật Triệu Càn đã sớm biết đến sự tồn tại của đứa con trai thứ 2 này, mấy năm qua đều lừa gạt vợ con, ngầm cho hai mẹ con Lý Thục không ít tiền, quá trình cụ thể ở trong đó thì mình không biết, mình chỉ biết là, sau khi Triệu Càn chết, con trai thứ 2 của ông ta được chia 8% cổ phần, hơn nữa, nghe nói quan hệ giữa hai anh em họ không tệ, sau khi Triệu Càn chết, Lý Thục lại không thấy bóng dáng đâu nữa, con trai của bà được nhận vào nhà họ Triệu.”

Cố Ninh sửng sốt mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô bắt đầu đọc mấy bài viết của trang web kia đưa tin về Lý Thục, nhưng đại đa số chỉ là một ít tin đồn nhảm nhí không quan trọng.

Trần Triển nhìn thấy sắc mặt của Cố Ninh không đúng, quay đầu lại hỏi:

– “Ninh Ninh, cậu thực sự quen với anh ta à?”

– “Ừ, bọn mình từng học chung lớp năm cấp 3, bất quá sau này cậu ta chuyển trường.” Hiện tại cô đã hiểu, vì sao lúc trước Triệu Dân biến mất mà không có lấy một câu tạm biệt.

Trần Triển có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:

– “Công ty Hoa Thắng hiện tại là do Triệu Giám một tay xử lý, mình nghe cha mình nói là, Triệu Giám đối với đứa em trai này, ngược lại không có một chút hiềm khích nào, mà thái độ khác thường là hết sức sủng ái, thật hiếm có, nếu quả thật cậu có quen biết với Triệu Dân này, có thể giải quyết được rất nhiều chuyện lặt vặt nha, tên đó có thể giúp cậu rất nhiều đấy.”

Cố Ninh cười cười không nói gì thêm, cô xoay người, trong lòng trầm xuống, Cố Ninh đi tới ban công, đối diện là bờ biển, gió biển hơi hơi tanh mặn từ từ thổi tới, trước mặt cô là một mảnh tối đen, phảng phất là sa mạc tràn đầy cát.

Sáng hôm sau, Cố Ninh ăn xong bữa sáng, thì bấm điện thoại gọi cho Triệu Dân, hai người hẹn nhau gặp mặt tại một quán nước nhỏ gần bờ biển. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người thật thoải mái, nhiệt độ trong không khí ước chừng tầm khoảng 20 độ, không giống cái rét giá lạnh ở Bắc Kinh.

Triệu Dân mặc một bộ quần áo mỏng màu rượu vang, trên mặt mang theo ánh mắt tối tăm, màu tóc nâu dưới ánh mặt trời giống như lộ ra vầng hào quang sáng rỡ, trở nên có chút chói mắt, từ rất xa, hắn đã hướng về phía Cố Ninh vẫy tay.

Cố Ninh sửng sốt, lúc này cô mới nhớ, mắt của Triệu Dân bị cận chắc cũng khoảng 2 hay 3 độ gì đó, bất quá lúc bình thường Triệu Dân hay ngại phiền toái, ngoại trừ khi chơi game hay xem TV, Triệu Dân rất ít khi đeo kính, lúc ở trường học, mỗi khi Triệu Dân không nhìn rõ, thường hay hơi hơi nheo mắt, một đôi mắt phượng vừa hẹp vừa dài, bản thân hắn phóng điện mà hoàn toàn không hề hay biết.

Cố Ninh từ trong hồi ức trở về, hiện tại nghĩ nhớ tới mấy thứ này, cảm thấy như đã trôi qua một kiếp.

– “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng qua có thể gặp cậu ở đây, chúng ta có thể cùng nhau tản bộ, mình quả thật có cảm giác rất bất ngờ.”

Hai người đi dọc theo bãi biển tản bộ, câu được câu không trò chuyện, sau 10 giờ, du khách dần dần nhiều lên.

– “Cố Ninh, hẳn là cậu đã nghe nói gì đó về mình rồi.” Triệu Dân nhìn mặt biển xanh thẳm, đột nhiên không báo trước nói một câu.

– “Ừ.” Cố Ninh gật đầu tán thành: “Mình thật không ngờ, cậu lại là em trai của Triệu Giám.”

– “Mình vẫn hi vọng cậu có thể suy nghĩ một chút về lời đề nghị của mình, mình sẽ đưa tiền cho cậu trước, Cố Ninh, cậu nghĩ sao?”

Cố Ninh ngẩn ra,

– “Cậu đưa tiền trước mà không cần xem kịch bản sao? Không sợ mình biến tiền của cậu thành một đi không trở lại à?”

Triệu Dân dùng tay chặn ánh sáng mặt trời:

– “Không có gì phải sợ, không có thứ gì là có thể khẳng định 100%, phiêu lưu là nhất định phải có, không phải sao?”

Sau khi tạm biệt Triệu Dân, Cố Ninh lập tức trở về khách sạn, sau đó lôi kéo Trần Triển đi bơi một vòng, rồi cùng nhau lên nhà hàng ở tầng cao nhất của khách sạn ăn cơm. Tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, bọn họ vẫn nên lấp đầy bụng mình trước mới tốt nha.

Di động hết pin vẫn im lặng không reo, lúc Cố Ninh chuẩn bị đi, cầm điện thoại về phòng sạc pin, chờ đến lúc máy khởi động lên, Cố Ninh nhìn lại mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Hà Cảnh, thời gian là vào 12 giờ, vừa lúc cô đi ra ngoài ăn cơm, mà bây giờ, đã là bảy giờ tối rồi.

Cố Ninh thuận tay bấm gọi lại, nhưng làm cho cô ngoài ý muốn là, đầu dây bên kia là âm báo bận, đợi đến lúc cô bấm gọi lại lần thứ 2, lại trở thành giọng nói đầy máy móc của phụ nữ: “Thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng”.

Sau khi điện thoại tự động ngắt, Cố Ninh nhìn chiếc điện thoại nắm chặt trong tay, đột nhiên trong lòng sinh ra loại cảm giác không tốt.

Lúc này, chiếc lắc tay cô đang đeo đột nhiên rơi ra, trượt xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng “cộp” tinh tế, ở dưới mặt đất lóng lánh hào quang. Đây là món quà mà nửa năm trước, lúc sinh nhật cô, Hà Cảnh đã tặng nó làm quà mừng sinh nhật cô.

Cố Ninh nhặt lắc tay lên, nhìn kỹ một chút, bản thân chiếc lắc tay hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là không biết tại sao khóa lại đột nhiên mở ra. Cố Ninh cầm lấy đeo lại một lần nữa, khi nhìn đến chiếc lắc tay tinh tế trên cổ tay mình, có chút xuất thần, lúc này bên ngoài vừa vặn có người gõ cửa. Cố Ninh nghe được tiếng đập cửa, lấy lại tinh thần, áp chế bất an trong lòng, cô nghĩ vừa rồi chắc chỉ là tai nạn, có lẽ khóa của lắc tay đụng phải thứ gì đó nên mới bị mở ra, tìm được lời giải thích, Cố Ninh mới yên tâm xoay người đi mở cửa.

– “Ninh Ninh, cậu xong chưa vậy, có thể đi được chưa, chúng ta có thể có một bữa cơm no đủ nha, mình sắp chết đói rồi, vừa nãy chịu không nổi, mình còn ăn hai thanh chocolate, thật là tội lỗi quá đi.”

Ngoài cửa là Trần Triển vô tâm vô tư, Cố Ninh vừa mở cửa, Trần Triển lập tức khoa trương nói.

– “Ừ, tốt, chúng ta đi thôi.”