Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 56: Phó quan




Đỗ vĩ minh mang hai con mắt đen xì rời giường, sau khi thấy bộ dáng của vương võ và chu văn thì không khỏi bật cười, ôi, ba con gấu trúc.

“nhân khang, sữa đậu nành đã làm xong chưa?”

“thiếu gia, đã chuẩn bị tốt, canh đậu xanh và canh ngân nhĩ cũng đã xong.”

“bánh bao và bánh xửng hấp chưa?”

“bánh bao đã hấp, bánh xửng sẽ hấp ngay lập tức ạ.”

“tốt. Tích xuân, đợi lát nữa ta đi mua chút vải mịn về, ngươi làm cho mọi người mỗi người một cái áo ngắn.”

“dạ, thiếu gia.”

Từ khi có tích xuân và liên thu, gia vụ vụn vặt trong nhà liền không cần lo. Con gái so với con trai thận trọng hơn, có các nàng chăm nom oa nhi, đỗ vĩ minh rất yên tâm.

Tay nghề nữ hồng của tích xuân và liên thu đều không tệ, quần áo của đỗ vĩ minh và oa nhi đều do bọn họ làm. Đỗ vĩ minh bình thường không để hai người đến cửa hàng phía trước làm việc, con gái vẫn không nên xuất đầu lộ diện, dễ chọc phải phiền toái. Bộ dạng của hai người đều đoan trang, nghe nói là trong nhà có việc mới bị bán đi.

Bữa sáng của oa nhi rất đơn giản, một lồng bánh xửng, một chén sữa đậu nành, lại thêm một cái bánh bao thịt heo. Trẻ con đang lớn ăn rất khỏe, thịt lại không nhiều thêm là bao. Ở đây không có sữa, đỗ vĩ minh liền kiên trì cho hắn mỗi ngày uống sữa đậu. Oa nhi ban đầu không quen mùi đậu, nhưng sau khi được đỗ vĩ minh cổ vũ thì dưỡng thành thói quen mỗi ngày một chén sữa đậu nành.

Tiễn oa nhi đến tư thục, buôn bán buổi sáng lại bắt đầu bận rộn. Bánh bao, sữa đậu nành, hồn đồn, bên này gọi tới bên kia kêu, bận rộn chân không chạm đất. Chờ đến khi sắp hết hàng thì đã gần đến trưa. Phải qua trưa nguôi khách mọi người mới rảnh hơn. Đỗ vĩ minh bảo mọi người thay phiên ra sân sau ăn cơm. Thừa dịp buổi chiều không có việc gì, đỗ vĩ minh dặn nhân khang và nhân an trông cửa hàng, mang chu văn và vương võ vào trong phòng.

“chu văn, vương võ, ta đã nghĩ xong, hỏa dược ta có thể dạy cho cảnh nguyên.”

“thật vậy chăng?! Vậy thật quá tốt.”

“nhưng có một điều kiện.”

“điều kiện gì a?”

“ta muốn tự mình đi biên quan, dạy bọn họ cách làm. Còn có một ít chuyện cụ thể ta sẽ nói cùng cảnh nguyên.”

“việc này…”

“không được ư?”

“thiếu gia, hiện tại thế cục biên quan rung chuyển, ngài vẫn không nên đi thì hơn. Ngài đem phối phương nói cho vương gia, bảo bọn họ đi làm là được.”

“không được, thứ này bọn họ chắc chắn không làm được, ta nhất định phải tự mình đi.”

Vương võ và chu văn không biết nên làm gì mới tốt. Bọn họ tự tiện nói cho thiếu gia thân phận của vương gia chắc chắn sẽ bị vương gia phạt. Nếu mang thiếu gia đếnbiên quan, vậy vương gia còn không làm thịt bọn họ sao. Nhưng thấy thiếu gia thế này thì không mang hắn đi chắc chắn sẽ không chịu bỏ quả, vậy phải làm sao bây giờ.

“thiếu gia, thiếu gia chắc còn chưa biết nếu muốn đi sẽ mất rất nhiều ngày, cửa hàng thì phải làm sao ?”

“ việc này các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt.”

“bằng không chúng ta viết thư hỏi vương gia đã ?”

“không cần, bây giờ viết thì không biết đến bao giờ mời có tin tức, các ngươi đã nói thế cục biên quan khẩn trương như vậy, chúng ta sắp xếp một chút rồi xuất phát luôn.”

Chu văn và vương võ ngây ngẩn cả người, ban đầu hai người nghĩ sau khi nói cho thiếu gia thì đem phối phương đưa cho vương gia để ngài ấy từ làm là được, làm sao ngờ được thiếu gia cũng phải đi biên quan. Xem thiếu gia như muốn bay đến luôn thế này, phải làm sao bây giờ.

Đỗ vĩ minh mặc kệ, đêm qua hắn nghĩ rất kỹ, lần này sẽ đi cùng vương võ, chu văn ở lại quản cửa hàng. Trong khoảng thời gian này chu văn thể hiện rất khá, mà những người khác làm việc cũng đều chăm chỉ, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Vấn đề chủ yếu chính là phải nói với oa nhi thế nào, tiểu tử kia càng ngày càng lợi hại, không giải thích tốt thì sẽ rất phiền. Trong lòng lại lo lắng cho thương thế của cảnh nguyên, nghe tình hình thì thương thế của hắn chắc chắn không nhẹ.

Cảnh nguyên sao lại luôn bị thương vậy? Phải mau đến xem mới được.

Đỗ vĩ minh hôm nay đi đón oa nhi đặc biệt mua điểm tâm hắn thích nhất cho hắn, trở về làm canh đậu xanh cho hắn uống. Điểm tâm tương đối đắt đỏ, bình thường mua số lần cũng không nhiều. Oa nhi rất hiểu chuyện, không hay đòi ăn, dù sao đồ ngon trong cửa hàng nhà mình cũng nhiều.

vẫn có biết, bình thường cũng không yêu cầu ăn, lý đồ ngon gì đó.

“oa nhi, ca ca hôm nay mua điểm tâm ngươi thích ăn cho ngươi này.”

“cám ơn ca ca” oa nhi hôn cái cái chụt chụt lên mặt đỗ vĩ minh, ca ca thật tốt, mua điểm tâm cho mình.

“ca ca biết hôm nay oa nhi được khen nên thưởng cho oa nhi ư?”

“đúng, ca ca biết oa nhi hôm nay biểu hiện tốt nên cố ý mua cho ngươi.”

“cám ơn ca ca, cám ơn ca ca, ca ca chúng ta mau trở về thôi, oa nhi muốn uống canh đậu xanh.”

Đỗ vĩ minh nhìn hắn gấp gáp như thế thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, muốn ăn điểm tâm còn nói muốn uống canh đậu xanh.

Đỗ vĩ minh buổi chiều đã bảo vương võ bắt đầu thu thập hành lý, từ đây đến biên quan khá xa. Ngồi xe bò là không cần nghĩ đến, chắc chắn phải cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa. Hắn liền bảo vương võ buổi chiều đi hỏi thăm có chỗ nào bán ngựa không.

Sau bữa tối, đỗ vĩ minh đến phòng chu văn và vương võ, đem suy nghĩ của mình nói cho bọn họ, chu văn và vương võ thấy hắn kiên trì thì đành không khuyên nữa.

“vương võ, ngươi có tìm được có chỗ nào bán ngựa không?”

“thiếu gia, ta đã hỏi thăm, ngựa thì có, nhưng thiếu gia biết cưỡi ngựa ư?”

Đỗ vĩ minh vỗ trán, đúng rồi, mình đâu có biết cưỡi ngựa.

“vậy hay ngày mai ta sẽ học.”

“thiếu gia, cưỡi ngựa không phải hai ba ngày là học được, bằng không chúng ta thuê một cái xe ngựa đi. Từ đây đến biên quan đường xá xa xôi, có xe ngựa chúng ta cũng có thể chứa đồ.”

” tốc độ xe ngựa không phải sẽ chậm hơn ư?”

“thiếu gia, thiếu gia không biết cưỡi ngữa, cho dù học được thì cũng không chịu nổi, nếu vì vậy mà trì hoãn thì còn không bằng ngồi xe ngựa.”

Đỗ vĩ minh có chút không phục, dựa vào cái gì nói mình không được, nhưng nghĩ đến trước kia đọc trong sách, người cưỡi ngựa thời gian quá dài, bước đi sẽ đau. Nếu thật sự như vương võ nói thì đúng là không bằng ngồi xe ngựa. Ngoài ra còn có thể mang theo nguyên liệu làm làm hỏa dược và đồ ăn, cũng coi như một cách hay.

“được rồi, vương võ, ngày mai ngươi hãy đi tìm xe ngựa đi, đây là ngân phiếu một trăm lượng, nếu không đủ thì nói cho ta biết.“

“dạ, thiếu gia.”

“ngày mai lại đi mua thêm tiêu thạch, than củi và hùng hoàng, mau nhiều một chút.”

“được, ngày mai ta sẽ làm luôn.”

“vương võ, ngươi đem hành lý thu dọn, chúng ta hai ngày nữa sẽ xuất phát.”

Đỗ vĩ minh sau khi trở về phòng liền nói cho oa nhi chuyện hai ngày nay có thể sẽ phải xa nhà, ban đầu oa nhi còn mất hứng khóc. Đỗ vĩ minh vừa dỗ vưa khuyên, cuối cùng phải nói là đi tìm cảnh nguyên ca ca mới dỗ được oa nhi. Nhận lời với oa nhi sau khi xong việc sẽ lập tức quay lại, hơn nữa khi trở về sẽ mang đồ ăn ngon và đồ chơi về, oa nhi mới vui vẻ.

Trong hai ngày, đỗ vĩ minh đều chuẩn bị cho việc lên đường. Cửa hàng giao cho chu văn, bản thân thì không ra khỏi cửa mà ở sau quan sát. Thấy hắn ban đầu có chút luống cuống tay chân nhưng về sau đã dần quen tay hay việc thì rốt cục yên lòng.

Vương võ cũng đã tìm được xe ngựa, mất 60 lượng bạc. Xe ngựa nhìn không lớn, nhưng bên trong lại rộng rãi. Đỗ vĩ minh chuẩn bị tốt tiêu thạch, than củi và hùng hoàng. Chỗ này sợ là không đủ nên đã viết thư bảo cảnh nguyên chuẩn bị thêm, thuận tiện báo cho hắn biết tin tức mình muốn đến biên quan.

Thịt hun khói, bánh bột ngô, thịt khô, gạo, v.v, đỗ vĩ minh còn đặc biệt mang theo nhiều than củi. Vương võ có nói về sao sợ sẽ không có nhà trọ, càng đến gần biên quan thì càng hoang vắng, thật sự không có còn phải tự nấu cơm. Ngoài ra còn mang theo bao thuốc nổ và đạn tròn lần trước làm, ngoại trừ lưu lại một phần cho chu văn thì tất cả đều mang theo trên người.

“thiếu gia, các ngươi trên đường nhất định phải cẩn thận.”

“chúng ta biết rồi, chu văn, ngươi phải trông cửa hàng cho tốt, có vấn đề gì thì tìm liên đại thương lượng.”

“yên tâm đi, thiếu gia.”

“oa nhi, ngươi phải ngoan ngoãn, ca ca trở về mới mang cho ngươi đồ ngon.”

“ca ca, oa nhi sẽ nghe lời, ngươi mau trở về nhé.”

Đỗ vĩ minh cugf vương võ xuất phát, hắn lần này mang theo ngân phiếu năm trăm lượng, còn có một ít bạc vụn và tiền đồng, còn lại đều đặt ở trong nhà. Chỗ này chắc đủ dùng trên đường.

“vương võ, chúng ta khi nào thì có thể đến biên quan?”

“nếu nhanh thì đại khái một tháng có thể đến.”

“ lâu như vậy.”

“cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn một chút, nhưng xe ngựa an toàn. Thiếu gia, mau vào trong xe ngựa ngồi đi, nơi này gió lớn.”

nói thật, đỗ vĩ minh đúng là không quen ngồi xe ngựa, mỗi ngày đi xuống đều đau lưng đau vai. Bởi vì vội lên đường, cơm trưa của hai người đều là qua loa, buổi tối khi đến nhà trọ đỗ vĩ minh thấy cả người đều sắp nát nhừ.

Nghỉ ngơi hồi phục một đêm rồi lại vội lên đường, đúng như vương võ nói, càng ngày càng hoang vắng, về sau phải hai ba ngày mới có thể nhìn thấy một nhà trọ, mỗi lần đều đóng gói rất nhiều đồ ăn, vài ngày đều là ăn ngủ ở bên ngoài.

Đỗ vĩ minh ngủ trong xe ngựa, vương võ ngủ ở bên ngoài.đỗ vĩ minh bảo vương võ vào trong xe ngựa ngủ, vương võ chết cũng không chịu. Đỗ vĩ minh cũng không có cách nào, chỉ có thể cho hắn thêm một cái chăn. May là khi xuất môn chuẩn bị đầy đủ, hôm nay tuy nóng nhưng ngủ trong xe ngựa vẫn rất lạnh.

Khi đến gần biên quan, đám đỗ vĩ minh hai lần gặp phải người tát ma. May là đối phương không có nhiều người lắm, vương võ dựa vào thuốc nổ đỗ vĩ minh chuẩn bị coi như vượt qua nguy cơ. Đến khi bọn họ chân chính đi vào quân doanh đã là hơn một tháng sau.

Hai người bị ngăn cản ở ngoài doanh trướng, vương võ lấy ra tín vật vương gia lưu cho hắn mới có người chịu đi thông báo.

Đỗ vĩ minh đi theo hai binh lính vào quân doanh, nhìn thấy một đám binh lính mới xem như chân chính có ý thức đến doanh trướng biên quan.

“ngươi vào đi, vương gia ở ngay bên trong.”

“cám ơn.”

Đỗ vĩ minh đi vào doanh trướng, nhìn thấy cảnh nguyên vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ. Cảnh nguyên tựa vào trên giường, cau mày lật xem thứ trong tay, thấy đỗ vĩ minh tiến vào thì kinh ngạc nhanh chóng cười đón hắn tới.