Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 11: Thuốc… Cho ta… Thuốc




Không, sẽ không!

Cô chỉ đập hắn ta một cái, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy được?

"Này, ngươi đừng giả bộ chết! Có nghe không…"

Trì Vi cố gắng nói, phát hiện người đàn ông vẫn không phản ứng gì, tim cô đột nhiên dừng lại lo sợ.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô run rẩy vươn ngón tay, muốn thăm dò hơi thở của người đàn ông kia, có còn hô hấp bình thường hay không.

Không ngờ, cô vừa tới gần, người đàn ông không một chút dấu hiệu bỗng dưng mở mắt, còn nắm lấy ngón tay của cô.

"A.."

Biến cố này khiến Trì Vi kinh hồn bạt vía, như muốn kêu ra thành tiếng.

Con mắt lạnh lùng của Bạc Dạ Bạch mở ra, he hé nhìn Trì Vi, nhớ lại những ký ức vui vẻ. Yêu, khiến con người ta chìm đắm trong vui vẻ, nhất thời không đề phòng, liền bị cô đánh bất ngờ để bị thương ở trán.

Ban đầu, cơ thể có chút khó chịu, ngay cả trong hơi thở, cũng khó khăn không nói ra thành lời.

"Ngươi…Thả ta ra!"

Xác định người đàn ông chưa chết, trái tim Trì Vi như muốn nhảy lên, kéo ngón tay ra.

Cố ý, Bạc Dạ Bạch giữ thật chặt, nhất thời không cho Trì Vi thoát ra.

Thấy vậy, Trì Vi muốn mở ra, nhưng lại thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bạc Dạ Bạch, bờ môi mỏng trắng xám như tuyết, chậm rãi mở miệng: "Thuốc…Cho ta…Thuốc…"

"Muốn..!"

Nhất thời, thân thể Trì Vi cứng đờ, đôi mắt sáng như sao trợn trừng lên, bên trong như rất sợ hãi.

Sau đó, nàng tức giận, đẩy mạnh người đàn ông,giọng điệu run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi…Ngươi như đang sống dở chết dở, vậy mà vẫn nghĩ đến ham muốn của mình! Quả nhiên, ngươi thực sự là đồ khốn nạn, biến thái, cầm thú, sớm muộn ngươi cũng chết do phụ nữ.

Thuốc! Ta cần thuốc!

Bạc Dạ Bạch nhất thời hơi run, hoàn toàn không nghĩ tới cô gái này lại hiểu lầm ý mình.

Tiếp tục nghe những lời chửi bới, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, càng lúc càng thấy ngột ngạt và khó chịu.

Không hy vọng gì từ người phụ nữ này, hắn gắng gượng ngồi dậy, lấy một chai sứ bằng ngọc bích từ trong áo khoác ra, đổ ra một viên thuốc, đặt trực tiếp vào miệng, chậm rãi nuốt xuống cổ họng.

Sau đó, Bạc Dạ Bạch lấy lại một chút sức lực, sửa lại quần áo một chút, hờ hững nhìn Trì Vi: "Ngươi, dìu ta, đến bệnh viện."

Trì Vi hầu như vẫn quan sát quá trình anh ta uống thuốc, vẻ mặt âu lo hỏi: "Ngươi bị bệnh gì. Có lây nhiễm hay không…"

Nhìn người đàn ông này, rõ ràng là rất nghiêm trọng! Lại vừa nghĩ đến việc anh ta đã chiếm hữu bản thân mình một lần, vẻ mặt đẹp đẽ đó của Trì Vi oan ức như đang muốn gào thét: "Có phải là bệnh giang mai hoặc là HIV. Con người ngươi, bề ngoài đẹp đẽ như vậy, nội tâm sao lại ác độc! Biết mình bị bệnh, mà còn lần nữa hành hạ ta…"

"Khóc cái gì, sẽ không lây nhiễm."

Khi cô gái ấy đang còn rơi vào những suy nghĩ lung tung, tiếng nói còn lẫn tiếng khóc nức nở, Bạc Dạ Bạch lạnh lùng cắt ngang, không một chút cảm xúc nào.

Nghe vậy, Trì Vi như được an ủi phần nào, còn chưa kịp phản ứng.

Lại là Bạc Dạ Bạch, chậm rãi đưa tay ra trước mặt cô, lặng lẽ nói thêm:"Nếu như không muốn mang tội giết người, cô hãy đưa tôi đi bệnh viện đi."

"..."

Trì Vi hít một hơi, ngây ngốc nhìn người đàn ông.

Nghe những gì hắn nói, lẽ nào hắn sẽ chết.

Thế nhưng có người nào sắp chết mà vẫn không chút lo lắng, sợ sệt như đã sớm thành thói quen giống hắn!

"Khặc khục…Trì đại tiểu thư, đừng chậm trễ nữa, tôi không chống đỡ được quá lâu đâu."

Bạc Dạ Bạch ho khan mấy lần, người như lộ ra sự yếu ớt trắng xám, rõ ràng không giống giả bộ.

Hắn để tay ra trước mặt, lảo đà lảo đảo, cánh tay như không sức lực liền rủ xuống.

Thấy vậy, Trì Vi theo bản năng nắm lấy, muốn nâng hắn dậy rời đi, vẻ mặt đột nhiên đơ cứng lại: "Không được, ngươi không thể đi ra ngoài! Bên ngoài có người…"

Chưa dứt lời, cánh cửa yên tĩnh kia đột nhiên động đậy.

Hiển nhiên, Hollande đã lấy được chìa khóa, đang chính tay mở cửa phòng ra.