Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 270




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 270: Tình yêu cổ tích

Phòng làm việc và Facebook của Trịnh Hoài Lan thất thủ chỉ trong vài giờ. Tất nhiên, 99% khu vực bình luận là chửi bới, người đi vào cũng vì muốn nhổ một bãi nước bọt.

Vốn dĩ chỉ có fan Chung Sở Kiều tranh cãi với fan cô ta, nhưng ngay sau khi cụm từ “đồ đàn bà” lộ ra, các fan của Lâm Hàm Khúc cũng bùng nổ.

[Cô không đánh răng đúng không? Lâm Hàm Khúc chúng tôi mặc unisex, thì có nghĩa là nhà các người được tùy tiện nhục mạ à? Cái gì gọi là đồ đàn bà? Chẳng nhẽ phải giống cái loại phóng đãng, hận không thể khỏa thân mới được đúng không?]

[Chỉ là một hot girl trên mạng mà dám thách thức các tiền bối, kiểu quái gì vậy? Chắc chỗ dựa vững chắc lắm nhỉ?] Vì sự cố này mà đài Tinh Vực cũng bị chế giễu. Giám đốc Hoàng của Tinh Vực trước tiên gọi điện cho Trịnh Hoài Lan: “Cô làm cái trò gì thế hả? Cô nói cô bị bắt nạt nên tôi mới để phòng làm việc của cô đăng trạng thái đó lên, kết quả là cô đùa tôi đấy hả?”

Trịnh Hoài Lan lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, vội vàng liên tục giải thích: “Không phải như vậy giám đốc Hoàng, bọn họ thật sự cô lập tôi. Tôi bị bắt nạt thật mà” Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu chuyển thành yếu ớt không chịu nổi.

Giám đốc Hoàng nhất thời không chịu nổi cô ta như vậy, giọng điệu hơi dịu lại: “Được rồi, tôi sẽ bảo bên quan hệ công chúng đẹp tan tin đồn ngay lập tức. Cô đừng tiếp tục gây phiền phức cho tôi! Cô là chị cả ở Tinh Vực, nhưng ở căn nhà trọ đó, vớ bừa một người cũng có thể đè chết cô! Đặc biệt là bà Trương, cô không biết bà Trương là ai sao?”

Trịnh Hoài Lan trả lời một cách miễn cưỡng: “Vâng, cảm ơn giám đốc Hoàng”

Buổi trưa ngày hôm đó, phòng làm việc của Trịnh Hoài Lan đã đăng một trạng thái khác lên facebook, nói câu cuối bọn họ không nói về mấy người Chung Sở Kiều, mà là việc cạnh tranh trong Tỉnh Vực. Nhưng cư dân mạng không phải là lũ ngu ngốc.

Ồ, các anh đăng xong rồi để fan nhà mình chửi bới bà Trương, nhưng lại không một lời giải thích rõ ràng, giờ thấy tình thế như vậy lại trở thành cạnh tranh nội.

Dù thế nào đi nữa, có Tống Nhiên đổ dầu vào lửa, các fan của Chung Sở Kiều và Lâm Hàm Khúc nhất định phải làm thịt Trịnh Hoài Lan. Chương trình vẫn chưa chính thức công chiếu, mà danh tiếng của Trịnh Hoài Lan đã bắt đầu bốc mùi.

Rất nhanh sau đó, Trịnh Hoài Lan phát hiện ra điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.

Võ Hạ Uyên vẫn nói chuyện với cô ta, lúc ăn cơm cũng gọi cô ta. Nhưng những người khác hoàn toàn phớt lờ cô ta, đặc biệt là Đỗ Minh Thông và Kiều Nhật Linh, dường như không quan tâm sau đó khán giả sẽ nói gì.

Trong bầu không khí kỳ dị này, chương trình được phát sóng trước thời hạn trên các đài và trang web lớn, lấy tên là “Nhà trọ nhỏ”.

Lúc bắt đầu chương trình, giống như những mẩu tin phát sóng trước đó, trong tay mọi người chỉ có 7 triệu, mặt mũi ai cũng ủ dột. Nhưng nhờ bữa cơm của Võ Hạ Uyên trấn an, ngày hôm sai Chung Sở Kiều tỉnh dậy đã đi tìm Võ Hạ Uyên, lo lắng. Khi nhìn đến xà phòng, bộ đồ ngủ trên người Võ Hạ Uyên, lập tức khiến mục bình luận nhảy ra ào ạt.

[Tôi không nhìn nhầm chứ? Câu viết trên bộ đồ ngủ của bà Trương là vợ đại nhân thật đáng yêul] [Tôi không quan tâm đến chữ! Cái tôi quan tâm là ai đã viết nó?]

[Lầu trên, trừ giám đốc Phong ra, còn ai dám viết?]

“Vợ đại nhân thật đáng yêu” được truyền từ người này sang người kia, thành ra lên hot search. Nguyên nhân là do giám đốc Phong luôn tạo cho mọi người một hình ảnh bí ẩn và quyền lực, nhưng lại có thể viết câu này trên bộ đồ ngủ của bà Trương, thể hiện một sự tương phản khó tả!

Mà đám FA bị thọng cơm chó không ở đây, xà bông của Võ Hạ Uyên bán hết sạch với tốc độ nhanh kinh người, sau đó quay phim hỏi: “Cô Hạ Uyển đa tài đa nghệ thế, có tính sau này tự mình mở tiệm không?”

Võ Hạ Uyên trả lời: “Chồng tôi chỉ mong tôi không có cơm ăn, ngày nào anh ấy cũng bảo tôi về nhà để anh ấy nuôi tôi”

ậ à “II” Tất cả mọi u kêu lên, đây là cái loại tình yêu thân tiên gì cổ tích à!

Nếu là bình thừng, Võ Hạ Uyên khó tránh khỏi mùi vị giọng khách át giọng chủ. Nếu là khách mời khác, nhất định sẽ khơi dậy sự bất mãn của fan hâm mộ của vài ngôi sao khác.

Nhưng lần này mọi người lại một lòng, đều ở đây ăn ngọt. Nói cho cùng, đây là thời đại nhìn mặt, không giống dáng vẻ giả bộ của Triệu Nhất Long và Kiều Nhật Linh, Trương Tấn Phong mới là người chiến thẳng thực sự trong cuộc sống.

Anh là người đứng trên đỉnh của kim tự tháp, lại là một người có khuôn mặt tuấn mỹ như một vị thần. Đồng thời vợ của anh, lại còn có dung mạo tuyệt sắc, đây là lần gần nhất mọi người được tiếp cận với tầng lớp thượng lưu, khẩu vị của người xem đều nâng cao, “Giám đốc Phong” Tống Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị nghiêm nghị của anh, thận trọng nói: “Câu nói đó trên bộ đồ ngủ của phu nhân thật sự là anh…”

“Công việc của cậu dễ quá rồi đúng không?” Trương Tấn Phong ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.

Tống Nhiên im lặng ngay lập tức, cầm tập tài liệu rời đi.

Trương Tấn Phong nhẹ nhàng thở dài. Anh không có ý định trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, thành lập ET cũng là bởi vì ở phía sau nắm quyền.

Ai biết Võ Hạ Uyên đã đến nước Nga, lại khiến bọn họ lộ ra trước mắt công chúng. Trương Tấn Phong nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên, vợ anh quả nhiên rất lợi hại.

Trong video, Võ Hạ Uyên quay trở lại nhà trọ, bắt đầu làm bánh bao. Cô nói với quay phim, sợ mấy người họ không kiếm được bao nhiêu tiền.

Kết quả là, ngoại trừ Lâm Hàm Khúc đi hát kiếm được trăm tư, tất cả mọi người đều không kiếm được như cô đã đoán.

Mà câu nói “Kiều Nhật Linh vẫn còn lớn, không thể để đói” của Võ Hạ Uyên đã giành được sự ủng hộ của một bộ phận fan mẹ Kiều Nhật Linh [Một đẹp, tấm lòng nhân hậu, còn bảo vệ con tôi, chị Tố Uyên, em muốn gả cho chị!] Trương Tấn Phong đang xem truyền hình trực tiếp nhìn thoáng qua câu này, khẽ nhíu mày, bực bối báo cáo.

Sau khi phát sóng gần hết, hình tượng của ‘Võ Hạ Uyên bất ngờ tăng lên mấy bậc, cô đoan trang, hòa đồng, biết quan tâm, chăm sóc mọi người, cái gì cũng biết làm, đâu có giống mấy lời của fan Trịnh Hoài Lan đã nói trước kia đâu.

Mà ngay sau đó, khi đam người Đỗ Minh Thông lên tinh thần thử lại lần nữa, Trịnh Hoài Lan lại lắc eo lên tầng, hỏi: “Nóng chết mất!

Hôm nay không đi!”

Tất cả mọi người: ‘…”

[Giám đốc Hoàng bảo người khác kiêu căng. Không biết ai mới là kẻ kiêu căng đây?]

[Nếu tôi gặp loại đồng đội này, tôi cũng không muốn chơi với cô ta, được chứ? Loại người này không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng, tinh thần của mọi người mà còn dễ ngáng đường người khác. Mọi người đang tìm việc, nếu cô ta không đi thì tiền thuê nhà định thế nào?]

Trịnh Hoài Lan nhìn những lời nhận xét này, khuôn mặt có chút vặn vẹo dưới ánh đèn xanh nhạt lờ mờ. Đúng lúc người đại diện bước vào, cô ta đột nhiên thất bùng nổ, nhấc máy tính lên, đập mạnh vào tường.

Người đại diện hít một hơi thật sâu, lùi lại phía sau. Trịnh Hoài Lan chỉ cứ như vậy có thể bị đuổi giữa chừng nên. Cô ta thế này sẽ chỉ khiến mình gặp rắc rối thôi. Khi nào trở về nước, nhất định phải bảo bộ phận nhân ngay lập tức loại bỏ cô ta, thà phục vụ cho người dẫn chương trình còn tốt hơn một Trịnh Hoài Lan.