Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn Cung

Chương 119: Chỉ mặc hỉ phục màu trắng nhạt




Vì có thể tận khả năng giải quyết nhanh, Hạ Như Thanh nhanh chóng “Quét” những lễ phục này, đột nhiên một kiện hỉ phục chen vào mi mắt Hạ Như Thanh

“Mộc tiểu thư, liền cái này đi, những thứ khác ta đều thấy quá mức tươi đẹp tầm thường. . . . . .” Hạ Như Thanh khẽ liếc qua những quần áo trên tay tỳ nữ kia, Y Y quên xem qua, chỉ vào một kiện hỉ phục màu trắng nhạt .

Chỉ thấy quần áo này may tinh tế, cổ áo cùng ống tay áo đều có hoa văn thêu tinh xảo, vài tia màu xanh nhạt dây nhỏ tùy ý không theo quy luật thêu trên hoa, tao nhã. Hình thức rất khác biệt, phối hợp trang sức mỹ lệ, tự nó tạo ra một sự đặc sắc.

“Mỹ nhân công tử, cái này màu hồng phấn . . . . . .” Mộc Thuần Hi có chút khó xử nhìn hỉ phục màu hồng phấn đó, bởi nàng không biết Hạ Như Thanh có hài lòng với các quần áo này không, nên đặc biệt sai người may nhiều kiểu dáng quần áo mới, chỗ màu sắc vải vóc này cũng rất khan hiếm, có chút bất đắc dĩ, nguyên bản cái hỉ phục này nên dùng màu đỏ chót tạo thành mà lại dùng hồng phấn. Chính là nàng sao biết được Hạ Như Thanh lại vừa vặn chọn trúng cái vật này, chính là đại hôn chú rể đều là mặc đồ màu đỏ, nào có người mặc màu hồng phấn , nên làm sao bây giờ.

Mộc Thuần Hi nhăn lông mày lại, bất đắc dĩ nhìn Hạ Như Thanh.

“Mộc tiểu thư, như thế nào , có thể chứ? Nhưng mà, mộc tiểu thư ngươi không phải nói dựa theo yêu thích của ta sao? Như thế nào lại . . . . . .” Hạ Như Thanh từ tỳ nữ bên cạnh cầm lấy hỉ phục hồng nhạt, nhíu mày, nhìn phản ứng của Mộc Thuần Hi. Giờ phút này, nàng là hi vọng Mộc Thuần Hi trách yêu cầu có chút vô lễ .

Nhưng mà, nàng đối lời nói kế tiếp Mộc Thuần Hi, làm cho hôn mê triệt để .

Mộc Thuần Hi thấy ánh mắt của Hạ Như Thanh, cắn cắn răng, màu hồng phấn thì màu hồng phấn, coi như là màu đỏ a.

Chính là đại hôn của nàng, chú rể lại mặc màu trắng nhạt, sẽ là người sinh ra tiếc nuối sao? Nhưng mà nàng không nghĩ tới hôn lễ lần này, so ra càng tiếc nuối. . . . . .

“Đã mỹ nhân công tử yêu mến, vậy mặc bộ này a ” Mộc Thuần Hi không suy nghĩ nhiều, nàng chằm chằm vào tuấn nhan của Hạ Như Thanh, có chút ít luân hãm, gương mặt này. . . . . .

Nàng theo ánh mắt thì không thể tự kềm chế, dữ dội ^!

Trong suy nghĩ của nàng không ngừng cuồn cuộn, nhưng mà hết thảy mình đạt được ước nguyện. . . . . .

Mộc Thuần Hi lấy lại bình tĩnh, hướng bọn tỳ nữ hô: “Mỹ nhân công tử đã chọn xong rồi, các ngươi trước hết lui ^! ! “

Nhưng Hạ Như Thanh thấy có chút quái lạ sao Mộc Thuần Hi lại đáp ứng nhanh như vậy, trước nàng cố ý tuyển chọn hỉ phục để làm khó , vốn cho là Mộc Thuần Hi sẽ cự tuyệt, sau đó nàng có thể mượn chuyện này làm cho Mộc Thuần Hi chọn lựa giúp nàng, sau đó thì Hạ Như Thanh có thể làm cho Mộc Thuần Hi trực tiếp phái người đến trong gian phòng trang nhã nàng ở, mà thời gian vốn là thử quần áo, nàng có kế hoạch để sử dụng.

Tuyệt đối thật không ngờ chính là, Mộc Thuần Hi lại đáp ứng, vẫn là rất sảng khoái đáp ứng, nàng thật sự đáng giá Mộc Thuần Hi quá thấp.

Lần này là nàng không phải đùa quá mức phát hỏa ? Một cô gái hi vọng, bị nàng đùa bỡn như thế. . . . . .

Hạ Như Thanh bắt đầu dao động, trước kia ở thế kỷ 21, nàng theo lời làm, đều là tuyệt đối, không cho phép người nào được nghi ngờ, dù cho sai, cũng phải làm đến cùng.

Mà thân ở tại vương triều này không biết có phải là đã học được thay đổi . . . . . .

Kỳ Lạc Hi sủng nịch mọi cách, Tiểu Lương trung thành một lòng, Lưu Ly thể xác và tinh thần phó thác, còn có Mộc Thuần Hi không hiểu chấp nhất, vì nàng liều lĩnh như thế, thật sự đáng giá không.

Mà nàng chính là làm bọn họ vừa lòng, nàng còn có chấp niệm của mình, còn có suy nghĩ.

Hôm nay không biết cái vương triều này, nàng so với trước kia càng có nhiều, nhưng mà cũng phụ nhiều là tình cảm, lần đầu tiên, nàng đối với quyết định của chính mình có chút nghi ngờ . . . . . .

Nếu như sai rồi, có phải là muốn giống như trước đồng dạng, mắc thêm lỗi lầm nữa . . . . . .

“Công tử? ” Mộc Thuần Hi tại bên cạnh nhìn Hạ Như Thanh có chút sững sờ, không khỏi nhẹ giọng hô nàng .

“Công tử ta sẽ đi ngay bây giờ thử xem Mộc Thuần Hi đem Hạ Như Thanh đến phòng thử áo ở bên trong căn phòng nhỏ. “Mỹ nhân công tử, ngươi liền? ^^ đổi a. . . . . .”

Liếc nhìn lại, trong phòng không quá nhỏ, dựng nên một tấm bình phong, khung gỗ có điêu khắc thêu hoa, thật sống động.

“Ân. . . . . .” Hạ Như Thanh cầm quần áo, đi đến sau tấm bình phong, vừa định cởi áo ngoài, đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, vì vậy nàng dò xét đưa đầu ra liếc, quả nhiên Mộc Thuần Hi còn ở chỗ này ’ “Mộc tiểu thư, làm sao ngươi còn ở đây. . . . . .”

“Ách. . . . . .” Mộc Thuần Hi nhìn Hạ Như Thanh, gượng cười: “Mỹ nhân công tử, làm sao ngươi còn không thay y phục? “

“Chính là ngươi còn ở đây, muốn. . . . . . đổi như thế nào. . . . . .” Tuy với nàng hai người đều vì nữ tử, hơn nữa nàng cũng muốn cho nàng ấy biết rõ nàng là sẽ không lấy nàng ấy, chính là làm cho Mộc Thuần Hi xem nàng thay quần áo, loại phương pháp này bất quá lại vô cùng trực tiếp, nếu là thật sự bị phát hiện, đừng nói lấy được thành phù của Dạ Hàn Quốc, mà ngay cả có thể không ra khỏi sơn trại này cũng là vấn đề.

“Nha. . . . . . Nguyên lai mỹ nhân công tử trắng như vậy, ta hiện tại liền ra đi. . . . . .” Mộc Thuần Hi mắt gian xảo như mèo nhìn Hạ Như Thanh . Quả thực muốn nhìn xuyên qua Hạ Như Thanh.

Theo tiếng đóng cửa của Mộc Thuần Hi, Hạ Như Thanh cũng yên tâm thay đổi quần áo .

Ngay lúc Hạ Như Thanh sắp an tâm thì đột nhiên nàng cảm giác gian phòng này có tiếng bước chân xột xoạt ở bên ngoài, một cặp mắt lóe sáng xuất hiện ở ngoài cửa sổ.

Không tốt, Mộc Thuần Hi nhìn lén nàng thay quần áo

Hạ Như Thanh nhanh chóng đem bình phong to như vậy che lại vị trí ngoài cửa sổ, thuần thục, cũng không biết mặc chỉnh tề hay không, qua loa mà hướng trên người.

Sau đó, Hạ Như Thanh kéo cửa phòng ra, tùy ý sửa sang quần áo có chút mất trật tự , hướng Mộc Thuần Hi ngồi xổm bên cửa sổ nói ra : “Mộc tiểu thư, ngươi đây đang làm gì vậy ? “

Hạ Như Thanh cũng ngồi xổm bên cạnh nàng vỗ vỗ bờ vai của nàng.

Chính là Mộc Thuần Hi hiển nhiên không có ý thức được Hạ Như Thanh đã thay quần áo xong, nàng còn đang cố gắng hy vọng có thể xuyên thấu qua bình phong nhìn Hạ Như Thanh thay quần áo.

“Ai ai, ta bận rộn đây . . . . . .” Mộc Thuần Hi không kiên nhẫn mà vuốt ve bàn tay kia trên bờ vai.

Bất quá thanh âm này như thế nào như vậy quen thuộc. A a a đợi chút.

Mộc Thuần Hi phản ứng ngay, nàng kinh sợ một chút, xoay người có chút xấu hổ, ngượng ngùng đối Hạ Như Thanh cười cười, ách! A , không có làm cái gì a a a. . . . . .”

“Thổi nha, cái cửa sổ khắc hoa này xem thật là tốt, ngươi nói có phải không công tử? “

“Phải không? Nguyên lai Mộc Thuần Hi đối với mấy cái này có nghiên cứu a, bằng không ta còn tưởng rằng Mộc Thuần Hi ngươi có ham mê rình coi . . . . . .”

Hạ Như Thanh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà hướng Mộc Thuần Hi nói ra, ánh mắt lại tràn đầy trêu tức,