Cường Đại Chiến Y

Chương 632: Thay mới




Nghĩ xong, Giang Phùng gật đầu. Ông đã từng nhìn thấy bộ dạng của Mộ Dung Xuân trước đây. Bây giờ thành ra thế này chứng tỏ ông ta chân khi đã kiệt, sắp chết. Hiện tại vẫn còn sống, chỉ là lưu luyến mà thôi. Bây giờ Mộ Dung Xuân không có uy hiếp gì đối với ông. Dưới sự sắp xếp của Ngô Huy Giang Phùng, Mộ Dung Xuân và Giang Cung Tuấn, những người đã hôn mê lên máy bay trực thăng rời khỏi khu vực này. Còn lại Ngô Huy kiên nhẫn chờ đợi ở đây.

Không bao lâu, Trần Phi Hùng quay lại nhìn thấy đại quân đã tới. Anh ta cũng biết đây là người mà Giang Cung Tuấn sắp xếp tiến đến quân đội, lập tức bị vô số người bắt đi, anh ta nói: “Tôi đang tìm chỉ huy của mấy người”

Các chiến sĩ quân Xích Diễm không dám thả lỏng. Đối mặt canh chừng Trần Phi Hùng cùng lúc đi tìm Ngô Huy đến. Sau khi Ngô Huy nhận được tin tức, anh ta vội vàng chạy tới nhìn Trần Phi Hùng, hỏi: “Ông là ai?”

Trần Phi Hùng mở miệng nói: “Chưởng môn Thiên Sơn quan, Trần Phi Hùng” Ngô Huy đối với chưởng môn Thiên Sơn quan thì không biết, nhưng Trần Phi Hùng thì có. Anh lập tức hạ lệnh: “Rút lui”

“Vâng. Các chiến sĩ của quần Xích Diễm rút lui. Ngô Huy nói: “Giang Phùng đã nói với tôi rằng anh hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, để tôi nghe theo sự an bài của anh”

Trần Phi Hùng chỉ vào dãy núi đổ nát phía trước và nói: “Có rất nhiều người bị chôn vùi dưới núi. Anh cần phải đào núi để giải cứu mọi người.”

Ngô Huy gật đầu và nói: “Được rồi, thiết bị cứu hộ đã lên đường. Nó sẽ sớm được chuyển đến. Chúng ta hãy kiểm tra tình hình trước.”

“Đi” Trần Phi Hùng nói. Anh ta dẫn Ngô Huy đi về phía trước cùng với một số người của quân Xích Diễm. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Ngô Huy hỏi trên đường đến tàn tích của Thiên Sơn quan.

Trần Phi Hùng không che giấu quá nhiều, bắt đầu giải thích vấn đề một cách chi tiết. Sau đó Ngô Huy mới hiểu được câu chuyện bên trong của các tiền bối trước đây. Anh ta không khỏi hít sâu một hơi, nói: “Thật sự không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy như vậy?

Cả nhóm đến tàn tích của Thiên Sơn quan. Nơi này đã bị phá hủy, Trần Phi Hùng vẫn có thể phán đoán vị trí mở cửa lối vào. Anh ta chỉ vào một đống đổ nát và nói: “Lối vào nền ở đây. Không mất nhiều thời gian để đào từ đây.”

“Được. Ngô Huy gật đầu nói: “Chở quân Hắc quân cùng quân Tiểu Long đến, lập tức xuất phát cứu viện” Ngô Huy ở lại đây để hợp tác với Trần Phi Hùng để cứu người. Những người có được nội đan nhanh chóng chạy trốn rời khỏi đây. Những người không có được nội đan đi truy lùng những người có được nội đạn, tất cả đều muốn dành giật nội đan. Trong khoảng thời gian này, Giang Cung Tuấn đã đến Thủ Độ an toàn và trở về nhà của nhà họ Giang.

Sân sau của Giang.

Giang Phùng đặt Giang Cung Tuấn hôn mê xuống giường, sau đó viết đơn thuốc Dặn dò người nhà họ Giang lầy thuốc theo yêu cầu, nhanh chóng sắc thuốc, Mộ Dung Xuân ngồi ở bên giường, không ngừng kiểm tra thương thế của Giang Cung Tuấn,

Sau khi Giang Phùng ra lệnh đàng hoàng, anh ta bước tới hỏi: “Giang Cung Tuấn bị thương như thế nào?”.

Mộ Dung Xuân khẽ lắc đầu nói: “Nếu như tôi ở thời kỳ hoàng kim, tôi có thể cường hãn ép anh ấy tiếp tục sống. Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, kết hợp cùng y thuật của bản thân mình. Anh ấy hoàn toàn có thể tự cứu mình” Mộ Dung Xuân đã từng nhìn thấy y thuật của Giang Cung Tuấn. Trước đó, ông ta đã bị va đập mạnh gần như đã chết. Tuy nhiên, với một số kim bạc Giang Cung Tuấn đột ngột kéo ông trở lại từ cánh cổng tử thần. Với y thuật như vậy, ông ta chưa từng thấy qua.

“Vô lý” Giang Phùng mắng: “Nếu tôi ở thời hoàng kim của tôi. Tôi cũng có thể đánh thức anh ta”. Giang Phùng cũng ở trong bát giới. Nếu như chưa trải qua trận chiến, chần khí của ông ta vẫn chưa tiêu hao có thể dùng chân khí ép Giang Cung Tuấn tỉnh dậy. Đây cũng là lý do khiến ông ta tự tin cứu được Giang Cung Tuấn. Chỉ cần Giang Cung Tuấn tỉnh lại, về sau sẽ sớm muộn gì cũng có thể từ từ khôi phục.

Lúc này, khóe miệng Giang Cung Tuấn lại tràn ra một tia máu. Khi nhìn thấy điều này, sắc mặt của Giang Phùng hơi thay đổi. Bước nhanh đến tủ thuốc, từ bên trong giở ra mấy cái lọ nhỏ đổ ra rất nhiều viên thuốc. Dùng sức nhét vào trong miệng Giang Cung Tuấn, sau đó thúc giục chân khi ổn định thương thể cho Giang Cung Tuấn.

Mười phút sau, Giang Phùng suy yếu ngồi xuống ghế vươn tay lau mồ hôi trên trán. Mộ Dung Xuân nghiêm mặt nói: “Tiếp tục như vậy cũng không phải vấn đề tốt. Anh ta bị thương quá nặng. Những viên thuốc chữa bệnh bình thường đều vô dụng. Chúng ta cần phải tiếp tục giữ chân khí để duy trì sinh lực. Khí tức chân chính của tôi đã tiêu tan từ lâu. Tôi không thể ngưng tụ chân khi thật của mình, và chân khí của anh bây giờ không đủ để dùng

“Tôi biết, nhưng chuyện này có thể làm được cái gì?” Giang Phùng yếu ớt nói, lấy ra một viên thuốc uống vào. Năng lực luyện chế của thuốc nhanh chóng làm khôi phục chân khí.

Mộ Dụng Xuân nói: “Nếu không dùng cổ trùng, thì phải tìm người có chân khí mạnh thay phiên nhau canh giữ. Thay phiên dùng khí để chữa lành vết thương duy trì thể trạng. Sau đó anh mới nhanh chóng phục hồi chân khỉ. Khi chân khí của anh hồi phục, có thể ổn định chấn thương của anh ấy

Những điều này Giang Phùng biết. Tuy nhiên, những người mạnh nhất thế giới đều đến Thiên Sơn quan để tham gia Hội nghị Thiên Sơn. Lần này Hội nghị Thiên Sơn quan, có bao nhiêu người chết và bị thương. Ngay cả khi một số người mạnh còn sống sót, họ chắc chắn sẽ ẩn nấp không dễ dàng xuất hiện. Anh sẽ đi đâu để tìm thấy mấy người đó?

“Ông cử xem đi, tôi sẽ tìm qua thế hệ trẻ của nhà họ Giang” Giang Phùng đứng dậy rời đi.

Còn có võ giả nhà họ Giang, cũng có không ít võ giả giai cấp thứ tư, thứ năm. Cho dù chân khí không mạnh, nhưng nếu thay phiên duy trì sinh lực của Giang Cung Tuấn cũng không thành vấn đề. Chỉ cần một khoảng thời gian thương thế của anh bình phục, thì thương tích của Giang Cung Tuấn có thể hoàn toàn ổn định.

Ngay sau khi anh ta rời đi, bảy tám người nhà họ Giang đã được gọi đến. Giang Phùng dặn dò: “Từ bây giờ, các người lần lượt sử dụng chân khí để duy trì sinh lực trong cơ thể Giang Cung Tuấn. Sau khi tiêu hao một nửa chân khí, hãy đối cho người khác để khôi phục lại chân khí”.

“Vâng” Mấy đệ tử nhà họ Giang gật đầu. Chữa trị cho Giang Cung Tuấn tuy rằng làm bọn họ khó chịu, nhưng bọn họ cũng không dám sơ suất theo mệnh lệnh của người trên. Mộ Dung Xuân nhìn đảm đàn em này, trong lòng thực lo lắng.

Nhưng mà, hiện tại ông ta không thể gì, tính mạng Giang Cung Tuấn chỉ có thể giao cho những thế hệ trẻ tuổi này. Sau khi Giang Phùng ra lệnh, anh ta cũng xoay người rời đi. Anh ta cũng bị thương, anh ta phải chữa lành vết thương của mình càng sớm càng tốt. Hồi phục lại chân khí của mình càng sớm càng tốt. Đam Mỹ H Văn

Màn đêm buông xuống. Ở thành phố Tử Đằng, nhà họ Vạn đã lờ mờ sáng. Căn biệt thự nơi Đan Thiến ở. Một số người phụ nữ ngồi tụ tập với nhau.

“Còn hai ngày nữa là Tết đến, không biết Giang Cung Tuấn có thể về ăn tết không? Khuôn mặt Hứa Linh buồn bã.

Giang Cung Tuấn đã giết nhiều người để cứu họ. Bây giờ cô rất lo lắng, lo lắng cho tình hình của Giang Cung Tuấn. Đường Sở Vi không thể liên lạc lại, cô không biết chuyện gì đang xảy ra trên Thiên Sơn quan.

“Chắc không sao đâu.” Đan Thiển cầm lấy khoai tây chiên, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Sở Vi và Giang Vô Song đã vội vã đến đó. Giang Vô Song thông minh, nhất định sẽ có cách”.

Y Đình Thi cũng tỏ vẻ lo lắng, nói: “Thành phố Thiên Trì hiện tại động tĩnh lớn như vậy. Quân đội được điều động, máy bay chiến đấu điên cuồng bắn phá. Họ đè xuống, nói rằng đó là một cuộc tập trận quân sự. Nhưng đây chắc chắn không phải là tập trận. Đã có điều gì đó thực sự xảy ra?”.

“Đừng lo lắng, không sao cả” Đan Thiển nói: “Giang Cung Tuần là tổng tư lệnh của quân đoàn Hắc Long, còn là tổng chỉ huy quân Xích Diễm. Không phải quân đội đều là của anh ấy sao? Anh ấy đã tạo ra quá nhiều tin đồn đánh bại người khác.