Cường Đại Chiến Y

Chương 784: Đối thủ ngang sức




Nửa tháng, khí tức của Đường Sở Vi càng ngày càng gia tăng. Hiện giờ đã qua bậc Thang trời thứ tư rồi.

Mà dòng năng lượng của máu rùa trong cơ thể đã bị cô hấp thụ gần hết.

Chỉ có điều, thế này còn chưa đạt tới giới hạn.

Máu rùa trong cơ thể cô vẫn còn một ít năng lượng.

Đường Sở Vi đang bế quan.

Mà lúc này tin tức đầu tiên đã lan truyền khắp Giới võ cổ. “Tin mới nhất, môn chủ phái Thiên Môn là Đường Sở Vi”

“Cái gì, Đường Sở Vi?”

“Đường Sở Vị là người nào?”

“Chính là vợ của Giang Cung Tuấn, từng là nữ nhân xấu nhất trong nhà họ Giang, là kẻ đã kéo Giang Cung Tuấn vào biển lửa”

“Không phải chứ, Đường Sở Vi, sao có thể là cô ta được, chuyện này khác gì đem ra làm trò đùa cho thiên hạ?”.

Cũng không biết ai là người truyền ra tin tức này.

Hiện giờ toàn bộ cổ võ giả của nước Đoan Hùng đều biết chuyện Đường Sở Vi là môn chủ phái Thiên Môn.

Lúc này Giang Cung Tuấn đã tới Nam Cương.

Nam Cương, quân khu.

“Long Vương”

Một loạt âm thanh to lớn đều đặn của trực thăng vang đến.

Một vài tướng quân đi tới, đi đầu là Quỷ Viễn.

“Hoan nghênh Long Vương trở về”

Giang Cung Tuần nhìn anh ta, khẽ phất tay.

Ngô Huy bên cạnh khẽ hỏi: “Boss, bây giờ anh đi đâu thế?”

Về biệt thự Hắc Long trước.

Giang Cung Tuấn chậm rãi bước đi..

Rất nhanh đã tới biệt thự Hắc Long.

Tại phòng khách của biệt thự Hắc Long.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ngô Huy, người nào có vấn đề ở Nam Cương?”

“Cũng không nhiều” Ngô Huy mở miệng nói: “Theo như điều tra của em, thì có hai hay ba vị tướng quân ở Nam Cương có vấn đề đều giống vậy, trừ lần đó ra đều là mấy người cấp bậc không cao, cấp cao nhất chính là Quỷ Viễn, nhưng mà tình hình trước đó em có nói qua với anh, anh ta bị ép buộc, hơn nữa hiện tại Thiên Tử cũng đã chết, khoảng thời gian này không phát hiện có vấn đề gì?

Giang Cung Tuấn bình tĩnh nói: “Cho dù là vậy thì cũng phải điều tra”

Ngô Huy hỏi: “Lúc nào thì hành động?”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Không vội, chờ vài ngày nữa, đợi đến lúc tôi gặp được Sở Vị, xác nhận cô ấy vẫn an toàn đã”

Bây giờ Giang Cung Tuấn cũng chỉ thấy lo lắng cho Đường Sở Vi.

Anh định chờ đến lúc gặp được Đường Sở Vi và xác nhận cô vẫn an toàn, sau đó mới đến chấn chỉnh Nam Cương.

Chấn chỉnh xong Nam Cương, tiếp đến là chấn chỉnh thủ đô.

Nếu đàm phán thuận lợi, sau hai ba tháng thủ đô có thể yên bình, có khi còn hơn cả Đoan Hùng.

Chỉ đến lúc đó anh mới không còn vướng bận điều gì nữa.

Đến lúc đó anh mới có thể từ chức, yên tâm quy ẩn.

“Rõ” Ngô Huy gật đầu.

“Chuẩn bị xe, đến Thiên Sơn Quản trước”

Lần này Đường Sở Vi cùng Giang Quốc Đạt quyết đấu ngay tại Thiên Sơn Quan.

Giang Cung Tuấn không biết Giang Quốc Đạt có ở đó hay không.

Nhưng Đường Sở Vi chắc chắn là sex xuất hiện.

“Được, em sẽ chuẩn bị ngay”.

Ngô Huy lập tức lấy di động ra, nhấn số rồi phân phó: “Chuẩn bị xe, Long Vương phải ra ngoài một chuyến”.

Gọi điện thoại xong, Ngô Huy hỏi: “Boss, không phải anh nói quyết đấu còn những một tuần sao, sao phải đi sớm như vậy?”

“Tôi không chờ được”

Giang Cung Tuấn buồn rầu nói: “Bây giờ tình hình Sở Vì không ổn lắm, tôi không biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu, chỉ có thể tới Thiên Sơn Quan đợi trước, Giang Quốc Đạt nhất định phải chết, nhưng có phải là do Sở Vi phải ra mặt ay không”.

Giang Cung Tuấn không muốn Đường Sở Vi phải ra tay.

Giang Quốc Đạt hút chân khí và đánh phế anh.

Nếu không phải trước đó anh đã xem qua Cửu Tuyệt Chân Kinh, lần này muốn khôi phục thực lực cũng quá khó khăn.

Thù này, chính anh sẽ trả.

Đường Sở Vị không cần thiết phải ra mặt.

Nghe vậy Ngô Huy cũng không hỏi nữa.

Rất nhanh xe đã chuẩn bị xong.

Giang Cung Tuấn một mình một xe tới Thiên Sơn Quản trước.

Vốn Ngô Huy cũng muốn đi cùng nhưng Giang Cung Tuấn không cho.

Bởi vì lần này tới Thiên Sơn Quan rất nguy hiểm, cho dù hiện tại thực lực anh mạnh mẽ cũng không dám chắc có thể bảo vệ Ngô Huy an toàn.

Lúc này, Thiên Sơn Quan.

Giữa rừng hoang núi thẳm.

Trên một khối đá.

Nhìn qua chỉ thấy một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu trắng, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đang ngẩn người nhìn xuống vách núi đen thăm thẳm.

Anh ta là Trần Vân.

Đứa con mắc bệnh động kinh của chưởng môn phái Thiên Sơn, anh trai Trần Vũ Yên.

Râm!

Ngay lúc này từ dưới vách núi đen lao lên một bóng người.

Người này vững vàng đứng trên mặt đất.

“Chủ nhân”

Trần Vân lập tức đứng lên, vẻ mặt tôn kính.

Từ dưới vách núi bay lên là một người đàn ông, nhìn qua tuổi không lớn, có lẽ tầm khoảng ba mươi tuổi.

Mặc quần áo dài màu trắng, tóc dài, là trang phục cổ, trên người hắn tỏa ra loại khí chất ung dung thong thả.

“Tình hình thế nào?” Anh ta mở miệng dò hỏi.

“Chủ nhân, môn chủ phái Thiên Môn gửi khiêu chiến tới Giang Quốc Đạt, quyết đấu ngay tại Thiên Sơn Quan, cũng có tin tức nói rằng môn chủ phái Thiên Môn là Đường Sở Vị, là vợ của Giang Cung Tuấn”

“Đường Sở Vi là môn chủ phái Thiên Môn?”

Nghe đến đây, người đàn ông ba mươi tuổi mặt mày trắng nõn có vẻ rất kinh ngạc.

Khoảng thời gian này anh ta đã điều tra về thân phận của môn chủ phái Thiên Môn nhưng vẫn không có kết quả.

Ngẩn người một lúc, anh ta hỏi: “Tin tức là ai truyền ra?”

Trần Vân nói: “Chuyện này tôi không biết, đúng rồi, theo một thông tin đáng tin cậy, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở thủ đô, tới nhà họ Giang một chuyến sau đó đi Nam Cương, tính toán thời gian hiện tại có lẽ cũng đã đến thành phố Nam Cương”

“Giang Cung Tuấn không phải bị Giang Quốc Đạt hút chân khí rồi đánh phế, trở thành một người tàn phế rồi sao?”

Nghe vậy, Trần Vân lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết”

Lúc này di động của Trần Vân vang lên, anh ta lấy ra nhìn một chút, sau đó nói: “Có tin mới, Giang Cung Tuấn lái xe tới Thiên Sơn Quan”

“Ừm” Người đàn ông mặc trang phục cổ màu trắng gật đầu, nói: “Lần này tôi tự đi gặp Giang Cung Tuấn, Mông Quốc nguy hiểm như vậy cậu ta vẫn sống sót, đúng là mạng lớn”

“Chủ nhân, người ra mặt có sao không?”

“Là thời điểm để xuất hiện”

Người đàn ông nói xong, thân thể chợt lóe lên, tựa như một bóng ma, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt của Trần Vân.

Giang Cung Tuần lái xe tới Thiên Sơn Quản trước.

Nửa ngày sau anh đã có mặt tại Thiên Sơn Quay

Phía trước không còn đường đi.

Anh tắt máy xuống xe.

Vừa mới đặt chân xuống, anh lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ.

Người này không hề bình thường, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn cũng không thể phát hiện, phải đến lúc hắn xuất hiện anh mới nhìn ra.

Anh đứng trước cửa xe, thấy cách mình khoảng trăm mét là một người đàn ông áo trắng lại lầm.

Người đàn ông áo trắng bước tới trước mặt Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vị khách không mời mà tới trước mặt.

“Anh là ai?”

Vẻ mặt anh đầy đề phòng.

“Ha ha, Giang Cung Tuấn, cuối cùng cũng gặp cậu” Người đàn ông áo trắng xuất hiện trước mặt nhìn thấy anh, khuôn mặt liền mang theo đầy ý cười.

“Cuối cùng cũng gặp?”

Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ người này luôn chú ý anh, đang âm thầm quan sát anh ư?

“Anh là?”

Anh vừa dứt lời, người đàn ông áo trắng nhanh chóng ra tay.

Trong chớp mắt tiến sát đến người anh.

Người kia đánh ra một chương vừa sắc bén mạnh mẽ, hướng về phía Giang Cung Tuấn mà tấn công.

Giang Cung Tuấn cũng nhanh chóng xuất thủ, thúc giục chân khí, trong nháy mắt chín luồng chân khí từ trong cơ thể tuôn trào, tập trung tại đan điền, hình thành cả chân khí Thiên cương.

Chân khí Thiên cương hội tụ trong lòng bàn tay, anh nâng tay tấn công đối thủ.

Ầm!

Hai đòn tấn công của hai bên va chạm.

Một luồng khí đáng sợ thổi tới.

Giang Cung Tuấn vừa mới dừng xe, trong nháy mắt đã bị không khí hất tung đi, biến thành một đống sắt vụn.

Mà nham thạch xung quanh đường cái cũng bị làn khí này làm cho rung động.

Giang Cung Tuấn và đối thủ đồng thời lùi ra sau mấy bước.

Người đàn ông áo trắng chỉ cảm thấy cánh tay hơi run lên, khuôn mặt trắng nõn giờ tối sầm lại, nhịn không được mà kinh hãi. “Một khí tức đáng sợ”

Giang Cung Tuấn bị chấn động khiến khuyết quay cuồng, yết hầu nóng lên.

Anh phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng lại cưỡng ép nuốt ngược trở về.

“Anh rốt cuộc là ai?”

Anh thầm khiếp sợ.

Anh đã bước qua bậc Thang trời đỉnh phong thứ năm, miễn cưỡng đã chạm tới bậc thứ sáu.

Người này vậy mà có thể đỡ được đòn tấn công của anh.

Cũng quá đáng sợ rồi.

“Lan Đào

Người đàn ông áo trắng mở miệng nói.

Lan Đà?

Giang Cung Tuấn sửng sốt, đây lại là ai nữa?