Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 49: Tình ý khi còn bé




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Cũng không biết Nạp Lan Thần Dật dùng biện pháp gì, thế nhưng hắn thật sự mời thái y tới cho nàng. Thái y viết đơn thuốc cho nàng. Cánh tay Nam Ức Tịch vốn đang cảm thấy đau rát nhưng lập tức dịu mát hơn rất nhiều, như không cảm thấy bị thương.

Về sau mấy ngày, mỗi ngày Nạp Lan Thần Dật đều sẽ tìm đến nàng chơi.

Nàng vẫn một mình ở tại thiên viện, một người phục vụ cũng không có. Mỗi ngày nàng ngoại trừ xem đủ thể loại sách, học tập phong phú các đồ vật ở ngoài, cũng chỉ có thể tự mình nói chuyện với mình. Buồn cười nhất chính là, mỗi ngày nàng tự nói chuyện một mình, thời điểm thật vất vả mới thấy người khác, lại không thể nói chuyện.

Chỉ vì thân phận của nàng bây giờ là thái tử Nam Hải Nam Dận, mà không phải Nam Ức Tịch. Thỉnh thoảng nói hai câu, nàng có lẽ còn có thể giả bộ, nhưng nàng phải bắt chước giọng nam, đối với một tiểu nữ hài mới sáu tuổi mà nói, thật sự quá khó khăn. Vì vậy nàng chỉ có thể không nói chuyện.

"Nam Dận, tại sao cho tới bây giờ ngươi đều không nói chuyện? Thật sự là do đến Đông Lâm bị dọa đến sợ sao?" Nạp Lan Thần Dật ngồi bên người Nam Ức Tịch, khóe môi cười nhợt nhạt, mà Nam Ức Tịch bên người nhìn hắn, dù cho mới tám tuổi, Nạp Lan Thần Dật cũng đã mị hoặc khác thường.

Nam Ức Tịch chỉ thảm nhiên cười, vẫn như cũ không nói lời nào, Nạp Lan Thần Dật thấy vậy, khẽ nhíu mày, đưa tay sờ đầu Nam Ức Tịch, cười nói, "Nam Dận, ngươi là do sợ nói sai sao? Không có việc gì đâu, ở trước mặt ta ngươi có thể tùy tiện nói."

Ngửa đầu nhìn Nạp Lan Thần Dật cao hơn mình nửa cái đầu, Nam Ức Tịch chỉ cảm thấy đôi mắt hắn rực rỡ khiến những ngôi sao cũng mặc cảm, nàng từ từ lộ ra một nụ cười, nói với hắn, "Nạp Lan Thần Dật, cám ơn ngươi."

Cố ý làm mất tiếng khiến cho giọng nói của nàng nghe như nam hài, nàng không phải không tin Nạp Lan Thần Dật, nhưng ở nơi Đông Lâm này, mỗi một bước cũng có thể là vách đá vạn trượng, nàng không thể không cẩn thận. Nếu nàng xảy ra điều gì không may, bị dính líu không chỉ mình nàng, còn có ca ca, phụ hoàng, mẫu hậu, thậm chí là cả Nam Hải.

Nghe được Nam Ức Tịch nói chuyện, nụ cười Nạp Lan Thần Dật càng đậm, khóe môi cũng không tự giác nâng lên, hắn lôi kéo tay Nam Ức Tịch ở trong tiểu viện chạy nhảy.

Đối với bọn hắn mà nói, bọn họ đều là người trầm lặng, thường ngày nhận hết khi dễ, chưa từng vui vẻ thoải mái cười đùa ? Bọn họ cùng một loại người, bởi vì trùng hợp mà quen biết hiểu nhau, tin tưởng lẫn nhau, vì vậy, bọn họ càng đi càng gần.

Nhưng ngày thoải mái không được bao lâu, Nạp Lan Nhược Phong liền mang theo một đám người hầu xuất hiện trong tiểu viện Nam Ức Tịch, Nạp Lan Nhược Phong thấy Nạp Lan Thần Dật không có ở đây, liền đưa ánh mắt trêu ngươi nhìn về phía Nam Ức Tịch, châm chọc cười nói, "Bản thái tử lại không biết, chuyện lần trước, làm cho hai người phế vật các ngươi lại trở thành bạn tốt?!"

Nam Ức Tịch đứng ở góc tường, có chút sợ hãi nhìn Nạp Lan Nhược Phong và một nhóm người sau lưng hắn, không nói câu nào. Nạp Lan Nhược Phong thấy, càng thêm giận.

Cái kẻ con tin này đang xem thường hắn sao? Rõ ràng biết nói, lại cố ý không trả lời lời hắn? ! Trong lòng hắn hiện ra một tia ác niệm, Nạp Lan Nhược Phong bảo người bên cạnh kéo Nam Ức Tịch tới bên cạnh hồ nước.

Hơi sức Nam Ức Tịch vốn nhỏ, huống chi bọn họ người đông thế mạnh, nàng càng không phải đối thủ, vì vậy nàng định không giãy giụa, mặc cho bọn họ kéo nàng đến bên hồ.

"Nếu như ngươi mở miệng cầu xin ta...ta sẽ bỏ qua ngươi, như thế nào?" Nạp Lan Nhược Phong nhìn thẳng Nam Ức Tịch, nói từng chữ.

Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn hồ nước sau lưng sâu không thấy đáy, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, tuy nhiên nàng quật cường cắn môi, không chịu cầu xin tha thứ.

Nạp Lan Nhược Phong thấy thế, đưa tay đẩy Nam Ức Tịch vào hồ nước, nhìn Nam Ức Tịch ở trong hồ nước liều mạng giãy giụa, khóe môi hắn hiện ra nụ cười, từ từ nói, "Hừ! Đúng là ương ngạnh giống Nạp Lan Thần Dật, bản thái tử cũng muốn nhìn một chút, ngươi có chịu được cảm giác sắp chết chìm này hay không!"

Nam Ức Tịch nhìn gương mặt tinh sảo của Nạp Lan Nhược Phong, chỉ cảm thấy hắn còn kinh khủng hơn cả địa ngục Tu La, thân thể của nàng ở trong hồ nước chìm chìm nổi nổi, cái mũi của nàng dìm trong nước khiến nàng sặc vài miếng nước, nàng chỉ cảm giống như không thể hô hấp, giống như sau một giây sẽ chết đi, nhưng bản năng sinh tồn lại khiến cho nàng không ngừng giãy giụa.

Mắt thấy nàng sắp chìm xuống, Nạp Lan Nhược Phong lại kéo nàng một ngoi lên nước nhưng không đợi nàng kịp thở một hơi, hắn lại buông tay ra. Tra tấn như vậy, như tử vong quanh quẩn bên người.

"Dừng tay! Các ngươi đang làm gì!" Một cái tay lôi nàng ra khỏi mặt nước, Nam Ức Tịch lập tức tham lam hô hấp không khí, nước sặc vào bên trong mũi đã được ho ra, nhưng vẫn khiến cho lỗ mũi nàng ê ẩm, hết sức khó chịu.

Nạp Lan Nhược Phong thấy Nạp Lan Thần Dật đột nhiên xuất hiện, nụ cười trên mặt không giảm, rất âm khí nói, "Ơ, thập nhất đệ cũng tới. Nhìn hai người các ngươi cùng chung hoạn nạn, người không biết còn tưởng rằng là thanh mai trúc mã!"

Lúc đó Nạp Lan Nhược Phong đã mười một mười hai tuổi, sinh ở hoàng thất, khiến cho hắn hiểu được tình cảm nam nữ sớm hơn so với đứa trẻ bình thường, không khỏi trêu trọc nhìn Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịch, từ từ cười nói, "Ta nói này thái tử Nam Hải nhìn qua rất giống nữ oa, thật đáng tiếc, nếu là nữ oa, có lẽ bản thái tử còn có thể thương hương tiếc ngọc một chút!"

Một câu nó của Nạp Lan Nhược Phong khiến cho sắc mặt Nam Ức Tịch càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, nhìn không thấy chút sức sống. Mọi người không biết suy nghĩ của nàng, chỉ cho là nàng bởi vì chết chìm mà không được cứu nhanh, trong mắt Nạp Lan Nhược Phong cũng thoáng qua vẻ kinh hoảng, hắn chỉ muốn hành hạ bọn họ một phen, cũng không dám thật sự muốn tính mạng bọn hắn, vì vậy thấy sắc mặt của Nam Ức Tịch, hắn liền lập tức bảo người khác lôi nàng tới.

"Thật sự là xúi quẩy, chơi không vui! Chúng ta đi!" Nạp Lan Nhược Phong chỉ sợ Nam Ức Tịch xảy ra chuyện gì liên lụy đến người hắn, vì vậy không tiếp tục trêu Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, mang theo một đám hoàng tử quyền quý rời đi.

Nạp Lan Thần Dật nhìn sắc mặt Nam Ức Tịch tái nhợt, thấy vết thương trên tay nàng lại một lần nữa nứt ra, không khỏi đau lòng tự trách nói, "Thật xin lỗi, đều là ta hại ngươi."

------ lời ngoài mặt ------

Nam nữ chủ có phải đã có tình ý từ khi còn bé hay không —— ha ha