Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 94




Nhưng cho dù anh ta là một kẻ điên, nhưng cũng có đủ thực lực để điên.

Tống Tân nhớ lại một đống đạo cụ và dị năng khiến người ta hoa mắt trên tư liệu của anh ta, trong lòng biết rõ hôm nay cô không thể đánh bại được anh ta. Nếu không muốn chết, cô chỉ đành nghĩ cách thuyết phục anh ta.

Cô hỏi: “Ngày xưa đi học anh cũng xếp thứ 2 à?”

Sắc mặt Đại Hào càng thay đổi, ho khan một tiếng: “Ngày xưa là do ông đây éo muốn học nhé! Nếu không hạng nhất có gì khó! Đừng có đánh trống lảng, chờ 002 xử lý xong những kẻ vướng víu khác, tôi sẽ từ từ chậm rãi giết hai người!”

Trong lúc họ nói chuyện, 002 đã gi3t chết hai người chơi trốn trong phòng, đi về phía cuối hành lang.

Tống Tân nhìn thấy bóng lưng anh ta khuất sau đầu cầu thang, quay sang nhìn Trọng Phong một cái rồi nói với Đại Hào: “Anh nói không sai, 002 quả thực không bằng 001. Nhưng chỗ anh ta không bằng 001 không phải vì cái đánh số vớ vẩn này.”

Đại Hào cười nhạo: “Nói hươu nói vượn, 002 không chỉ biết rất nhiều loại võ công giống 001, bề ngoài cũng hoàn toàn không thua kém. Thậm chí còn có ngũ giác như con người. Ngoại trừ đánh số, nó không có bất cứ điểm nào thua 001!”

Tống Tân cầm lấy tay Trọng Phong, giơ lên, nói: “Anh ta thua kém 001 ở chỗ không ai coi anh ta như người. Anh coi anh ta như cỗ máy giết người, là một đạo cụ không có có sinh mạng, ngay cả tên cũng không đặt. Như vậy anh ta thực sự chỉ là một đạo cụ mà thôi.”

Cô cũng bắt chước anh ta cười khẩy một tiếng, nói tiếp: “Chỉ là một đạo cụ, quả thực kém Trọng Phong của tôi. Anh có tin không, cho dù bây giờ anh giết tôi, làm hỏng Trọng Phong thì 002 của anh vĩnh viễn kém anh ấy?”

Ánh mắt Đại Hào hơi thay đổi, ngay sau đó lại cười rộ lên: “Đúng là dẻo mỏ, tôi suýt nữa đã tin rồi.”

Tống Tân cũng cười: “Anh không tin cũng không sao, tôi tin khán giả đều sẽ nghĩ giống tôi. Anh có thể vĩnh viễn cho rằng anh và người máy trí năng của anh là số một, nhưng trong lòng người khác…. Vĩnh viễn sẽ không phải.

“Đừng có nói hươu nói vượn, cô có tin tôi có thể giết cô luôn bây giờ không?” Đại Hào cười nhạt: “Giết cô đơn giản tựa như bóp ch3t một con kiến thôi.”

Tống Tân không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn anh ta, cười nhạt.

Đại Hào có vẻ tức giận, anh ta đưa tay túm cổ áo Tống Tân, Trọng Phong lại nhanh chóng chắn phía trước, miêu đao đặt lên cổ anh ta.

“Em đi đi!” Trọng Phong không quay đầu lại, nói với Tống Tân.

Tống Tân không đi, ngược lại bước về trước hai bước, đứng ở bên cạnh Trọng Phong, cũng rút dao găm ra.

Ánh mắt Đại Hào nhìn lướt qua con dao trong tay cô, dường như cảm thấy buồn cười, vừa cười to vừa nói: “Lấy trứng chọi đá, cô bị ngốc à?”

Tống Tân trầm ngâm: “Anh đã định xử lý xong những người khác sẽ giết chúng tôi, vậy trong khoảng thời gian này, chúng tôi có thể tự do hành động đúng chứ?”

“Đương nhiên.” Đại Hào rất tự tin vào thực lực của mình: “Trước khi những kẻ khác chết hết, hai người có thể tùy ý trốn đâu cũng được.”

Tống Tân kéo Trọng Phong, xoay người chạy.

Cô dùng tốc độ cực nhanh, kéo Trọng Phong chạy lên tầng. Ở khúc cua cô thấy biển báo tầng ba.

Trên hành lang tầng ba có một thi thể, trong một gian phòng cách đó không xa còn có tiếng đánh nhau.

Tống Tân nhìn hai bên, chạy vào một căn phòng bên cạnh cầu thang, rồi đóng cửa lại.

Đây là một bệnh viện bỏ hoang, trong phòng đặt hai chiếc giường bệnh, bọn họ bê giường chặn cửa.

Tống Tân không ngờ sẽ gặp Đại Hào nhanh như thế, càng không ngờ anh ta cố ý tới giết cô.

Đối mặt với loại người này, ngay cả chút khả năng phản kháng cũng không có. Hiện giờ phải làm gì để trốn thoát đây?

Tống Tân đi đến bên cửa sổ nhìn, lại thấy bên ngoài là một vùng trắng xóa. Hiển nhiên tòa nhà này là địa điểm trò chơi diễn ra, người chơi không thể ra ngoài.

Nhưng ở nơi này, dù trốn ở đâu cũng không có chuyện trốn nổi ba ngày không bị phát hiện!

Quy tắc của trò chơi lần này rất đơn giản, hoặc là sống qua ba ngày, hoặc là chỉ còn một người.

Cô và Trọng Phong không trốn được ba ngày, cũng không giết được Đại Hào.

Chẳng lẽ… Chỉ còn cách liều mạng đọ sức một lần à?

“Xin lỗi.”

Trọng Phong đột nhiên lên tiếng.

Tống Tân sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”

“Bởi vì tôi không bảo vệ được em, còn làm hại em. Không phải anh ta muốn giết em, mà là muốn giết tôi.” Trọng Phong nói: “Không bằng để anh ta giết tôi, tôi chết rồi anh ta sẽ không giết em.”

“Đừng nói linh tinh.” Tống Tân nhíu mày: “Trước kia anh từng nói, chỉ cần anh sống sẽ không để em phải chết. Bây giờ em trả lại những lời này cho anh. Chỉ cần em còn sống anh sẽ không chết.”

Trọng Phong bật cười: “Tôi may mắn hơn 002 rất nhiều, anh ta hoàn hảo hơn tôi nhưng không có được một chủ nhân tốt. Tôi rất vui, em đối tốt với tôi như vậy tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tôi chỉ là đạo cụ người máy, chết cũng không sao. Em trốn ở đây, đừng đi ra ngoài.”

Dứt lời anh liền đứng dậy, dịch giường bệnh chặn cửa ra.

Tống Tân chắn trước mặt anh: “Đừng thế, anh chờ một chút, em sẽ nghĩ ra cách. Trước kia em cũng đã nói rồi, em sẽ không để anh bị thương!”

Trọng Phong cười đưa tay xoa đầu cô: “Trước kia đều là tôi nghe lời em, lần này em nghe tôi, được không?”

Tống Tân gạt tay anh ra, cắn răng nói: “Không được, em vĩnh viễn sẽ không nghe lời anh. Em ra lệnh cho anh ngoan ngoãn chờ ở đây, không được đi đâu hết!”

“Tôi phải bảo vệ em.” Trọng Phong cúi đầu cởi miêu đao treo bên hông đưa cho Tống Tân: “Em mang nó theo, cho dù tôi chết nó cũng sẽ không biến mất.”

Tống Tân không có cầm lấy, cô đứng chặn trước cửa, cúi đầu không để ý đến anh, cố gắng để con tim bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách.

Trong tài liệu của Đại Hào có ghi sở thích của anh ta là giết người, mà vừa rồi anh ta quả thực cũng ra lệnh cho 002 giết hết người chơi mà không hề chớp mắt.

Anh ta là một kẻ điên, cho dù Trọng Phong chết, anh ta cũng sẽ không tha cho Tống Tân.

Mà Tống Tân cũng đã hiểu, tại sao anh ta lại trở thành người chơi được chúng nó yêu thích nhất, tại sao lại có nhiều đạo cụ như vậy.

Tất cả là vì anh ta thích giết người.

Anh ta sẽ không chậm rãi hoàn thành trò chơi dựa theo quy tắc, thậm chí trước khi trò chơi sắp hoàn thành còn giết hết đồng đội. Như vậy, anh ta sẽ lấy được đạo cụ của những người khác.

Tác phong này của anh ta lại chính là thứ khán giả ngoài hành tinh kia thích xem.

Kể cả trò chơi lần này, chúng nó đồng ý với Đại Hào, chia cho anh ta và cô vào cùng một trò chơi, không phải vì muốn xem trò mèo vờn chuột này sao?

Cuộc chiến giữa hai người duy nhất trên Trái đất sở hữu người máy trí năng, chúng nó đương nhiên thích xem!

Làm thế nào mới có thể đánh bại Đại Hào… Không, phải nói là, làm thế nào mới có thể thoát khỏi tay anh ta?

Tống Tân nhíu mày, trong lòng nặng nề như bị đè bởi một ngọn núi lớn.

Cô không nghĩ ra cách, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu người này. Cô biết ai cũng có nhược điểm, có lẽ tìm được nhược điểm của anh ta bọn họ sẽ lật ngược được tình thế, vấn đề là… Nhược điểm ấy là gì?

“Em chưa bao giờ hỏi tôi sau khi trò chơi kết thúc có được giữ tôi lại hay không.”

Trọng Phong đột nhiên lên tiếng, Tống Tân ngẩng phắt lên nhìn anh.

Anh cười nói: “Tôi không thể ở lại, tôi sẽ bị thu về giống các đạo cụ khác. Cho nên sớm muộn gì tôi cũng phải rời xa em, chẳng qua bây giờ là sớm hơn một chút mà thôi. Ít nhất tôi còn có thể bảo vệ em thêm một lần. Để tôi đi đi.”

Tống Tân cắn môi, cho đến khi nếm thấy mùi máu tươi trong miệng, qua một hồi lâu mới nói: “Em đã nghĩ ra cách, chúng ta sẽ không chết.”

Trọng Phong nghiêng đầu, dường như không tin lắm.

Tống Tân cười nói: “Em không lừa anh đâu, đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài.”

Trọng Phong không biết cô muốn làm gì, sững sờ không cử động.

Tống Tân liền tự mình đi đẩy giường bệnh. Cô cúi đầu cực thấp, Trọng Phong không nhìn thấy vẻ mặt cô.

Thật ra cô không có cách nào cả, cô chỉ muốn trước khi 002 giết sạch những người chơi khác có cơ hội tìm hiểu Đại Hào.

Anh ta từng nói chờ giết hết những người khác xong mới đến lượt cô, như vậy ít nhất trong đoạn thời gian này cô và Trọng Phong đều an toàn.

Tên kia để ý thứ tự như thế, trước sự theo dõi của tất cả mọi người hẳn sẽ không đến mức lật lọng.

Trọng Phong giúp Tống Tân kéo giường bệnh ra. Cánh cửa không thể khóa này liền tự động mở ra một chút. Tống Tân bước lên mở cửa, liền thấy Đại Hào đang ngồi dựa vào tường ngay đối diện.

Thấy cô đi ra, Đại Hào nhếch miệng cười châm chọc: “Cuộc nói chuyện cảm động quá. Cô nói xem, nếu tôi thực sự chỉ giết tên người máy trí năng rồi tha chết cho cô… Người xem liệu có khóc vì hai người không?”

Tống Tân vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng sẽ bất giác sinh ra cảm giác căng thẳng. Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh đi về phía anh ta, ngồi xuống bên cạnh: “Còn một thời gian ngắn nữa anh mới ra tay, dù sao cũng rảnh rỗi không bằng tâm sự chút đi.”

Đại Hào có vẻ kinh ngạc: “Tâm sự? Cô định tâm sự chuyện gì?”

Tống Tân nói: “Nói về quá khứ xem? Trước kia anh làm gì?”

Anh ta cười khinh thường: “Chẳng làm gì cẩ.”

“Ăn bám bố mẹ?” Tống Tân liếc nhìn anh ta.

Đại Hào trừng mắt, nhìn có vẻ có chút xù lông: “Nói linh tinh, cô mới ăn bám! Ông đây trước kia là xã hội đen, xã hội đen hiểu không?”

“Ò.” Tống Tân gật đầu: “Là loại côn đồ bắt nạt người già, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em, trấn lột tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học để đi chơi game ấy hả?”

“Con mắt nào của cô thấy tôi là côn đồ?” Tay đặt trên đầu gối của Đại Hào siết thành nắm đấm: “Ông đây có cả trăm thằng em! Hiểu chưa?”

Vừa nghe đã biết là khoác lác.

Tống Tân nhìn anh ta, gật đầu nói: “Hiểu, hóa ra trước kia anh rất lợi hại. Mấy trăm người cơ, bình thường cũng hay phạm pháp đúng không?”

“Nói linh tinh.” Đại Hào hừ lạnh.

Tống Tân hỏi tiếp: “Vậy anh ngồi tù bao giờ chưa?”

Đại Hào vừa mới há miệng phát ra một âm tiết thì ngừng lại, quay đầu nói: “Tra hộ khẩu à? Cô đừng nói nữa, yên lặng chờ chết đi!”

Tống Tân vẫy tay với Trọng Phong, ra hiệu cho anh đến ngồi, sau đó nói: “Thật ra chúng ta không thù không oán, chẳng qua anh cảm thấy có 001 thì người máy trí năng của anh không phải độc nhất vô nhị thôi.”

“Tôi nghĩ thế nào không quan trọng.” Đại Hào nhíu mày: “Quan trọng là các người nhất định sẽ chết trong tay tôi.”

Tống Tân cười: “Tôi biết anh làm được, nhưng giết chúng tôi thật ra không có lợi cho anh.”

Đại Hào hừ lạnh: “Sao, lại nghĩ ra câu nào lừa dối tôi hả?”

Tống Tân lắc đầu, nói: “Tôi nói sự thật thôi.”

Dứt lời, cô cúi đầu bật vòng tay, vốn định cho Đại Hào xem xếp hạng, nào ngờ khi bật lên ngay cả chính cô cũng kinh ngạc….

Cô vốn đứng hạng hai mươi mấy, bây giờ đã thăng lên hạng 15!

Nhanh vậy? Chẳng lẽ là vì những gì Trọng Phong nói trong phòng lúc vừa rồi?