Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 669: Đạo Tắc Pháp Thân






Thân là một Thánh Quân sơ giai, hắc y nhân cũng không phải ăn chay, nãy giờ bị Diệp Mị Nhi xuất kỳ bất ý đánh cho không ngóc đầu lên được chỉ là do quá mức bất ngờ không kịp phản ứng, cũng như là thế tiến công của nàng thực sự quá mức chặt chẽ, khó mà tìm ra được một chút kẽ hở để có thể bình tâm tĩnh khí.

Chỉ là hiện tại có một cơ hội thở dốc, hắc y nhân liền trở lại đúng vị thế của mình, một cường giả Thánh Quân sơ giai hàng thật giá thật.
“Cút!! Lĩnh Vực!!!”
Hắc y nhân trông thấy Diệp Mị Nhi lao đến như sao băng nhưng không hề sợ hãi, trái lại tâm tình biệt khuất nãy giờ dâng lên, hắn há miệng gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Không gian xung quanh người hắn vặn vẹo một trận, sau đó ánh sáng giống như bị một cái lỗ đen hút vào, toàn bộ không gian trong bán kính mấy chục dặm đột ngột trở nên tối đen không có chút ánh sáng nào, giơ bàn tay lên không thấy nổi năm ngón.

Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì to tát lắm, võ giả đạt đến tầng thứ này, mắt chỉ là một giác quan phụ trợ mà thôi, chính thức dùng đến vẫn là lực lượng thần thức.
Nhưng mà ở trong khoảng không tăm tối này, thần thức dường như mất linh, phóng ra ngoài liền trực tiếp bặt vô âm tín, một đi không trở lại, hoàn toàn không có một chút tác dụng gì cả.
Nhìn vào biểu hiện này có thể khẳng định một điều đó là Lĩnh Vực của hắc y nhân là một Lĩnh Vực ám thuộc tính, nhưng không phải là dạng Lĩnh Vực công kích mà thuộc dạng phụ trợ, gia cường hiệu ứng bất lợi cho địch thủ.

Trên thực tế, đây là chuyện thường thấy đối với Lĩnh Vực ám thuộc tính, lấy sự đa dụng, mê huyễn, hiệu ứng bất lợi làm chủ, năng lực công kích không có được bao nhiêu, Ám Chi Lĩnh Vực Hắc Ám Tù Lung như của Nhạc Tư Kỳ thực ra rất hiếm có, dù sao đó cũng là một cái Lĩnh Vực thiên về công kích.

Tạm thời bỏ qua vấn đề Lĩnh Vực của hắc y nhân là loại hình công kích hay phụ trợ, vấn đề đáng quan tâm đó là, cái thứ này giống như là sinh ra để áp chế Diệp Mị Nhi vậy.

Bản thân Diệp Mị Nhi là một Huyết Ma, nhục thân cường đại, lực lượng vô địch, kháng tính với công kích linh lực hay pháp tắc chi lực đều vô cùng cao, nhưng nàng cũng có nhược điểm chí mạng, đó là bản thân không có thủ đoạn liên quan đến tinh thần lực và linh hồn.
Nếu là bình thường thì cũng thôi, nàng có thể dựa vào ưu thế nhục thân khủng bố của mình để nhất lực phá vạn pháp, chỉ là ở trong trường hợp này, nàng liền bó tay chịu chết, trực tiếp biến thành cái bia ngắm sống cho người khác công kích, tinh thần vốn không phải là thế mạnh của nàng.
Không hẳn là nàng yếu đối với công kích linh hồn hay tinh thần, mà vấn đề nằm ở chính bản thân Diệp Mị Nhi, nàng có thể kháng cự lại hai loại hình công kích này, nhưng bản thân nàng cũng không có biện pháp tạo ra công kích tương tự, thậm chí tinh thần lực của nàng không mạnh hơn đồng cấp võ giả là bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào thiên phú của chủng tộc để đối kháng với loại hình công kích này mà thôi.
Diệp Mị Nhi chỉ thấy hai mắt mình tối sầm lại, tinh thần lực vốn không ra gì của mình phóng ra ngoài liền mất dạng, nàng liền trực tiếp biến thành người mù, mất đi cảm tri của mình với thế giới xung quanh, cứ như vậy mà theo quán tính lao thẳng xuống mặt đất, chỉ là đòn tấn công của nàng đã trượt mất mục tiêu.
Đứng thẳng người dậy, Diệp Mị Nhi cố gắng mở rộng giác quan của mình ra xung quanh, khứu giác ngửi lấy mùi trong không khí, xúc giác cảm nhận từng chút dao động như có như không.

Nàng trông có vẻ ngờ nghệch, nhưng ở trong chiến đấu thì nàng không hề kém cỏi chút nào, phản ứng của nàng trước tình thế khó xử này vô cùng nhanh chóng, cũng là phương án tối ưu nhất, phải biết rằng tuy nàng không có sở trường tinh thần lực, nhưng nhục thân của nàng cường đại, đồng nghĩa với các giác quan cũng linh mẫn hơn người khác vô số lần, tạm thời sử dụng để thay thế cho thị giác và thần thức cũng không phải không được.
Chỉ là nếu ở trong trường hợp khác thì có lẽ như vậy đã là đủ, nhưng vào thời điểm hiện tại, đối thủ của nàng cũng không phải dạng vô năng, mà là một Thánh Quân cường giả thân kinh bách chiến, thực lực cường đại.

Xúc giác của Diệp Mị Nhi cảm thấy không khí dao động, nhưng đợi đến khi nàng cảm nhận được sự xáo trộn trong không khí, cơ thể nàng đã không kịp phản ứng, một tiếng gió rít cất lên, sau đó ở trong màn đêm tăm tối, dường như có một đạo quang mang xẹt qua.
“Xoạt!!”
Máu tươi cuồng phún lên không trung, Diệp Mị Nhi phản ứng nhanh nhưng đối phương còn nhanh hơn, nàng không thể hoàn toàn tránh né được công kích đánh tới, bả vai nàng bị một vật thể sắc bén cực điểm chém vào, vết thương kéo dài từ bả vai kéo xuống gần một gang tay, xương quai xanh bị chặt đứt, nửa bên vai của nàng thiếu chút nữa bị cắt đứt rời khỏi cơ thể.
Cơn đau nhức thấu xương truyền tới đại não, chỉ là đối với Diệp Mị Nhi mà nói, một chút đau đớn này không đáng vào đâu, nhưng bị đánh trúng mà không thể trả đòn khiến tâm tình vốn kém cỏi của nàng lúc này càng trở nên hỏng bét hơn.
Hai mắt Diệp Mị Nhi lóe lên quang mang cuồng loạn, nàng cũng mặc kệ xung quanh ra sao, trực tiếp tung quyền tung cước đánh bừa bãi, lực lượng khủng bố phóng xuất ra ngoài hóa thành những cơn cuồng phong bạo vũ liên miên bất tận, không gian xung quanh nàng bị chấn cho tan vỡ, mọi thứ trong bán kính mấy trăm mét bị dư kình của nàng nghiền nát thành cám bã.
Nhưng mà kết quả ra sao cũng không cần phải nói, công kích của Diệp Mị Nhi có cuồng bạo, có lăng lệ đến đâu thì cũng không thể nào chạm tới chéo áo của đối phương, ngược lại, bởi vì công kích lung tung mà trên người nàng xuất hiện rất nhiều sơ hở, hắc y nhân thân ở trong Lĩnh Vực của bản thân, chỉ nhằm vào những sơ hở đấy để ra tay.
Tuy rằng không thể đạt đến cảnh giới bách phát bách trúng, nhưng hắc y nhân càng đánh càng trở nên tinh chuẩn, có vẻ như hắn đã nhạy cảm khám phá được nhịp độ công kích của nàng để ra tay, vết thương trên người Diệp Mị Nhi càng ngày càng nhiều, đành rằng không tổn thương đến căn bản, nhưng nếu hiện tại xuất hiện ánh sáng, ai nhìn vào nàng lúc này cũng sẽ cảm thấy một trận đau lòng.
Chỉ thấy Diệp Mị Nhi toàn thân đẫm máu, trên cơ thể lồi lõm của nàng xuất hiện vô số vết cắt sâu tận xương cốt, không thiếu nơi trực tiếp bị khoét mất một mảng huyết nhục, máu tươi tùy tiện phún xuất nhuộm đỏ mặt đất xung quanh, mỗi một cử động của nàng đều dẫn theo một vòi huyết dịch bắn ra bên ngoài, nàng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong không thể phản kích mảy may.
Ở phía xa, mấy người Lãnh Băng Băng không bị Ám Chi Lĩnh Vực của hắc y nhân ảnh hưởng, nhưng cả bọn cũng không có làm liều mà lao tới trợ giúp, dù sao thì đối phương có thể đánh ngang tay với Diệp Mị Nhi, hiển nhiên là một Thánh Giai cường giả mạnh mẽ, bọn họ đến cả một Thánh Giả nhỏ nhoi cũng không có, tùy tiện xông tới chỉ có thể đưa tới vướng bận, hoàn toàn không có chút trợ giúp nào cả.
Nhìn thấy cả một vùng không gian bị bao trùm trong hắc ám mịt mờ, thần thức không thể tiến vào dò xét, từ bên trong cũng không thoát ra được một chút động tĩnh nào, cả bọn không khỏi có chút lo lắng.

Diệp Mị Nhi mạnh thì mạnh thật, điều đó không ai phủ nhận, nhưng ai nấy đều biết rằng vị mỹ nữ cường giả này có bộ não của một con gấu túi vô tâm vô phế, đánh nhau trực diện còn có điểm khả dụng, nhưng nếu gặp phải kẻ địch lắm chiêu trò mưu mẹo, người bị thua thiệt chắc chắn sẽ là Diệp Mị Nhi không sai lệch đi đâu được.
“Lãnh sư nương, Diệp sư nương sẽ không có chuyện gì chứ?” Nạp Lan Yên Nhiên bất tri bất giác ôm lấy một cánh tay của Lãnh Băng Băng, giọng nói có điểm bất an.

“Hẳn là sẽ không có vấn đề gì, Mị Nhi trông vậy thôi chứ thực lực rất cường đại, sư phụ của con cũng từng nói rằng ở trong cùng một cảnh giới, đến cả chàng ấy cũng gặp khó khăn khi đối đầu với Mị Nhi.

Ta từ trước tới nay chưa từng thấy ai ở trong cùng một cảnh giới có thể thắng qua được sư phụ con, Mị Nhi chắc là có thể xử lí được hắc y nhân kia.

Kể cả Mị Nhi thực sự đánh không lại, đạo tắc pháp thân của Tử Phong cũng không phải là để chơi a.” Lãnh Băng Băng hơi chút nghĩ ngợi nói, câu cuối thì nàng chỉ để trong lòng chứ không nói ra.
Trong khi đó thì Trần Duệ ở bên cạnh một mặt quan sát động tĩnh chiến đấu phía xa, một mặt câu thông với Tần Như Ngọc ở trong chiếc nhẫn.
“Tiền bối, tại sao vừa rồi ngài không ra tay?” Trần Duệ nhíu mày hỏi.
“Bởi vì không cần thiết a, mấy con tôm tép kia vốn không có khả năng tổn thương tới bọn họ, ta tùy tiện ra tay không phải là làm lộ sự tồn tại của ta hay sao? Chẳng phải sư phụ ngươi đã kêu phải giữ kín bí mật này còn gì?” Tần Như Ngọc ung dung trả lời.
“Nhưng mà tình huống vừa rồi cũng vô cùng hung hiểm, nếu không phải Diệp sư nương phản ứng nhanh thì không phải mấy người Lãnh sư nương đã bị bắt rồi sao? Lộ thì lộ thôi, chẳng lẽ sư phụ sẽ trách tội ta hay sao?”
“Ha ha, ngươi đây là đánh giá quá thấp sư phụ của mình rồi, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ yên lòng để cho nữ nhân của mình tiến vào một nơi xa lạ như thế này mà chỉ dựa vào một Thánh Quân cường giả cùng với một đạo tàn hồn rách nát như ta bảo hộ à?” Tần Như Ngọc thiếu chút nữa cười ngất, nàng không phủ nhận Trần Duệ là thiên tài hiếm có kể cả đặt vào thời kỳ thượng cổ, nhưng hắn vẫn thực sự quá thiếu kinh nghiệm đối nhân xử thế, suy nghĩ của hắn vẫn còn quá mức ngây thơ và đơn hướng.
Tần Như Ngọc sợ hãi Tử Phong đến mức sang chấn tâm lí là sự thực, nhưng nàng phải công nhận một chuyện rằng thủ đoạn của nam nhân này vô cùng kinh khủng, bất kể là tâm tính hay mưu toan đều thuộc hàng nhất lưu, nếu hắn chỉ dựa vào chính nàng cùng với Diệp Mị Nhi kia để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người mới là gặp quỷ, đến chính nàng cũng không tin được.
Trần Duệ đang định phản bác, thì giống như là ủng hộ cho lời nói của Tần Như Ngọc, chiến trận phương xa nổi lên dị biến.

Chỉ thấy một trận cuồng phong bạo vũ khủng bố nổi lên, sau đó là một luồng uy áp phô thiên cái địa xuất hiện, trực tiếp chấn cho thiên địa run rẩy, không gian tan vỡ.
Bầu trời trực tiếp tách ra tạo thành khe hở, từ bên trong vươn ra một đạo linh khí cự thủ khổng lồ che khuất cả thương khung, chỉ thấy bàn tay đó hạ xuống sau đó trực tiếp chụp thẳng lên Ám Chi Lĩnh Vực của hắc y nhân, đồng thời một giọng nói vang vọng thiên địa cất lên
“Thứ rác rưởi dám cả gan động tới Mị Nhi của ta?! Muốn chết!!!”
“Ầm!!!!”
Linh khí cự thủ từ trên trời giáng xuống trực tiếp thôn phệ lấy Ám Chi Lĩnh Vực của hắc y nhân sau đó đập mạnh xuống mặt đất, phương viên hàng chục dặm xuất hiện chấn động long trời lở đất, sóng xung kích khủng bố lan tràn đốn ngã cây cối, nghiền nát mọi thứ cản đường, đem đại địa sinh sinh mài nhẵn mịn không chút ngổn ngang.
Sóng xung kích xông tới chỗ mấy người Trần Duệ liền giống như gặp phải một thứ gì đó cản trở, trực tiếp bị đánh tan, cơ mà mọi người lúc này không hề để ý đến chuyện đó, bởi vì giọng nói này đối với tất cả mọi người đều rất quen thuộc.
“Sư phụ??!!” Trần Duệ nghệt mặt ra bật thốt thất thanh, trong đầu loạn thành một bầy.

Tại sao sư phụ lại có mặt ở đây, không phải nơi này cường giả siêu giai như sư phụ không thể tiến vào hay sao, hơn nữa, nếu như sư phụ đã tiến vào, vì cớ gì phải đợi đến lúc này mới hiện thân??
Trần Duệ đầu óc rối bời, câu hỏi xuất hiện trùng điệp, nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi lung tung được lâu, bởi vì từ bên trong đám khói bụi mù mịt phương xa, một thân ảnh đã rẽ khói bay về phía này.
Chỉ thấy Tử Phong ôm lấy Diệp Mị Nhi chậm rãi phi hành tới chỗ đám người Trần Duệ, đúng hơn mà nói thì phải là Diệp Mị Nhi ôm cứng lấy hắn không chịu bỏ ra mới phải.


Trông thấy Diệp Mị Nhi dùng cả hai tay hai chân mà kẹp chặt, đem cả cơ thể treo trên người Tử Phong, khuôn mặt úp thẳng vào trong lồng ngực của hắn cọ qua cọ lại, tiếng hít hà tham lam vang lên một cách rõ ràng mà mọi người không khỏi dở khóc dở cười.
“Sư phụ!!” Nạp Lan Yên Nhiên và Trần Duệ nhìn thấy Tử Phong xuất hiện liền lập tức hành lễ.
“Được rồi, không cần phải câu nệ như vậy.” Tử Phong phất phất tay, nhẹ nhàng nói.
Trần Duệ lúc này cũng nhận ra sư phụ có điểm khác thường, vẫn là ngoại hình soái đến mức phi lý như bình thường, nhưng hiện tại thân ảnh của sư phụ có một chút mờ ảo như có như không, y phục trên người không phải là một bộ bạch y như thường lệ mà thay vào đó là một bộ hắc y có chút kỳ quái, vạt áo của sư phụ giống như là cùng với cái bóng bên dưới chân hòa thành một thể, khí tức của Tử Phong cũng vô cùng hư vô mờ mịt, Trần Duệ rõ ràng nhìn thấy sư phụ đứng ở ngay trước mặt mình nhưng lại có cảm giác như sư phụ đang ở cách xa ngàn vạn dặm.
“Sư phụ đây là…” Trần Duệ ngập ngừng lên tiếng
“À cái này ấy hả? Đây chỉ là một cái đạo tắc pháp thân của ta mà thôi, không có gì đặc biệt cả.” Tử Phong trông thấy ánh mắt của Trần Duệ liền hiểu ý, hắn cười nói.
Đạo tắc pháp thân??? Trần Duệ nghe thấy danh tự này mà không khỏi ngẩn người, tốt xấu gì cũng coi như là nửa cái đồ đệ của Chí Tôn cường giả, hắn biết rất rõ ràng đạo tắc pháp thân là cái đồ chơi gì, diệu dụng ra sao.

Đối với việc sư phụ của mình có thể tạo ra đạo tắc pháp thân hắn không ngạc nhiên chút nào, chỉ là nhìn vào tình thế hiện tại, chắc chắn là sư phụ đã đưa đạo tắc pháp thân đi cùng cả bọn để bảo hộ lúc nguy cấp, vấn đề đó là tại sao hắn lại không biết?!
Trần Duệ nhìn sang bên cạnh, thấy mọi người không một ai có biểu hiện ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tử Phong, thậm chí đến cả Nạp Lan Yên Nhiên cũng vô cùng bình thản, người duy nhất kinh ngạc hình như chỉ có chính mình? Phát hiện ra điều này, Trần Duệ không khỏi có chút ủy khuất, như này rõ ràng là sư phụ đã sớm đem đạo tắc pháp thân đưa cho mọi người, tại sao lại giấu diếm hắn cơ chứ, chẳng lẽ hắn lại không đáng tin cậy như vậy sao?
Tử Phong không cần nhìn cũng đoán được Trần Duệ đang nghĩ gì, chỉ là hắn không có chủ động giải thích, sở dĩ không để cho Trần Duệ biết về sự tồn tại của đạo tắc pháp thân là để cho tên đồ đệ này có thể cảm nhận được nguy cơ mà không buông lỏng tâm trí, tập trung vào lịch luyện, nói cách khác, đây là khảo nghiệm dành cho Trần Duệ.
Còn về vấn đề tại sao Nạp Lan Yên Nhiên không bị khảo nghiệm mà chỉ có một mình Trần Duệ, cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Tử Phong phân biệt đối xử rồi, dù sao thì trong mắt của hắn, Trần Duệ thỏa thỏa nhân vật chính, Nạp Lan Yên Nhiên chỉ là hàng tặng kèm, đối tượng bồi dưỡng chủ yếu chính là Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên chỉ cần ở một bên bán manh cho đẹp đội hình là được.
Hơn nữa, chính Tử Phong cũng có một chút tư tâm, về cơ bản suy nghĩ của hắn đại khái kiểu nữ đệ tử giống như nữ nhi của mình, là để cưng chiều bảo hộ chứ không phải để làm khó dễ, còn nam đệ tử thì khác, ăn chút khổ sở cũng không sao cả.
Tạm thời bỏ qua ánh mắt tràn ngập oán khí của Trần Duệ, Tử Phong liếc nhìn về phía khu vực lòng chảo, lúc này đang diễn ra một trận chiến thảm liệt giữa đám Huyết Ma và những hư ảnh kia.

Chỉ là ngay khi nhìn về hướng đó, sắc mặt Tử Phong biến đổi, hắn vung tay lên một cái, lực lượng pháp tắc khủng bố trong nháy mắt đem toàn bộ đám hư ảnh kia chấn thành phấn vụn, triệt để cắt đứt liên kết giữa bọn chúng và tấm bia đá, đoạn tuyệt con đường phục sinh của bọn chúng.
Lúc này hắn đang cực kỳ ngưng trọng nhìn lên tấm bia đá khổng lồ, ánh mắt của hắn lơ đãng lướt qua Trần Duệ, miệng khẽ lẩm bẩm
"Quả nhiên là khí vận chi tử, vừa mới xông vào bí cảnh đã trực tiếp mò đến được hạch tâm!"