Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1025




Chương 1025

Con ngươi Cố Thanh Hy co rụt.

Giữa khói lửa, nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn biết rõ mình không đánh lại nhưng vẫn không do dự lấy thân mình chặn một đòn tấn công mạnh nhất của Độc Giác Thú cho nàng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng gần như không nhìn rõ Bạch Cẩm, Tịch Thấm, ma chủ bị thương thế nào.

Độc Giác Thú tiếp tục nổi điên, trưởng lão Thiên Phần tộc thấy thế cũng kinh sợ, cố gắng tìm lối ra.

Họ đứng yên thì không sao nhưng vừa động đậy, Độc Giác Thú đã chuyển mục tiêu sang họ, tấn công liên hoàn.

Trưởng lão Thiên Phần tộc đáng thương đã mất đi toàn bộ võ công khi ở đây, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, thoáng chốc đã chết gần hết.

Chuyến đi đến cấm địa là một hồi đả kích to lớn đối với Thiên Phần tộc.

Nhiều trưởng lão nổi danh của Thiên Phần tộc đều chết thảm trong cấm địa.

Nếu không nhờ động tác nhanh nhẹn của Ôn Thiếu Nghi, chỉ sợ tất cả đều phải bỏ mạng ở đây.

“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”

Cố Thanh Hy dìu Dạ Mặc Uyên dậy, chỉ cảm thấy cả người hắn lạnh toát, sức sống đang dần mất đi.

Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy một viên đan dược rồi bỏ vào miệng hắn.

“Dạ Mặc Uyên, ta không cho phép chàng chết, chàng nghe thấy không?”

Dạ Mặc Uyên thấy nàng không sao bèn nở nụ cười trấn an.

Chính nụ cười này làm cay mắt Cố Thanh Hy.

Nàng hoa mắt rồi sao?

Dạ Mặc Uyên tình nguyện hy sinh tính mạng vì nàng?

“Cố cô nương, không thể ở lại nơi này lâu, chúng ta mau đi thôi”.

Bạch Cẩm vừa dứt lời, Ôn Thiếu Nghi lại bị thương nặng, ngã xuống trước mặt họ, máu chảy ra từ khóe miệng hắn ta nhuộm đỏ cả quần áo.

Ma chủ nói: “Các ngươi dẫn tỷ ấy đi trước đi, bổn tọa cản nó, bổn tọa không tin không đối phó được một con súc sinh kia”.

“Ngươi vẫn nghĩ mình là ma chủ à, bây giờ ngươi có võ công không? Ngươi cõng Dạ Mặc Uyên, ta đỡ phía sau. Mọi người, nín thở!”

Dứt lời, Cố Thanh Hy vừa nín thở vừa rải phấn độc nặng gấp mấy lần, nàng muốn làm Độc Giác Thú tê liệt.

Liều lượng rất nặng, tiếc là vẫn không có tác dụng gì với Độc Giác Thú cấp bảy.

Lúc này cánh cửa đá cũng đang đóng lại.

Cố Thanh Hy lại tăng liều lượng của thuốc mê.

Mọi người đều cảm thấy toàn thân tê dại, ngay cả bản thân nàng cũng bị thuốc mình rải làm cho cứng đơ, nhưng Độc Giác Thú lại không có phản ứng gì.

“Đệch…”

Cố Thanh Hy không khỏi mắng một tiếng.

Đã dùng độc nhiều năm như thế mà đây là lần đầu tiên nàng dùng liều lượng lớn cỡ này.