Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 77-1: Con hát trời sinh




Edit: Kiri

Đông Phương Nhuận nhíu nhíu mày, biết thân phận của nữ tử này rồi mà hắn vẫn im lặng đứng đó.

Nử tử kia mặc y phục vàng nhạt, cúi đầu quỳ, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Đông Phương Nhuận cho bình thân, nghi hoặc ngẩng đầu lên, dung mạo như tranh vẽ, đôi mắt như nước hồ thu, trong chớp mắt chạm vào ánh mắt Đông Phương Nhuận, hai gò má liền ửng hồng, vô cùng kiều mị.

Nàng khẽ cắn môi dưới, giọng nói ôn nhu: “Thần nữ Chu Kỳ, va vào Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần.”

Lãnh Hạ chép chép miệng, Đông Phương Nhuận chỉ mặc y phục bình thường, thậm chí ngay cả xe liễn cũng không dùng, rõ ràng là bí mật rời cung, mà nữ nhân này lại quá trùng hợp va phải hắn, cũng quá trùng hợp nhận ra thân phận của hắn, chỉ có thể là do có trưởng bối làm quan bày mưu đặt kế.

Tân hoàng đăng cơ, chuyện chọn phi cũng chỉ là sớm hay muộn, những đại thần kia nghĩ thế cũng không có gì đáng trách, nhưng với tính cách Đông Phương Nhuận, sao hắn có thể để người khác tính toán mình.

Nữ nhân này chỉ thấy ý cười ở khóe môi hắn mà không thấy lãnh ý trong mắt hắn sao…….

Nhưng, Chu Kỳ……..

Họ Chu……….

Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, hắn gật đầu.

Hai người hiểu rõ, thu ánh mắt lại, khóe môi cong lên độ cong hài hước, tiếp tục xem kịch vui.

Một lúc lâu sau, Chu Kỳ đã có chút thấp thỏm, trong giọng nói cũng ẩn chứa sự lo lắng, lại nói lần thứ ba: “Thần nữ Chu Kỳ, va vào Hoàng thượng, tội….. tội đáng chết vạn lần!”

Đến lúc này Đông Phương Nhuận mới chậm rãi nói: “Thì ra là thiên kim phủ Chu ngự sử, bình thân.”

Nàng thở phào một hơi, cố chịu tê mà đứng đạy, tươi cười rực rỡ, hai gò má đỏ ửng.

Còn chưa kịp nói đã nghe Đông Phương Nhuận nói tiếp: “Va phải Trẫm cũng không sao, nhưng hôm nay Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Liệt Vương tới đây làm khách, va phải hai vị khách quý Trẫm không thể cứ thể bỏ qua được!”

Chu Kỳ ngẩn ngơ nhìn hắn, cảm thấy trong giọng nói ôn nhuận kia thấp thoáng lãnh ý, cảm giác lạnh lẽo ấy chạy thẳng vào đáy lòng nàng rồi lan ra toàn thân……..

Lạnh đến thấu xương!

Không đợi nàng giải thích, Đông Phương Nhuận đã cười khẽ một tiếng, không lưu tình chút nào: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha……. Phạt đánh ba mươi đại bản!”

“Hoàng thượng?” Hai mắt trợn to, không dám tin kêu lên.

Nhưng thuộc hạ ở phía sau đã nghe lệnh, túm lấy Chu Kỳ, kéo xuống không thương tiếc.

“Chậc chậc chậc…….” Lãnh Hạ than thở vài tiếng, ngắm nghía ngón tay của Chiến Bắc Liệt, thản nhiên nói mát: “Ba mươi đại bản, cô nương nhỏ bé yếu ớt như thế, cũng mất nửa cái mạng.”

Đông Phương Nhuận bỗng quay đầu, nhìn vẻ mặt trêu tức của nàng, trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh, cười nói: “Đây chẳng phải là điều Vệ Hoàng mong muốn sao?”

Lãnh Hạ nhướn mày cười nhạt: “Ngươi biết ta muốn gì ư?”

“Đừng nói là một mình nàng ta, dù là cả nhà nàng, nếu Vệ Hoàng muốn……” Trong đôi mắt hẹp dài ấy như có một lớp sương mù dày đặc làm người khác không thể thấy rõ tâm tình hắn, Đông Phương Nhuận chậm rãi phun ra: “Nhuận hai tay dâng.”

Lãnh Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn, hắn cũng không hề tránh né, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Bả vai được một bàn tay to ôm lấy, Chiến Bắc Liệt nhướn mày trả lời: “Đa tạ Sở hoàng ưu ái nội tử.”

Hai chữ ‘Nội tử’ này hắn cắn rất mạnh, ai cũng nghe ra thâm ý trong ấy chứ đừng nói là Đông Phương Nhuận.

Không khí của ba người lập tức trở nên kỳ quái, mọi người đi trên đường đều cảm thấy lãnh ý khiến người khác thở không thông.

Chiến Bắc Việt xoa xoa gai ốc trên tay, nhìn ba người đang nhìn nhau kỳ dị, lầm bầm: “Hết đông rồi mà sao vẫn lạnh thế?”

“Tiểu Thái Bản, nàng cũng lạnh đúng không?” Hắn ôm chầm lấy Niên Tiểu Đao, mặt dày nói: “Ta sưởi ấm cho nàng!”

Niên Tiểu Đao nhe răng ra đạp cho hắn một cái rồi mắng: “Đừng hòng chiếm được tiện nghi của ta!”

Hai người dù đang vui đùa ầm ĩ vẫn liếc ba người kia còn chưa nhận ra, liếc mắt nhìn nhau.

Chưa nhìn đủ à?

Đúng lúc này, một tiếng oán giận kiều mị truyền đến: “Các ngươi không có nghĩa khí, không đợi ta đã chạy trước! Ta sẽ tức giận…..”

Mùi hương nồng nặc ập đến, Hoa Thiên lắc mông vọt tới giữa ba người, cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Thật sự sẽ tức giận!”

Đông Phương Nhuận khẽ cười một tiếng, giống như chuyện vừa nãy chưa từng đề cập đến, mọi thứ chỉ là ảo giác của mọi người, cong cong khóe môi: “Vệ Hoàng và Liệt Vương đến dịch quán nghỉ ngơi trước, tối nay trong cung sẽ tổ chức tiệc tẩy trần, đến lúc đó Nhuận sẽ uống cùng hai vị.”

Nói xong liền dẫn hai người đi.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cùng khiêu mi, cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì, bước nhanh theo hắn.

Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm, vội đuổi theo.

Hoa Thiên tức giận trừng mắt, vung khăn tay lên tức giận hô: “Ta thật sự sẽ tức giận a!”